-------------------------------------
Màn đêm buông xuống.
Mười ngày ước hẹn sắp tới, hôm nay đã là đêm cuối cùng.
Ngoài thiên hạ đệ nhất trang đã có đầy người của đầy Đạo Môn, trận thế phân chia rỏ ràng, gồm ba phe Thiên Cơ cung, Thanh Hoa quan, Lưỡng Nghi Sơn Trang.
Chỉ bất quá, đến bây giờ còn lại có hai phe, Thanh Hoa quan cùng Lưỡng Nghi Sơn Trang kết minh, liên thủ chống lại Thiên Cơ cung.
---------------------
Thiên Cơ cung đến cuối cùng là làm ra cái gì, khiến cho mọi người oán trách mà dẫn đến cục diện như vậy?
"Nam tu của Thanh Hoa thi hành chế độ cấm dục nhiều năm nay, ta nhìn thấy thật là động lòng quá." Nữ tu của Thiên Cơ nói với nhau như thế.
"Nữ kiếm sĩ của Lưỡng Nghi Sơn Trang dáng dấp quật cường bất khuất, làm trong lòng ta ngứa ngáy quá." Nam tu của Thiên Cơ cung nói với nhau như vậy.
"Đạo Môn liền mạch như thể chân tay, phải nên giao lưu với nhau thật tốt mới đúng a."
Khi nói ra lời này, trên khuôn mặt của một nữ tu Thiên Cơ cung quá mức xuân tình, khiến người ta cực kỳ dễ nhìn ra, bọn họ muốn giao lưu, thôi thì nói thẳng ra là muốn nam nữ song tu luôn cho rồi.
-------------------------------
"Rối loạn, tất cả đều rối loạn. . . . . ."
Nằm trốn trong bụi cây, tránh bị quấy rối tình dục, mắt nhìn cảnh đệ tử của Thanh Hoa bị xoay đến hỗn loạn, một tên đệ tử của Thanh Hoa không nhịn được liên tục lắc đầu.
Hắn từ trong bụi cỏ chui ra, vỗ vỗ bụi đất trên người, kiếm hướng khác mà đi, cố gắng tìm kiếm nơi yên tĩnh một chút.
Chỉ là thiên hạ đệ nhất trang này thật quá lớn, phong cảnh lại quá đẹp, lững thững mà đi, qua một ngôi nhà này lại có một ngôi nhà khác, hắn vì cây cối phồn thịnh than thở, vì là suối chảy uốn khúc mà ngưỡng mộ, đến khi giật mình tỉnh lại thì đã tiến vào trang tự lúc nào, hắn cũng không nhớ mình đi vòng vèo ra làm sao.
Trong thiên hạ đệ nhất trang có một quy củ, tiến vào bên trong trang sẽ không được động võ, một khi động võ, thì sẽ bị phán định là địch nhân của thiên hạ đệ nhất trang, các cao thủ ám vệ bên trong sẽ không ngần ngại mà xử quyết tại chổ.
Vì vậy hắn cũng không dám thi triển khinh công bay lên mái nhà tìm đường, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tiếp tục đi tới, chỉ mong gặp được người ở trong trang dẫn hắn đi ra ngoài.
Ồ, phía trước bên hồ có người.
Nam tu tuổi trẻ này liền vui vẻ, bước tới trước, "Quấy rầy, vị cô nương này. . . . . ."
Nữ tử nghe tiếng liền quay đầu lại, son phấn trên mặt đã khóc đến mức loang lổ cả ra, nhìn không rõ mặt mày, ở dưới cảnh gió mát trăng thanh, lại có vẻ đặc biệt thảm đạm.
Chỉ có ánh mắt nàng như thu thủy, linh động thông minh, làm cho người ta quên đi vẻ thảm đạm bề ngoài.
Bất quá, viền mắt lại đỏ tươi, dường như nhắc nhở cho người khác biết, trước đó nàng đã khóc một trận rất thương tâm.
Nam tu tự giác cảm thấy mình quá đường đột, thật là không phải lúc, bèn quay đầu không dám nhìn nàng, nhưng trước mắt không biết phải tìm đường làm sao, bèn bất đắc dĩ cụp mắt nói:
"Bần đạo là Mạc Thủy, môn hạ của Thanh Hoa, đi nhầm vào bên trong trang, hết sức xin lỗi, mong rằng cô nương giúp một chuyện, mang bần đạo ra ngoài trang."
"Mực nước? Tên của ngươi đúng là thú vị, Thanh Hoa quan Thanh Tịnh chân nhân là gì của ngươi?" Nữ tử hỏi, âm thanh còn mang theo ý khóc.
"Thanh tịnh chân nhân là sư tổ của bần đạo, cô nương nhận biết người?" Mạc Thủy nói.
"Coi như là có quen biết đi. Từng có chút duyên phận."
Cô gái này trong một đêm, liên tiếp nhận được mấy tin dữ, đang âm thầm khóc thương tâm một mình, chính là Hành Ca.
Mạc Thủy mặt ửng hồng lên, đang muốn trách cứ cô gái này phỉ báng danh dự của tổ sư, nhưng nhìn thấy ánh mắt trong sáng của nàng, không hề có vẻ khinh bạc, lời nói đến cửa miệng lại không nói ra được, không thể làm gì khác hơn bèn nói sang chuyện khác:
"Không biết cô nương này xưng hô như thế nào? Mong rằng cô nương không chê phiền phức, có thể vì bần đạo mà chỉ đường ra khỏi trang?"
Hành Ca nhìn hắn một cái, đột nhiên nói:
"Mỗi cái tội hỏi qua tên của ta, ngươi cũng đã chết rồi."
Mạc Thủy sợ hết hồn, "Thật sự?"
Hành Ca nói: "Lừa ngươi thôi."
. . . . . .
Người này thật nhàm chán a!
Mạc Thủy tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn vốn là người phúc hậu, sẽ không nói ra như thế.
Hắn chỉ là nói:
"Cô nương, thỉnh cầu vì bần đạo mà chỉ đường."
Tình cảnh này vừa vặn để Hàm Quang nhìn thấy. Mấy ngày trước đây hắn cùng với Thừa Ảnh được Phỉ Nhiên Thù phái đi đến ba giáo Đạo Môn để mời các vị đức cao trong vọng.
Hôm nay về trang, nghe Phỉ Nhiên Thù nói về một ít chuyện Hành Ca bị mất trí nhớ, tâm tình có chút phiền muộn.
Lúc này thấy Hành Ca, hắn không vui sướng như như mấy ngày trước, chỉ là đứng lẳng lặng một bên, nghe và nhìn nàng nói chuyện, dù sao thì niềm vui vẫn lớn hơn nổi buồn.
Ký ức không còn thì đã làm sao? người trở về là tốt rồi, quan trọng hơn là khỏe mạnh hơn so với trước đây.
Cuộc đời luôn luôn biến đổi, nhưng tính cách của con người, có vài việc là không bao giờ thay đổi được.
Tỷ như là nàng thuộc về cái dạng mù đường, nhưng rất sợ người ta biết mình mù đường, mỗi khi có người hỏi đường, chung quy là nhìn trái nhìn phải kiếm cách mà lấp liếm, đánh chết cũng không muốn nói thẳng ra là mình bị mù đường.
----------------------
"Đạo trưởng, mời tới bên này." Hàm Quang đột nhiên hiện thân, nói với Mạc Thủy.
Mạc Thủy nhận ra Hàm Quang, hắn ở Đào Nguyên có gặp qua vài lần.
Hàm Quang bắt lấy một con đom đóm, phát ánh sáng lập lòe, nói với Mạc Thủy, "Theo nó, ngươi có thể tìm đường đi ra ngoài trang."
Mạc Thủy không nghĩ cứ như vậy mà rời đi, hắn đang muốn mở miệng hỏi gì đó, liền chỉ thấy Hàm Quang đột nhiên biến mất bên cạnh mình, xuất hiện bên cạnh cô nương kia, biểu hiện không hề lạnh lẽo cứng rắn, thậm chí có vẻ như đứa trẻ con ngây thơ, nói:
"Vân tỷ, đã trễ thế này, ta đưa ngươi trở về."
"Hàm Quang a, ngươi còn con đom đóm biết đường nào nữa không?"
"Vân tỷ nếu như lạc đường, chỉ cần kêu lên một tiếng là được rồi, không cần đom đóm."
"Làm sao có chuyện này, bổn tiên cô là thiên thần hạ phàm, há có thể lạc đường?"
". . . . . . Vân tỷ là đang khóc?"
"Ô ô ô, nói đến thì thiên thần hạ phàm nhớ tới chuyện thương tâm, đều là lỗi của trang chủ các ngươi, ô ô ô, chuyện này không liên quan tới ngươi."
Hai bóng người một cao một thấp dần dần đi xa.
Mạc Thủy vỗ vỗ ngực, không kiềm chế được khuôn ngực rung động. . . . . . Hàm Quang gọi cô nương kia là "Vân tỷ", thực sự là họ Vân kia sao?
Nhưng sau khi suy xét kỹ càng, chỉ là âm thanh và dung mạo có chút tương tự, hắn vẫn chưa thể phán đoán chính xác được.
Nhưng chấp vá dĩ vãng về ba năm trước, một cô nương phát bệnh giai đoạn cuối với cách nói chuyện cổ quái, càng suy nghĩ càng thấy giống a.
Tuy có vài chổ vẫn không giống lắm, nhưng cái khí độ gặp chuyện gì cũng không loạn, luôn tìm cách nói quanh nói co này, phảng phất chỉ có họ Vân mới làm ra nổi.
Nguyên lai nàng không có chết. . . . . . Được, thật tốt, thật sự là quá tốt. . . . . .
Chuyến này, coi như có chút thu hoạch ngoài ý muốn.
----------------------
Trong mắt của Mạc Thủy hiện ra một mảnh thâm trầm vui sướng, lại yên lặng liếc mắt phương hướng Hành Ca rời đi, sau đó mới theo đom đóm đi ra.
Mới vừa ra khỏi trang, xa xa nhìn thấy tam đại phái còn đang ẩu đả thành một đoàn, lực chú ý của tất cả mọi người đều ở bên kia, chỉ có một tiểu đạo sĩ tựa hồ cùng hắn vô cùng quen biết phát hiện ra hắn, chạy tới nói đâu đâu:
"Mạc sư huynh ngươi đã đi đâu? Ta tìm ngươi. . . . . . Ồ nơi nào có đom đóm này, thật là đẹp!"
"Đẹp không? Ta lại không thích cái ánh sáng chập chờn này." Mạc Thủy nói.
Tiểu đạo sĩ kinh ngạc nhìn hắn một chút, Mạc sư huynh đôn hậu chưa từng nói lời như vậy.
Nhận ra được ánh mắt của hắn, Mạc Thủy khóe miệng tựa như cười, tay vung ra một chỉ, kiếm khí ép ra, đom đóm chia làm hai, rơi xuống đất.
"Sư huynh ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi không phải Mạc sư huynh!" Tiểu đạo sĩ kinh hãi vạn phần.
Mạc Thủy vung tay che cái miệng của hắn, lòng bàn tay có một viên thuốc ép xuống, tiểu đạo sĩ thẳng tắp mà ngã.
Hắn trợn tròn mắt, nói không ra lời, cũng không thể động đậy, chỉ thấy Mạc Thủy giả mạo này, từ trên mặt lấy xuống một tấm mặt nạ tinh xảo, lộ ra một khuôn mặt âm nhu xinh đẹp.
“Mạc Thủy” cong ngón tay trỏ để lên môi huýt sáo, một thớt tuấn mã trên lưng chở theo một cái hồng bào rất lớn, như bao bọc trong một ngọn lửa, chạy đến.
Mãi cho đến tận khi Mạc Thủy giả mặc vào bộ hồng bào này, tiểu đạo sĩ mới nhớ ra người này đến tột cùng là ai.
Trên giang những người nam mặc Hồng Y vốn cũng không nhiều, nhất là sau khi Hư Nguyệt cung bước lên làm phe tà giáo đứng đầu trong thiên hạ, thì gần như không ai dám mặc màu áo báo hỉ này.
Chỉ vì Hư Nguyệt cung Giáo chủ là Nguyệt Vô Cực, một người tuy có bộ dáng như hoa ngọc, nhưng luôn vận một bộ quần áo đỏ rực như máu, người giang hồ gọi —— Huyết bất lưu y - Hư Nguyệt Vô Cực.