Và theo một vài nguồn tin từ buổi dạ vũ hóa trang, bộ trang phục tiên cá của tiểu thư Posy Reiling khá là không ổn, nhưng, Bổn tác giả nghĩ, cũng không kinh khủng như bộ trang phục của Phu nhân Featherington và hai người con gái lớn của bà ấy, những người đã đến dự buội dạ vũ như một bát hoa quả - Philippa là một quả cam, và Prudence là một quả táo, còn phu nhân Featherington là một chùm nho.

Đáng buồn thay, chẳng ai trong số ba người bọn họ trông ngon lành cả.

Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,

Ngày 7 tháng 6 năm 1815.

Đời chàng đang trở nên làm sao thế này, Benedict tự hỏi, khi chàng đang bị ám ảnh bởi một cái găng tay ? Chàng đã vỗ vỗ vào cái túi áo ngoài của chàng khoảng gần cả tá lần từ lúc chàng ngồi vào phòng khách của Dinh thự Penwood rồi, sau đó là lặng lẽ tự bảo đảm rằng chàng vẫn đang ngồi đó. Chàng lo lắng và hồi hộp, điều đó hoàn toàn chẳng giống tính cách chàng tý nào, chàng không chắc rằng mình định nói gì với bà thái bá tước đó khi bà ta đến cả, nhưng chàng vốn dẻo miệng mà, rồi chàng sẽ bịa ra cái gì đó thôi.

Chân chàng nhịp nhịp từ nãy đến giờ, chàng liếc về phía cái đồng hồ treo trên lò sưởi. Chàng đã đưa thiệp của chàng cho người quản gia từ mười lăm phút trước, điều đó có nghĩa là Quí bà Penwood sẽ xuống đây sớm thôi. Dường như có một cái luật bất thành văn rằng tất cả các quí bà quí cô trong giới thượng lưu đều phải giữ người đến thăm của họ chờ ít nhất khoảng mười lăm phút, hai mươi phút nếu họ cảm thấy đặc biệt dằn dỗi.

Một cái luật chết dẫm đặc biệt xuẩn ngốc, Benedict cáu kỉnh nghĩ. Tại sao phần còn lại của thế giới không quý trọng việc đúng giờ như chàng, chàng sẽ chẳng bao giờ hiểu tại sao, nhưng ---

"Ngài Bridgerton !"

Chàng nhìn lên. Một quí bà tóc vàng trong độ tuổi tứ tuần khá là quyến rũ và cực kỳ hợp thời trang bước vào trong phòng. Bà ta trông quen quen, nhưng điều đó thì cũng không có gì là lấy làm khó hiểu. Họ chắc chắn đã cùng tham dự rất nhiều sự kiện xã hội, dù cho họ vẫn chưa được giới thiệu.

"Quí bà đây chắc phải là Phu nhân Penwood," chàng nói, đứng dậy và trao cho bà ta một cái cúi mình lịch sự.

"Đúng vậy," bà ta đáp lại với một cái cúi đầu lịch thiệp. "Tôi rất vinh dự được tiếp đón ngài. Tất nhiên rằng, tôi đã thông báo với hai cô con gái của tôi về sự hiện diện của ngài. Chúng sẽ xuống ngay đây."

Benedict mỉm cười. Đó chính xác là điều chàng mong đợi bà ta thực hiện. Chàng sẽ bị sốc nếu bà ta làm khác đi. Không một bà mẹ của các cô tiểu thư đến tuổi thành hôn nào từng lờ đi một Bridgerton cả. "Tôi rất mong chờ được gặp họ," chàng nói.

Chân mày bà ta nhẹ nhíu lại. "Vậy có nghĩa là ngài chưa từng gặp chúng ?"

Khỉ gió. Bây giờ thì bà ta sẽ tự hỏi tại sao chàng lại ở đây. "Tôi đã nghe rất nhiều điều dễ chịu về hai vị tiểu thư," chàng ứng khẩu, cố không rên lên. Nếu Phu nhân Whistledown biết được chuyến viếng thăm này – mà bà ta thì dường như luôn biết được mọi thứ - thì nó sẽ sớm bị phát tán ra khắp thành phố rằng chàng đang tìm kiếm một cô vợ, và chàng đã nhắm vào một trong hai cô con gái của bà bá tước. Vì lẽ gì khác chàng lại muốn tìm gặp hai cô nàng mà chàng chưa bao giờ từng được giới thiệu với chứ ?

Quí bà Penwood cười rạng rỡ. "Con gái Rosamund của tôi được cho rằng là một trong những tiểu thư đáng yêu nhất của mùa lễ hội."

"Và tiểu thư Posy ?" Benedict hỏi, có chút gì đó hơi khó chịu.

Góc miệng bà ta mím lại. "Posy, er, con bé khá là thú vị."

Chàng tử tế mỉm cười. "Tôi rất mong chờ được gặp Posy."

Quí bà Penwood chớp mắt, rồi che giấu sự ngạc nhiên của mình với một nụ cười cứng nhắc. "Tôi chắc chắn rằng Posy sẽ rất vui mừng vì được gặp ngài."

Một cô hầu bước vào phòng với một khay trà bằng bạc được trang trí công phu, rồi đặt nó xuống cái bàn trước cái gật đầu của Quí bà Penwood. Trước khi cô hầu đó kịp rời đi, bà bá tước nói (khá là gay gắt, theo ý kiến của Benedict), "Những cái thìa Penwood đâu rồi ?"

Cô hầu cúi chào có vẻ hơi sợ sệt, rồi đáp lời, "Sophie vốn đang đánh bóng những đồ bạc trong phòng ăn, thưa lệnh bà, nhưng rồi cô ấy phải lên trên tầng khi lệnh bà ---"

"Im lặng !" Quí bà Penwood cắt lời, dù cho chính bà ta là người đã hỏi về mấy cái thìa từ đầu. "Ta chắc chắn Ngài Bridgerton không quá kiểu cách đến nỗi ngài ấy cần đến những cái thìa đặc biệt để uống trà."

"Tất nhiên không," Benedict lầm bẩm, đầu thì nghĩ bản thân Quí bà Penwood mới hơi quá kiểu cách khi chính bà ta là người nghĩ đến việc đem mấy cái thìa rắc rối đó ra.

"Đi ! đi !" bà bá tước ra lệnh cho cô hầu, xua tay để cô bé tội nghiệp đó đi ra. "Lui đi."

Cô hầu nhanh chóng ra ngoài, và bà bá tước quay lại về phía chàng, giải thích, "Những đồ bạc tốt nhất của chúng tôi đều được khắc hình gia huy Penwood."

Benedict nhướn người về phía trước. "Thật sao ?" chàng hỏi với sự hứng thú rõ ràng. Đây sẽ là một cách tuyệt vời để biết xem dấu gia huy trên chiếc găng tay có thực sự là gia huy Penwood không. "Ở dinh thự Bridgerton chúng tôi không có bất kỳ cái gì như vậy," chàng nói, hy vọng rằng chàng không có nói dối. Bởi thực sự thì, chàng chưa bao giờ chú ý mấy cái hoa văn trên đồ bạc cả. "Tôi rất muốn được thấy nó."

"Thật sao ?" Quí bà Penwood hỏi, mắt bà ta sáng rõ. "Tôi biết ngài là người tinh tế và biết thưởng thức cái đẹp mà."

Benedict cười, hầu hết chỉ để giữ mình không rên rỉ.

"Tôi sẽ gửi ai đó xuống phòng ăn để lấy một đồ có khắc hình gia huy Penwood. Tất nhiên rằng, nếu con bé con đó xoay xở để hoàn thành được công việc của mình." Khóe miệng bà ta trĩu xuống trong một bộ dạng hoàn toàn không có duyên chút nào cả, và Benedict chú ý thấy rằng cái nhíu mày của bà ta lại càng sâu hơn nữa.

"Có vấn đề gì sao, thưa phu nhân ?" chàng lịch sự hỏi.

Bà ta lắc đầu và xua mạnh tay. "Chỉ là đơn giản thật khó để tìm được sự giúp đỡ thích hợp thôi. Tôi chắc rằng mẹ ngài cũng hay nói những điều như vậy."

Mẹ chàng chẳng bao giờ nói cái gì như thế cả, nhưng điều đó có lẽ là do tất cả những người hầu của nhà Bridgerton luôn được đối xử rất tốt và họ vô cùng trung thành và dành hết tâm trí để phục vụ gia đình chàng. Nhưng dù sao thì Benedict cũng gật đầu đồng ý cho lịch sự.

"Một ngày nào đó tôi sẽ phải đá đít con bé Sophie đó," bà bá tước nói với một cái khụt khịt. "Con bé đó chẳng làm gì ra hồn cả."

Benedict thấy thật thương hại cho cô hầu tội nghiệp Sophie mà chàng chưa nhìn thấy đó. Nhưng điều cuối cùng mà chàng muốn làm bây giờ là chui vào một cuộc thảo luận về những người hầu với Quí bà Penwood, và vì vậy chàng đổi chủ đề bằng cách chỉ về phía cái bình trà, và nói, "Tôi cho rằng trà chắc đã được rồi."

"Tất nhiên, tất nhiên rồi." Quí bà Penwood ngước lên và mỉm cười. "Ngài dùng trà như thế nào ?"

"Sữa, không đường."

Trong khi bà ta pha tách trà cho chàng, Benedict nghe thấy những tiếng bước chân đi xuống, và tim chàng bắt đầu đập mạnh với sự vui thích. Chỉ trong vài phút nữa những cô con gái bà bá tước sẽ bước qua cánh cửa kia, và chắc chắn rằng một trong hai cô gái ấy phải là người con gái mà chàng đã gặp tối qua. Đúng là chàng không nhìn thấy hết được toàn bộ khuôn mặt nàng, nhưng chàng biết chiều cao và dáng người của nàng. Và chàng khá chắc rằng tóc nàng dài và có màu nâu nhạt. Chắc chắn rằng chàng sẽ nhận ra nàng khi chàng nhìn thấy nàng. Làm sao chàng có thể không nhận ra nàng ?

Nhưng khi hai cô tiểu thư trẻ đó bước vào trong phòng, chàng ngay lập tức biết rằng không ai trong số hai người đó là người con gái đã ám ảnh mọi suy nghĩ của chàng. Một trong số họ thì tóc quá vàng, và hơn nữa, bộ dạng của cô ta quá kiểu cách gây ấn tượng khó chịu. Chẳng có chút vui vẻ nào trong vẻ mặt của cô ta, không có chút hóm hỉnh nào trong nụ cười của cô ta. Cô gái kia trong khá thân thiện, nhưng cô ấy quá mũm mĩm, và tóc cô ấy quá sẫm màu.

Benedict cố gắng thật tốt để trông không có vẻ thất vọng. Chàng mỉm cười trong suốt cuộc giới thiệu và ga lăng nhẹ hôn lên bàn tay mỗi người bọn họ, lẩm nhẩm vài điều vớ vẩn về việc chàng hân hạnh được gặp họ đến thế nào. Chàng tỏ ra có chút xun xoe với cô gái mũm mĩm kia hơn, chỉ bởi mẹ cô gái rõ ràng là yêu thích cô con gái kia của bà ta hơn.

Mẹ như thế, chàng quyết định, không đáng làm mẹ.

"Liệu phu nhân còn có bất kỳ tiểu thư nào khác không ?" Benedict hỏi Quí bà Penwood, ngay sau khi cuộc giới thiệu đã hoàn tất.

Bà ta tặng cho chàng một cái nhìn kỳ lạ. "Tất nhiên là không rồi. Nếu có tôi đã gọi chúng đến gặp ngài."

"Tôi nghĩ phu nhân có lẽ có con vẫn còn trong phòng học," chàng lưỡng lự. "Có lẽ từ cuộc hôn nhân của phu nhân với ngài bá tước."

Bà ta lắc lắc. "Ngài Penwood và tôi không được cầu phúc với con trẻ. Thật là đáng tiếc khi tước vị bị truyền ra ngoài gia đình Gunningworth."

Benedict không thể không chú ý đến việc bà bá tước trông tức tối hơn là buồn rầu vì việc bà ta đã không sinh được cho nhà Penwood con nối dõi. "Vậy liệu chồng phu nhân có bất kỳ anh em hay chị em gái nào khác không ?" chàng hỏi. Có lẽ tiểu thư bí ẩn của chàng là một trong những họ hàng nhà Gunningworth.

Bà bá tước bắn cho chàng một cái nhìn nghi ngờ, một cái nhìn mà, chàng phải thừa nhận rằng, chàng đáng phải chịu, khi cân nhắc đến việc câu hỏi của chàng chẳng thích hợp với một cuộc gặp ban chiều gì cả.

"Hiển nhiên là," bà ta đáp, "chồng của tôi không có bất kỳ anh em nào cả, bởi tước vị đã bị truyền ra ngoài gia đình."

Benedict biết chàng nên giữ mồm mình ngậm lại, nhưng có gì đó ở cái bà này thật quá khó chịu khiến chàng phải bật ra, "Ngài ấy có thể có một người em trai qua đời trước ngài ấy chăng."

"Ồ không, ngài ấy không có."

Rosamund và Posy quan sát cuộc đối thoại với sự thích thú cực kỳ, đầu họ lắc lư ra trước và sau như những quả bóng trong một trận đấu tennis vậy.

"Có bất kỳ chị em gái nào không ?" Benedict dò hỏi. "Lý do duy nhất tôi hỏi là vì tôi đến từ một gia đình rất đông đúc." Chàng hướng về phía Rosamund và Posy. "Tôi không thể tưởng tượng ra việc chỉ có duy nhất một anh chị em gái. Tôi nghĩ có lẽ các con gái của phu nhân có thể có các anh chị em họ để bầu bạn."

Đó, chàng nghĩ, chẳng thể gọi là một lời giải thích, nhưng đến đâu hay đến đấy vậy.

"Ngài có một cô em gái," bà bá tước đáp với một cái khịt mũi khinh khi. "Nhưng bà ta sống và chết như một bà cô không chồng. Bà ta là một phụ nữ với cái thứ gọi là niềm tin bất diệt," bà bá tước giải thích, "và chọn dành cả đời cho những việc từ thiện."

Quá nhiều cho cái giả thiết kia.

"Tôi đã vô cùng vui thích với buổi dạ hội hóa trang tối qua của ngài," Rosamund đột nhiên nói.

Benedict nhìn vào cô ta ngạc nhiên. Cả hai cô gái đã quá im lặng đến nói chàng quên tiệt đi mất rằng họ có thể nói. "Đó là buổi dạ vũ của mẹ tôi," chàng trả lời. "Tôi không hề can dự vào việc tổ chức. Nhưng tôi sẽ chuyển lời khen ngợi của tiểu thư đến mẹ mình."

"Vâng," Rosamund nói. "Vậy ngài có tận hưởng buổi dạ vũ không, ngài Bridgerton ?"

Benedict nhìn chăm chú vào cô ta một lúc trước khi trả lời. Cô ta có một cái nhìn kỳ lạ trong mắt, như thể cô ta đang tìm một mảnh thông tin đặc biệt gì đó. "Thực sự thì tôi có," cuối cùng chàng nói.

"Tôi có chú ý rằng ngài đã dành ra một khoảng thời gian dài cho riêng một vị tiểu thư," Rosamund kiên trì.

Quí bà quay ngoắt ra nhìn chàng, nhưng bà ta chẳng nói gì cả.

"Vậy sao ?" Benedict lầm bầm.

"Cô ấy mặc màu bạc," Rosamund nói. "Cô ấy là ai vậy ?"

"Một tiểu thư bí ẩn," chàng nói với một nụ cười khó hiểu. Họ chẳng cần phải biết rằng nàng cũng là một bí ẩn với chàng nữa.

"Chắc chắn rằng ngài có thể chia sẻ tên của cô ấy với chúng tôi chứ," Quí bà Penwood nói.

Benedict chỉ tiếp tục mỉm cười và đứng dậy. Chàng sẽ chẳng có thêm được chút thông tin nào từ đây cả. "Tôi sợ rằng đã đến lúc tôi phải đi," chàng niềm nở nói, dành cho họ một cái cúi mình uyển chuyển.

"Ngài vẫn chưa nhìn thấy những cái thìa," Quí bà Penwood nhắc nhở chàng.

"Tôi e rằng tôi phải để dành vinh hạnh đó vào một dịp khác," Benedict nói. Rất có khả năng rằng mẹ chàng đã nhầm lẫn trong việc nhận diện gia huy nhà Penwood, và hơn nữa, nếu chàng tiêu tốn thêm thời gian để nói chuyện với cái bà bá tước vùng Penwood cứng nhắc và dễ cáu này, chàng sẽ nôn ọe ra mất.

"Tôi đã có một khoảng thời gian rất dễ chịu," chàng nói dối.

"Đúng vậy," Quí bà Penwood nói, đứng dậy để tiễn chàng ra cửa. "Ngắn ngủi, nhưng dễ chịu."

Benedict chẳng thèm bận tâm cười lịch sự lần nữa.

"Rút cuộc," Araminta nói khi bà ta nghe thấy tiếng cửa trước đóng lại sau lưng Benedict Bridgerton, "thế là thế nào vậy ?"

"Ừ thì," Posy nói, "anh ta có lẽ --"

"Ta không hỏi mày," Araminta bật ra.

"Vậy thì, mẹ định hỏi ai vậy ?" Posy đáp trả với một tinh thần không giống cô chút nào cả.

"Có lẽ anh ta nhìn thấy con từ xa," Rosamund nói, "và –"

"Anh ta chẳng nhìn thấy con từ xa đâu," Araminta quát khi bà ta xồng xộc bước ngang qua căn phòng.

Rosamund loạng choạng lùi lại trong kinh ngạc. Mẹ cô ta hiếm khi nói với cô ta với cái giọng khó chịu như thế.

Araminta tiếp tục, "Tự con cũng đã nói rằng anh ta bị mụ cả người bởi một đứa con gái mặc váy bạc nào đó."

"Chính xác con không có nói 'mụ cả người' ..."

"Đừng có cãi với ta về những thứ tầm phào như thế. Có mụ cả người hay không thì anh ta cũng không đến đây để tìm đứa nào trong số cả hai cả," Araminta nói với sự chế nhạo rõ ràng. "Ta không biết anh ta định làm cái trò gì. Anh ta ..."

Giọng bà ta lạc đi khi bà ta đến được chỗ cái cửa sổ. Kéo cái tấm rèm ra, bà ta nhìn thấy ngài Bridgerton đứng đó trên vỉa hè, kéo ra thứ gì đó từ túi áo của anh ta. "Anh ta đang làm cái gì thế ?" bà ta thì thào.

"Con nghĩ anh ta đang cầm một cái găng tay," Posy nói.

"Nó không phải là một cái –" Araminta tự động bật ra, quá quen việc bác bỏ mọi thứ Posy nói. "Ồ, đúng, nó là một cái găng tay."

"Con biết thế nào là một cái găng khi con nhìn thấy nó mà," Posy lầm bầm.

"Anh ta đang nhìn vào cái gì thế ?" Rosamund nói, đẩy em gái mình sang một bên để tranh chỗ.

"Có gì đó trên cái găng," Posy nói. "Có lẽ đã là một mẩu thêu trang trí. Chúng ta cũng có vài cái găng với gia huy nhà Penwood thêu trên đường viền mà. Có lẽ cái găng đó cũng có."

Araminta trở nên trắng bệch.

"Mẹ ổn chứ, thưa Mẹ ?" Posy hỏi. "Mẹ trông khá nhợt nhạt đấy."

"Anh ta đến để tìm cô ta," Araminta thì thào.

"Ai cơ ?" Rosamund hỏi.

"Con bé trong bộ đồ bạc ấy."

"Ồ, vậy thì anh ta sẽ không tìm ra cô ấy ở đây đâu," Posy đáp, "như con nhớ thì con là một nàng tiên cá và Rosamund là Marie Antoinette. Và mẹ, tất nhiên, là Nữ hoàng Elizabeth."

"Đôi giày," Araminta há hốc. "Đôi giày."

"Giày gì cơ ?" Rosamund hỏi cáu.

"Chúng bị xước. Có ai đó đã xỏ vào giày của ta." Mặt Araminta, vốn đã nhợt nhạt đến không thể tin được, này lại càng tái hơn. "Là nó. Làm sao nó có thể làm được ? Phải là nó."

"Ai cơ ?" Rosamund gặng hỏi.

"Mẹ, mẹ có chắc là mẹ ổn không đấy ?" Posy hỏi lại lần nữa. "Mẹ dường như không phải chính mẹ chút nào." Nhưng Araminta đã chạy ra khỏi căn phòng rồi.

"Giày ngốc, chiếc giày ngốc," Sophie càu nhàu, kỳ cọ cái gót của một trong những đôi giày cũ nhất của Araminta. "Bà ta thậm chí còn chưa xỏ vào đôi này hàng năm trời rồi." Nàng hoàn tất việc đánh bóng phần mũi giày và đặt nó về chỗ của nó. Nhưng trước khi nàng có thể với tới đôi giày khác, cánh cửa phòng chứa đồ đột ngột mở tung, đập vào tường với một lực khiến Sophie gần như thét lên vì kinh ngạc.

"Ôi, chúa tôi, lệnh bà làm con giật mình," nàng nói với Araminta. "Con không nghe thấy lệnh bà đến, và ---"

"Đóng gói đồ đạc của mày đi," Araminta nói với cái giọng khẽ khàng nhưng cũng thật tàn nhẫn. "Ta muốn mày cút khỏi ngôi nhà này vào lúc bình minh."

Cái giẻ Sophie đang dùng để lau bóng những đôi giày rơi khỏi tay nàng. "Cái gì ?" nàng hổn hển. "Tại sao ?"

"Ta có cần một lý do không ? Cả hai chúng ta đều biết ta đã không còn nhận được bất kỳ khoản tiền nào để phải lo cho mày từ gần một năm trước rồi. Điều đó đã đủ để ta không muốn mày ở đây lâu hơn nữa."

"Nhưng con sẽ đi đâu ?"

Mắt của Araminta nheo lại thành một đường ty hý. "Đó không phải việc của ta, phải không ?"

"Nhưng –"

"Mày hai mươi tuổi. Chắc chắn là đã đủ để tự nuôi sống rồi. Chẳng còn chút nâng niu nào từ ta đâu."

"Bà chưa bao giờ nâng niu tôi cả," Sophie nói khẽ khàng.

"Đừng có mà nói mỉa lại ta."

"Tại sao không ?" Sophie đáp trả, giọng nàng trở nên rin rít. "Tôi còn gì để mất ? Dù sao thì bà cũng đuổi tôi ra khỏi nhà rồi."

"Mày phải sử xự với ta với chút kính nể," Araminta rít lên, dí giày của bà ta vào váy của Sophie khiến nàng bị ghìm xuống trong tư thế quì, "khi xét đến việc ta đã cho mày quần áo và chỗ ở trong suốt năm qua, đó là nhờ vào lòng tốt của ta."

"Bà chẳng có chút gì gọi là lòng tốt cả." Sophie giật mạnh váy mình, nhưng nó hoàn toàn bị dính cứng dưới gót giày của Araminta. "Lý do thực sự để bà giữ tôi lại đây là gì ?"

Araminta mỉa. "Mày rẻ hơn một con hầu bình thường, và ta có thích việc ra lệnh và bắt mày làm đến thừa sống thiếu chết."

Sophie ghét việc bị coi là nô lệ cho Araminta, nhưng ít nhất Dinh thự Penwood đã là nhà của nàng. Bà Gibbons là bạn của nàng, và Posy luôn cảm thông với nàng, và phần còn lại của thế giới thì ... nó khá là... đáng sợ. Nàng sẽ đi đâu ? Nàng sẽ làm gì ? Làm thế nào nàng có thể nuôi sống bản thân mình ? "Tại sao lại là lúc này ?" Sophie hỏi.

Araminta nhún vai. "Mày chẳng còn hữu dụng cho ta nữa."

Sophie nhìn vào hàng dài giày mà nàng vừa mới đánh bóng. "Tôi không còn hữu dụng nữa ?"

Araminta dí mạnh cái gót nhọn của bà ta vào váy của Sophie, xé toạc lớp vải ra. "Mày đã tham dự vũ hội tối qua, phải không ?"

Sophie cảm thấy máu dồn khỏi mặt nàng, và nàng biết rằng Araminta nhìn thấy sự thật trong mắt nàng. "K-không," nàng dối. "Làm thế nào tôi –"

"Ta không biết làm thế nào mày làm được, nhưng ta biết mày đã ở đó." Araminta đá một đôi giày về phía Sophie. "Xỏ đôi này vào."

Sophie nhìn chằm chằm vào đôi giày. Chúng được bao phủ bởi satin trắng, thêu chỉ bạc. Chúng là đôi giày mà nàng đã đi đêm trước.

"Xỏ chúng vào !" Araminta hét lên. "Ta biết chân của Rosamund và Posy quá to. Mày là đứa duy nhất có thể đi và làm xước đôi giày của ta vào tối qua."

"Và từ điều đó bà nghĩ tôi đã đi đến buổi dạ vũ ?" Sophie hỏi, giọng nàng phủ đầy với kinh hãi.

"Xỏ đôi giày vào, Sophie."

Sophie làm những gì nàng được bảo. Và tất nhiên, đôi giày vừa vặn một cách hoàn hảo.

"Mày đã vượt quá giới hạn của mình," Araminta nói trong chất giọng thấp. "Ta đã cảnh cáo mày từ nhiều năm trước rằng đừng bao giờ quên chỗ đứng của mày trong thế giới này. Mày là một đứa con hoang, một đứa không được thừa nhận, là sản phẩm của –"

"Tôi biết thế nào là một đứa con hoang," Sophie quát.

Araminta nhướng một bên lông mày ngạo mạn, lặng lẽ mai mỉa cơn bùng phát của Sophie. "Mày chẳng phù hợp để được trộn lẫn vào với tầng lớp thượng lưu," bà ta tiếp tục, "vậy mà mày vẫn dám giả vờ mày tốt như chúng ta bằng cách tham gia buổi dạ vũ hóa trang."

"Đúng đấy, tôi dám," Sophie hét, chẳng thèm quan tâm việc Araminta bằng cách nào đó đã phát hiện ra bí mật của nàng. "Tôi dám, và tôi dám lần nữa. Dòng máu của tôi cũng như dòng máu của bà thôi, và trái tim tôi còn tốt hơn bà gấp bội phần, và ---"

Một phút trước Sophie còn đứng trên đôi chân mình, hét vào Aramintam, và một phút sau nàng lại nhào trên sàn, tay khum má, bầu má hồng hào của nàng giờ đây đỏ rực bởi bàn tay của Araminta.

"Đừng bao giờ dám so sánh mày với ta," Araminta cảnh cáo.

Sophie vẫn ở đó trên sàn nhà. Làm sao cha nàng có thể làm thế với nàng, để lại nàng dưới sự bảo hộ của một người đàn bà hoàn toàn rõ ràng khinh bỉ nàng ? Có phải ông chẳng thèm chú ý ? Hay ông đơn giản là chẳng thấy gì ?

"Mày sẽ cút khỏi đây vào tảng sáng," Araminta nói. "Ta không bao giờ muốn nhìn thấy mặt mày lần nữa."

Sophie bắt đầu bước ra phía cửa.

"Nhưng," Araminta nói, bấu chặt tay vào vai Sophie, "không phải cho đến khi mày hoàn thành công việc ta đã giao cho mày.

"Để hoàn thành nó tôi sẽ phải làm đến sáng mất," Sophie phản kháng.

"Đó là vấn đề của mày, không phải của ta." Và như thế, Araminta dập cửa lại, đóng khóa cửa với một tiếng click rất to.

Sophie nhìn xuống ánh nến lung linh mà nàng đã đem vào để giúp xóa bớt cái tối tăm trong căn phòng mù mịt này. Chẳng có cách nào để cây nến tiếp tục cháy cho đến sáng cả.

Và không bao giờ - tuyệt đối sẽ không bao giờ - nàng đánh bóng nốt phần còn lại số giày của Araminta.

Sophie ngồi bệt xuống sàn, tay khoanh lại và chân cũng co lại, nhìn chằm chằm vào ánh lửa cho đến khi mắt nàng mờ đi. Sáng mai khi mặt trời mọc, cuộc đời nàng có lẽ sẽ biến đổi mãi mãi. Dinh thự Penwood có thể không phải là một nơi chào đón tốt đẹp, nhưng ít nhất thì nó cũng an toàn.

Nàng gần như chẳng có chút tiền nào. Nàng chẳng nhận được gì trong suốt bảy năm phục vụ Araminta cả. May là, nàng vẫn còn có tý chút tiền nàng nhận được hồi cha nàng còn sống và nàng vẫn còn được đối xử như đứa trẻ được bảo hộ bởi cha, không phải là nô lệ cho vợ ông. Đã có rất nhiều dịp để dùng nó, nhưng Sophie đã luôn biết rằng ngày này sẽ đến, và dường như sẽ là khôn ngoan hơn khi giữ chúng lại.

Nhưng khoản tiền vài bảng của nàng sẽ không giúp gì nhiều được cho nàng cả. Nàng cần vé để đi khỏi London, và nó sẽ tốn tiền. Có lẽ sẽ quá nửa số tiền nàng tiết kiệm được. Nàng cho rằng nàng có thể ở lại trong thành phố một khoảng thời gian ngắn, nhưng những khu nhà ổ chuột của London thì thật kinh khủng và đầy rẫy hiểm nguy, và Sophie biết rằng với số tiền nàng có nàng sẽ chẳng kiếm được chỗ ở nào với những người hàng xóm tốt bụng cả. Hơn nữa, nếu nàng phải sống bằng sức mình thì nàng muốn quay lại vùng đồng quê mà nàng yêu thích.

Đấy là chưa kể việc Benedict Bridgerton ở đây. London là một thành phố rộng lớn, và Sophie chẳng nghi ngờ gì việc nàng có thể né tránh chàng một cách thành công trong nhiều năm, nhưng nàng lại sợ rằng nàng sẽ không muốn tránh chàng, rằng nàng sẽ thấy mình nhìn vào ngôi nhà chàng ở, hy vọng dù là thoáng qua được nhìn thấy bóng chàng khi chàng bước qua cửa trước.

Và lỡ như chàng nhìn thấy nàng... Thôi thì, Sophie cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chàng có thể sẽ nổi điên vì sự dối trá của nàng. Chàng có thể sẽ muốn biến nàng thành tình nhân của chàng. Chàng cũng có thể sẽ chẳng nhận ra nàng chút nào cả.

Điều duy nhất nàng chắc chắn là chàng sẽ không ném mình xuống dưới chân nàng, và cầu xin nàng kết hôn với chàng.

Con trai của một tử tước sẽ chẳng cưới một kẻ xuất thân hèn kém. Ngay cả trong những cuốn tiểu thuyết lãng mạn điều đó cũng không xảy ra.

Không, nàng sẽ phải rời khỏi London. Giữ nàng xa khỏi sự cám dỗ. Nhưng nàng sẽ cần nhiều tiền hơn, đủ để giúp nàng tiếp tục đi được cho đến khi nàng tìm được ai đó thuê nàng. Đủ để --

Mắt Sophie chợp nhìn thấy gì đó lấp lánh - từ một đôi giày trong góc. Ngoại trừ việc nàng vừa mới lau sạch đôi giày đó một giờ trước, và nàng biết rằng cái thứ lấp lánh đó không phải là từ đôi giày mà từ một đôi ghim giày trang trí, chúng rất dễ tháo và đủ nhỏ để vừa với túi áo nàng.

Nàng có dám không ?

Nàng nghĩ đến toàn bộ số tiền Araminta đã nhận được chỉ để giữ nàng, số tiền mà Araminta không bao giờ đáng được hưởng.

Nàng nghĩ đến toàn bộ những năm tháng nàng làm việc cực nhọc như một con hầu, mà không có chút tiền lương nào.

Nàng nghĩ đến lương tâm của mình rồi nhanh chóng giẫm bẹp nó. Trong những thời điểm như thế này, nàng không có chỗ trống dành cho lương tâm.

Và nàng lấy đôi ghim giày.

Và rồi, vài giờ sau đó khi Posy đến (chống lại ý của mẹ cô ấy) và thả nàng ra, nàng đóng gói tất cả những gì nàng có và rời đi.

Và cho sự ngạc nhiên của chính nàng, nàng không hề quay đầu nhìn lại.

Dù chỉ một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play