Lên đến tầng hai của trụ sở cảnh sát Saint-Denis nơi cô làm việc, Logicielle được đón tiếp bằng một tràng lẩm bẩm đáng yêu của Delumeau; như thường lệ, cảnh sát trưởng chạy trốn khỏi phòng làm việc chật chội của mình để vừa rảo những bước dài trong hành lang vừa nghiền ngẫm tâm trạng bực bội bằng giọng kín đáo thận trọng.

Nhận ra Maxime, cô lại gần và, không hề nhìn anh ta, cô nói:

- Anh có thể nghe hộ tôi điện thoại trong sáng nay được không Max? Tôi muốn khóa sổ luôn cái báo cáo này trước buổi trưa mà không bị làm phiền, ở đây, mười lăm con người làm việc trong cùng một không gian ngăn cách với nhau bằng tấm vách ngăn cao đến vai. Người đến người đi không ngớt: cảnh sát, nhân viên, người khiếu nại... Thật khó tạo ra một chốn biệt lập trong cái nơi ồn ào triền miên không ngớt này.

Cô múa tay trên bàn phím máy tính mới gần năm phút thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cảm thấy khó chịu, cô không nhấc máy.

Một bàn tay nắm lấy vai cô, cầm ống nghe rồi chìa cho cô. Cô ngẩng đầu lên và nhận ra Maxime: anh ta nở một nụ cười miễn cưỡng.

- Ngán thật, nhưng ông bạn già Germain của em cứ nằng nặc đòi nói chuyện với em. Vì em không nhấc máy nên...

Cô ấn nút lưu văn bản rồi vừa đóng file vừa hỏi người đối thoại:

- Bác Germain à? Chuyện gì thế?

- Cái chết thứ ba trước máy vi tính, Logicielle. Lần này chính bác sĩ pháp y đã báo cho bác. Vẫn như trước: tim ngừng đập. Bác thấy hoàn toàn có lý khi nghi ngờ những cái chết này. Bác sẽ đến tận hiện trường ở Eymet. Tuy nhiên bác muốn báo trước với cháu. Bác đang xin lệnh công tác chính thức để cháu thu xếp đến hiện trường.

Logicielle ngó qua bức vách ngăn mờ và phát hiện ra cách đó mười mét Maxime cũng đang nghe điện thoại. Anh ta chỉ nghe mà không thấy trả lời. Cô hiểu ngay là anh chàng đang nghe lén cuộc nói chuyện của mình.

- Logicielle? Germain lo lắng. Cháu ở đó chứ, cháu vẫn đang nghe đấy chứ?

- Vâng! Nhưng đường truyền đang nghẽn. Cháu nghĩ chúng ta bị nghe lén. Cháu cực ghét nói chuyện điện thoại ba người.

Ngay lập tức, Maxime cúp máy và nhìn cô với ánh mắt kiểu như là “OK, em khôn hơn tôi rồi đấy, tôi thua.” Cô đáp trả bằng một nụ cười khan kiểu xã giao.

- Bác Germain? Sẽ vô ích khi chờ cấp trên thông qua. Hôm nay là thứ Sáu. Cháu sẽ nhảy tàu, đến tối là có mặt ở Bergerac thôi.

Đầu dây bên kia im ắng.

- Tốt nhất là bắt tàu TGV Paris-Bordeaux rồi xuống ở Libourne. Sẽ chỉ mất một giờ ô tô là đến nhà bác. Bác sẽ đón cháu ở ga.

Cô ghi lại giờ tàu. Trưa hôm đó tại nhà hàng, khi Maxime mời cô đi xem phim, cô ranh mãnh đáp lại:

- Ồ, rất hân hạnh Max ạ! Nhưng tối nay tôi đi thăm ông bạn già Germain ở Périgord rồi. Tối Chủ nhật mới về.

Anh chàng thở dài khiến cô suýt mềm lòng. Max hai lăm tuổi và thực ra anh chàng tương đối hấp dẫn. Cao lớn, lực lưỡng, anh chàng thường cố tình gồng vai lên để làm nổi bật những nét tương đồng với Arnold Schwarzenegger. Anh chàng không biết diễn viên yêu thích của Logicielle lại là Johnny Depp.

Tẽn tò, Maxime lắp bắp:

- Anh tưởng là... Ông ấy điều em đi công tác.

- À, anh cúp máy sớm quá! Bạn bè đi thăm nhau thôi!

Maxime có vẻ thất vọng. Anh chàng nhăn nhó như kẻ bại trận rồi chúi mũi xuống đĩa thẽ thọt hỏi:

- Logicielle à... sao lại là ông ấy mà không phải là anh?

- Tôi chẳng hiểu anh ám chỉ cái gì. Germain là đồng nghiệp cũ và bây giờ là một người bạn tuyệt vời, còn anh, anh là đồng nghiệp và là đồng chí tốt... chỉ là với tôi thì luôn hơi quá dính thôi.

- Nhưng cuộc sống đâu chỉ có công việc, Logicielle! Làm sao mà em có thể chịu đựng được những buổi tối cô đơn giữa bốn bức tường!

- Tôi có một cái máy vi tính tốt. Cấu hình không mạnh lắm và dĩ nhiên là đã lỗi mốt. Nhưng tôi quen rồi. Nó là người bạn tốt của tôi đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play