Kể từ ngày Phì Phì ở trên bờ biển bị hỏi một câu ‘Chẳng lẽ em không cảm nhận được chút nào rằng anh thích em sao?’ kia của Giang Đào thì vẫn luôn trốn tránh không chịu gặp Giang Đào. Giang Đào cũng không có thời gian rảnh để ngày nào cũng chạy đến nhà họ Giả cướp người, đành phải gọi điện thoại ném bom Phì Phì mỗi ngày.

Phì Phì chỉ một lòng trông mong được kết thân với Băng Thiên Tuyết Địa, có bạn trai quang minh chính đại, xem Giang Đào anh còn kiêu ngạo thế nào.

Lại nói đến Thẩm Dục Luận này, vì hệ thống quản lý nhập hàng do Phì Phì khai thác mà lần thứ hai mời Phì Phì vào văn phòng Tổng giám đốc.

“Giả Phì, ngồi xuống đi.” Tuy Thẩm Dục Luận vẫn dùng câu cầu khiến, nhưng không còn vẻ mặt không chút biểu cảm như trước kia. Phì Phì cảm thấy thấy người này thật sự đang nịnh bợ. Bây giờ có việc cầu Phì Phì, liền tỏ vẻ biết vâng lời, đương nhiên biết vâng lời này trái ngược với vẻ lạnh lùng lúc trước của Thẩm Dục Luận.

Phì Phì không khách khí ngồi xuống, trong lúc lơ đãng phát hiện thấy đầu mày của Thẩm Dục Luận thoáng hiện vẻ dịu dàng, trong lòng thật sự kinh ngạc. Phì Phì cũng lười nói chuyện, cái gọi là lời nhiều tất lỡ, phiền toái có thể bớt rước lấy chút nào thì hay chút nấy, huống chi loại tiểu nhân như Thẩm Dục Luận này, tốt nhất ít trêu chọc.

“Giả Phì, tôi thật không ngờ chương trình của cô viết cẩn thận chặt chẽ như vậy, hồi đại học tôi cũng thuộc chuyên ngành công nghệ thông tinh, học ngôn ngữ C. Xem ra, chúng ta còn cùng chuyên ngành. Tôi đã xem bản báo cáo thiết kế của cô, tôi có phê vào chỗ nào cần phải thay đổi, cô mang về đi. Sửa rồi đến tìm tôi.” Nói xong Thẩm Dục Luận đưa bản bào cáo thiết kế này cho Phì Phì. Phì Phì là một cô gái, có thể viết chương trình đã không dễ dàng, tuy chương trình này cũng không phức tạp lắm, nhưng Phì Phì có lối suy nghĩ cẩn trọng chặt chẽ, hơn nữa còn mạnh dạn đổi mới, điều này làm cho Thẩm Dục Luận không khỏi thay đổi ánh nhìn với Phì Phì.

Phì Phì đưa tay nhận lấy, lịch sự nói một tiếng “Được.”. Thật ra Phì Phì không học chuyên vi tính, mà là khai thác điện tử, cho nên mới đến công ty Dụ Thành làm khai thác điện tử. Về viết chương trình, chỉ có hứng thú nên tự học. Nhưng đương nhiên Phì Phì không nói mình học khai thác điện tử vào lúc này để đập tan niềm vui của Tổng giám đốc. Phì Phì nhìn thoáng qua tài liệu, rồi gấp lại, đứng dậy nói: “Thẩm tổng, nếu không có chuyện gì, tôi xuống trước.”

“Ừ, cô đi trước đi.” Vẻ mặt Thẩm Dục Luận an tĩnh như dòng suối, khiến Phì Phì cảm thấy hôm nay mặt trời mọc ở Phía Tây rồi.

Rốt cuộc đợi đến chủ nhật, hôm nay Phì Phì dậy thật sớm, chẳng phải người ta nói con gái khi yêu thường đẹp lên sao, Phì Phì muốn đi gặp Băng Sơn Tuyết Địa đương nhiên phải lục tung toàn bộ đồ ra thử. Thật ra tối qua đã thử toàn bộ n lần, vốn định mặc chiếc áo trắng phối hợp với chiếc váy ngắn hoa văn, nhưng sáng hôm nay ngủ dậy liền cảm thấy không ổn. Thử đi, thử lại đến tận tám rưỡi.

“Phì Phì, sao con còn chưa ra ăn sáng, sáng sớm đã lề mề rồi. Con làm gì thế, Phì Phì?” Bà Giả ở ngoài thúc giục Phì Phì.

Sắt Sắt ngồi trước mặt bà Giả, che miệng cười, kề đến bên tai bà Giả thì thầm một hồi. Sắt Sắt thường xuyên bán đứng Phì Phì như vậy, ai bảo để Sắt Sắt thân thiết với bà Giả, chuyện tốt như vậy sao có thể không để cho bà Giả vui vẻ.

“Thật vậy sao?” Chẳng những bà Giả không vui mừng, ngược lại mặt ảm đạm.Sắt Sắt buồn bực, chẳng phải bà Giả vẫn mong Phì Phì đi xem mắt sao, bây giờ Phì Phì thật sự muốn đi xem mắt, bà Giả sao lại không vui rồi hả?

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Sắt Sắt đẩy đẩy bà Giả.

“A, không có gì. Chẳng qua là người bạn trên mạng này không đáng tin lắm thì phải? Nếu lỡ là một tên lừa gạt hay háo sắc gì gì đó, thì làm sao bây giờ?” Thật ra trong lòng bà Giả đang nghĩ những tính toán của bà làm sao bây giờ, nếu Phì Phì thích người ta thật thì Giang Đào sao đây.

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, tên lừa gạt còn không lừa được Phì Phì, hơn nữa, một kẻ háo sắc căn bản không phải là đối thủ của Phì Phì.”

Sắt Sắt cũng không quản bà Giả than thở, tiến vào phòng Phì Phì giúp Phì Phì trang điểm.Sắt Sắt biết Phì Phì khó khăn nhất là vẽ mắt, vì vậy bước vào giúp Phì Phì tỉ mỉ vẽ mắt, dùng màu nâu phối hợp với màu khói, cặp mắt to kia của Phì Phì càng linh động thanh nhã, thậm chí còn đầy nữ tính. Sắt Sắt nâng cằm Phì Phì nhìn ngắm, hôm nay Phì Phì đặc biệt ngoan, cam tâm tình nguyện mặc cho Sắt Sắt sắp xếp, sau khi Sắt Sắt đánh phấn hồng quýt qua gò má, xương gò má, mi mắt, vả cả khu vực hình chữ T, làm cho gương mặt càng thêm rực rỡ.

Phì Phì mặc chiếc váy chữ A thêu nổi phối hợp với chiếc áo in hoa, phần eo thắt dây trắng, túi xách bạc, cả Sắt Sắt cũng thấy trước mắt sáng lên.

“Sắt Sắt, nếu uống thứ gì đó, son môi dính lên trên ly thì làm sao bây giờ?” Cả cái này Phì Phì cũng nghĩ đến. Nhưng điều này cũng là chỗ khó của Sắt Sắt, làm sao bây giờ? Sắt Sắt suy nghĩ, rồi dùng khăn giấy thấm đi lớp son bóng của Phì Phì, sau đó thoa phấn lên rồi mới đánh son bóng: “Tốt rồi, vậy thì không dễ tróc lớp trang điểm nữa, yên tâm đi đi.”

Mọi thứ chỉnh lý ổn thỏa, Phì Phì mới xuất phát.

Địa điểm cũng do Băng Thiên Tuyết Địa quyết định, ngay dưới cây hòe lớn ở cổng công viên Kiều Đầu. Băng Thiên Tuyết Địa nói Thất Tiên Nữ hạ phàm nhờ cây hòe mở miệng làm mai, cho nên xem mắt dưới gốc cây hòe sẽ rất may mắn. Lúc này Phì Phì mới hiểu được vì sao mọi người đều thích xem mắt dưới cây đại thụ, hóa ra là có cổ tích về cây hòe mở miệng này.

Phì Phì không nghĩ ngợi nữa. Khi cô đến công viên Kiều Đầu thì vẫn còn mười phút nữa, liền dừng xe đậu ở xa xa, rồi lặng lẽ đi đến sau một tòa nhà cạnh cây hòe kia trốn, xem trước tình hình.

Thời gian trôi từng phút từng giây, Phì Phì nhìn đồng hồ, ừ, còn năm phút nữa, sao Băng Thiên Tuyết Địa này không đứng dưới cây, chẳng lẽ anh ta cũng giống như Phì Phì, trốn ở một bên quan sát tình hình.

Phì Phì nghĩ vậy liền nhìn bốn phía xung quanh, xem có nhân vật khả nghi hay không.

Nhưng thật khủng khiếp, Phì Phì thấy Thẩm Dục Luận.

Thẩm Dục Luận đứng ở góc tường đối diện Phì Phì, điếu thuốc lá ở giữa ngón tay thon dài, từng đợt khói trắng bay lên. Anh nhả khói, quay đầu lại, con ngươi đen thẫm không gợn sóng, xuyên thấu qua đám người, nhìn thẳng về Phì Phì như đã biết cô đứng đó.

Ánh mắt Phì Phì trở nên mơ hồ không rõ, khóe môi xinh đẹp hơi hơi co rút, vô cùng chột dạ. Thẩm Dục Luận, anh ta đến đây làm gì? Mặc kệ anh ta, đây là nơi công cộng, người nào cũng có thể đến. Phì Phì biết rất rõ ràng rằng Thẩm Dục Luận đã thấy được cô, lại vẫn kiên trì xoay người làm bộ như chưa từng thấy Thẩm Dục Luận.

Cuối cùng, đã đến giờ, Phì Phì xoay người lén nhìn dưới cây hòe, thấy Thẩm Dục Luận nghênh ngang đứng dưới gốc cây. Thấy Phì Phì lén lút nhìn vế phía cây hòe, Thẩm Dục Luận như cười như không, còn nhìn thẳng Phì Phì. Trong nháy mắt, ngực Phì Phì tựa như phát ra tiếng kêu chấn động, miệng như sa mạc khô sào sạt.

Cuối cùng Phì Phì cũng hiểu, Thẩm Dục Luận chính là Băng Thiên Tuyết Địa.

Tại sao có thể như vậy? Đầu óc Phì Phì hỗn loạn. Phì Phì nhếch môi, nhớ đến Băng Thiên Tuyết Địa nói ‘Thấy tôi không được phép hối hận’ rồi nghĩ đến một câu nói có vẻ suy tư ‘Hóa ra là vậy’ kia của Thẩm Dục Luận ở Đại Vân Sơn.

Nhất định anh ta đã biết Phì Phì là Truyền Thuyết Đoạn Huyền, nhưng cũng không nói ra thân phận thật của mình, còn đồng ý với cô đến xem mắt. Cảm xúc nhục nhã tựa như sóng biển ập đến, nhấn chìm lòng của Phì Phì. Tên tiểu nhân này, Phì Phì siết chặt nắm đấm, nếu giết người không phải đền mạng, lúc này Phì Phì liền giết anh ta.

Nhưng giết người nhất định phải đền mạng, cho nên Phì Phì xoay người bỏ đi, ánh nắng trời thu thoải mái dễ chịu kéo dài, nhưng tràn ngập trong lòng Phì Phì đều là sự nhục nhã bị trêu chọc. Thẩm Dục Luận này, chẳng những là tiểu nhân, mà còn là kẻ lừa đảo, anh ta thật quá vô sỉ rồi.

Phì Phì cách chiếc xe QQ của mình một đoạn, đã bị Thẩm Dục Luận đuổi kịp. Thẩm Dục Luận dùng sức nhẹ nhàng nhưng kiên quyết giữ chặt Phì Phì, Phì Phì ra sức vùng vẫy lại không có kết quả.

“Phì Phì, chúng ta hẹn hò đi.” Không phải câu hỏi, cũng không phải câu cầu khiến, mà là câu khẳng định, cương quyết khẳng định.

Anh gọi cô là Phì Phì, không phải Đoạn Huyền. Phì Phì quay đầu, đón nhận gương măt ấm áp mà anh tuấn cùng ánh mắt sáng ngời như vì sao của anh, lòng Phì Phì bị cảm giác xa lạ bất chợt lấp đầy, có phần khiến Phì Phì không thở nổi. Phì Phì nhắm mắt lại, trán rịn đầy mồ hôi, lòng bàn tay cũng có chút ẩm ướt. Cô nghĩ, cô hận anh ta, anh ta chẳng những dụ dỗ em gái cô, bây giờ còn muốn đến dụ dỗ cô, cô muốn bảo anh ta chết đi, nhưng lại khinh thường nói chuyện với anh ta.

Phì Phì nhìn Thẩm Dục Luận, giãy khỏi anh, không nói gì mà đi về phía trước. Dưới ánh mặt trời, Thẩm Dục Luận nhìn Phì Phì lái chiếc xe QQ đáng yêu của cô đi càng lúc càng xa. Sự quật cường của Phì Phì khiến lòng của Thẩm Dục Luận hơi hơi đau.

Phì Phì lớn như vậy rồi nhưng trong lòng chưa từng rối rắm như thế. Thẩm Dục Luận, Băng Thiên Tuyết Địa, Sắt Sắt, tất cả đến quá đột ngột. Trước giờ Phì Phì chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ có liên quan đến người đàn ông mà Sắt Sắt thích. Huống chi là người đàn ông như Thẩm Dục Luận, anh ta nhiều Mai Khôi (hoa hồng) như vậy, còn lôi kéo hai chị em em cô để làm gì?

Băng Thiên Tuyết Địa là mối tình đầu của Phì Phi, Phì Phì chưa từng nghĩ đến mối tình đầu của một người sẽ kết thúc như vậy, còn kiến người ta thương tâm hơn ‘kiến quang tử’ của người khác. Yêu qua mạng thật sự hại người không ít, Phì Phì mặc niệm cho mình.

Phì Phì không muốn về nhà đối mặt với sự truy hỏi của Sắt Sắt, vì vậy lái xe dạo trong thành phố, dạo rồi dạo, dạo đến giữa trưa, lúc bầu trời trong xanh tí tách tí tách rơi xuống cơn mưa nhỏ, người đi trên đường đều tản ra, Phì Phì cảm thấy vắng vẻ như thế. Vẫn là ở nhà ấm áp, cuối cùng phải về nhà, Phì Phì quay đầu chạy về phía Công viên Thời Phú.

Ổn định lại tâm trạng, Phì Phì mới nhấn chuông cửa, người mở cửa chính là Sắt Sắt, Sắt Sắt đeo tạp dề hoa nhỏ, thấy Phì Phì vừa về thì cười rộ lên, ánh mắt cong như trăng non, lộ ra hàm răng trắng tinh như vỏ ốc, quay đầu về phía bếp kêu lên: “Mẹ, Phì Phì đã về rồi.” Giọng nói tràn ngập cảm giác thắng lợi.

Phì Phì im lặng không nói, lập tức đi về phía phòng mình, vào phòng cũng không nặng không nhẹ khép cửa lại, Sắt Sắt thấy trong mắt Phì Phì hiện lên cảm xúc lí giải không được, liền biết, e rằng chuyện xem mắt bị ngâm nước rồi, cũng không lập tức đuổi theo

Phì Phì hỏi, nghĩ thầm rằng chờ đến lúc có cơ hội nhiều chuyện cũng không muộn.

Lát sau, Phì Phì thay quần áo ra ăn cơm, Phì Phì ở nhà vẫn rất thích nói chuyện, hôm nay lại trái ngược, chỉ vùi đầu ăn cơm. Phì Phì luôn là thiên sứ vui vẻ, rất ít khi như vậy, trong trí nhớ của ông bà Giả cũng chỉ có vài lần thấy Phì Phì trầm lặng như vậy, trong đó

có hai lần còn là vì Sắt Sắt. Một lần là năm 10 tuổi Sắt Sắt bỏ nhà trốn đi, một lần nữa là năm 17 tuổi Sắt Sắt tự sát. Thấy Phì Phì như vậy, ông Giả bà Giả và Sắt Sắt tuy đều đau lòng cho Phì Phì, nhưng cũng không ai dám nhiều lời, sợ nói sai lời sẽ càng khiến Phì Phì khó chịu hơn.

Thật ra Phì Phì như vậy, ít nhiều cũng cố ý. Phì Phì biết mình tỏ vẻ thế này, Sắt Sắt mới không tìm mình nhiều chuyện.

Ăn cơm xong, Sắt Sắt theo lời chỉ thị của ông bà Giả đi vào phòng Phì Phì an ủi.

Sắt Sắt ngồi xuống giường Phì Phì, nhìn tới nhìn lui Phì Phì, thật sự không nhịn được mới hỏi: “Phì Phì, rốt cuộc em sao vậy? Em thấy gì mà buồn? Băng Sơn Tuyết Địa là một ông già sao?”

“Không phải.”

“Vậy, không đẹp trai à?”

“Không phải.”

“Xem ra là không có tiền?” Sắt Sắt nghĩ thầm rằng chẳng phải Phì Phì yêu tiền sao, sợ rằng không thích người nhà nghèo.

“Không phải.”

“Vậy….”

Phì Phì mất kiên nhẫn cắt ngang lời Sắt Sắt: “Chị đừng hỏi nữa, tóm lại về sau đừng nhắc đến người này nữa.”

“A..” Sắt Sắt vô tội cúi đầu, thật sự nghĩ không ra vừa không già, vừa không xấu, cũng không nghèo, vậy rốt cuộc tại sao lại khiến Phì Phì buồn bực như thế.

Hai chị em yên lặng thật lâu, Sắt Sắt nói: “Phì Phì, chẳng phải chỉ là một người bạn trên mạng thôi sao, không muốn thì thôi, thế giới còn nhiều đàn ông tốt mà, chẳng phải em nói Trung Quốc ta cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu người thôi sao. Hơn nữa, bạn trên mạng đểu là ‘kiến quang tử’, yêu qua mạng luôn hại người không ít, đến đây, vì em mặc niệm một phút, sau này không cho nghĩ nữa.”

Sắt Sắt đúng là nhắm mắt vì Phì Phì mặc niệm một phút.

Chờ Sắt Sắt mở mắt ra, Phì Phì nghiêm túc nhìn Sắt Sắt hỏi: “Chị thật sự rất thích bạn học Thẩm kia sao?”

Sắt Sắt không chút do dự trịnh trọng gật đầu kiên định, nói: “Ừm.”

“Vậy nếu, anh ta không rất thích chị thì sao?”

Thấy Phì Phì hỏi như vậy, Sắt Sắt nghĩ thầm, chắc không phải hôm nay Phì Phì bị Băng Thiên Tuyết Địa cự tuyệt chứ, thảo nào đau lòng như vậy. Sắt Sắt giương mắt nói: “Thật ra, Phì Phì, về mặt tình cảm ai đúng ai sai có ai biết được chứ? Em hãy coi như chưa từng gặp Băng Thiên Tuyết Địa đó, được không? Mặc dù chị biết em không thể chịu được cảm giác thương hại, nhưng mà Phì Phì, quên anh ta đi được không?” Nói xong Sắt Sắt liền ôm lấy Phì Phì, cảm giác lo lắng tức khắc truyền khắp người Phì Phì.

Phì Phì sửng sốt, lo lắng sự thật hé mở. Trên đời này có nhiều chuyện không biết sự thật sẽ đau khổ, nhưng biết được sự thật sẽ càng đau khổ hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play