"Hậu đại xuyên không giả thân mến, nếu sau này các đồng chí xuyên tới, vậy hãy cầu nguyện nơi các ngươi đặt mông đến là Lăng thành!" - trích từ cuốn "Triệu quốc xuyên qua hảo" của Yến vương phi Giang Thu Ảnh.
Tử Minh sơn mạch đối với Lăng thành, là tử địa mà cũng là bảo địa. Nơi sâm lâm tuy ẩn nấp vô số hung thú quái điểu độc vật, nhưng cũng không hiếm thiên tài địa bảo kỳ hoa dị thảo.
Bởi vậy, Lăng thành thường xuyên tập trung lượng lớn võ lâm nhân sĩ tầm bảo truy dược. Những kẻ thủ ác bị triều đình truy nã, cũng thường chọn lựa tiến vào Tử Minh lâm lẩn trốn.
Lăng thành, cũng vì thế mà trở thành nơi hỗn loạn nhất Triệu quốc, long xà lẫn lộn.
Thành dân nơi đây cũng do đó mà chuộng võ. Dân phong cởi mở, rất nhiều lễ nghi rườm rà, quy củ phức tạp đều bị hủy bỏ.
Trên đường, tùy tiện có thể gặp trẻ tuổi nữ tử xuất đầu lộ diện, điều không thể có được ở bất kỳ nơi nào khác tại Triệu quốc. Nam nữ chưa thành thân cũng có thể cùng nhau xuất hiện mà không tạo thành dị nghị. Dạ đăng hàng năm, cũng thực chất là thời điểm tìm kiếm ý trung nhân.
Cái này tốt! Ít nhất, còn có điểm giống cuộc sống trước kia.
Giang Thu Ảnh ngồi chống cằm, chờ tiểu nhị chạy đi thuê một chiếc xe ngựa nhỏ, loại dùng để di chuyển thuận lợi trong thành. Có cảm giác giống như chờ taxi ở kiếp trước.
"Công tử, xe tới. Xin hỏi, ngươi đi một người?" - tiểu nhị nhanh chóng trở về, cẩn thận hỏi. Hắn nhớ rõ, vị khách nhân này đến cùng một người nữa?
"Ừm, mình ta." Giang Thu Ảnh gật gật đầu, âm thầm thở dài. Nơi xa lạ, đánh nàng nàng cũng không nguyện ý đơn độc ra ngoài. Nhưng là...
A Bạc giận nàng a!
Từ giờ Thìn, hắn đã đùng đùng bỏ đi, đến lúc này cũng đã qua hai cái canh giờ, đến vạt áo cũng không thấy xuất hiện.
Nàng biết, nàng chọc hắn sinh khí. Nhưng mà, nàng không cố tình nha.
Khi ngươi gây tội, thế nào tính là oan ức nhất? Chính là, ngươi rất có tâm muốn chuộc lỗi, lại không biết lỗi của mình đến cùng là cái khỉ gió gì...
Giang Thu Ảnh trong lòng muốn khóc. Nàng ngay đến lý do hắn giận cũng không hiểu, đi đâu để giảng hòa?
Mắt thấy Dạ đăng sắp được tiến hành, nàng rốt cuộc không kìm được, tự mình chạy ra ngoài.
Lăng thành có cái truyền thuyết tại Dạ đăng. Nếu nam nữ tâm đầu ý hợp, tại bờ sông Hoài thả đèn, nhất định vĩnh kết phu thê. Nếu là nữ tử đơn độc thả đèn, vậy viết tên người trong lòng của nàng, bỏ vào trong đèn thả xuống sông Hoài, nếu hai canh giờ sau đèn chưa tắt, ắt đạt thành ý nguyện.
Không phải nói, có thờ có thiêng? Giang Thu Ảnh thà tin rằng có, nếu không linh nghiệm, hàng năm cũng đâu nhiều người đến đây như thế?
Tóm lại, trong lúc chưa nghĩ ra cách, một tia hi vọng nàng cũng bám vào. Hơn nữa, lại còn được xem náo nhiệt, cũng không phải chủ ý tồi.
... ........
Tại một góc khác của Lăng thành.
Trong phòng tràn ngập u hương. Nam nhân ngồi ngửa trên trường ghế, mắt lim dim hưởng thụ. Phía dưới hắn, một nữ tử ngồi bệt xuống sàn. Trời rất lạnh, trong phòng dẫu có lò sưởi cũng vẫn cảm thấy gai người, nữ tử kia thế nhưng lại lõa thể. Nàng một tay ve vuốt nơi đùi nam nhân, một tay tự xoa bóp một bên ngực trắng ngần. Đầu nàng ghé sát vào hạ thân nam nhân, thì ra miệng nhỏ đang nhấp nhô tại nhục bổng thô to, tận tình mút mát.
"Thiếu chủ."
Một hắc nhân đột nhiên tiến vào, cung kính cúi người. Đối với cảnh tượng dâm đãng trong phòng không mảy may động dung, hiển nhiên nhìn lâu quen mắt.
"Có việc?" Nam nhân được gọi là thiếu chủ khẽ mở mắt. Hắn cũng được xem là mỹ nam tử, gương mặt có một loại tà mị. Đáng chú ý hơn, hắn rõ ràng đang được nữ nhân kích thích, nhưng trong đôi lãnh mâu lại không có một tia dâm dục.
Hắc y nhân khẽ liếc nữ tử. Thiếu chủ hiểu ý, lạnh lùng đạp nàng ra.
Sau khi nữ nhân kia rời khỏi, hắc y nhân tiến lại gần, ghé vào tai nam nhân thì thầm...
"Thật sự?"
"Bẩm thiếu chủ, là do băng xà ngẫu nhiên phát giác, hẳn là không sai."
"Như vậy? Tốt! Băng xà của bản tông sẽ không nhận nhầm. Nàng kia thân phận thế nào?"
"Nô tài đã điều tra qua, là hôm qua vào thành, bên cạnh chỉ có một người, có lẽ võ công không quá kém."
"Ha ha... thật sự quá tốt! một người tính cái gì? cho dù võ công cao thì thế nào? Mau! điều động một nửa lực lượng, lập tức bắt nữ nhân kia về cho ta."
"Thiếu chủ... một nửa, có hay không quá nhiều?"
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, tuyệt đối không được sai lầm!"
"Nô tài hiểu, sẽ lập tức an bài."
Hắc y nhân vừa rời khỏi, nam nhân không kiềm được cuồng tiếu.
Thuần âm chi thể sao?
Ha ha ha.... đúng là trời giúp ta!....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT