Nếu như có thể, Lý Vân Ca đương nhiên hy vọng mình có thể gánh chịu tất cả áp lực.
Nhưng, sự thừa nhận này là do không muốn dấu diếm tình cảm lưu luyến của hai người bọn họ, chỉ sợ, người ta không chịu thừa nhận, không dám để lộ tình cảm ra ngoài ánh sáng, cả ngày lảm nhảm mắng mình bất hiếu, bội đức mà tra hỏi mình, quất roi đánh đòn mình, khiến cho ngay cả tinh thần cũng máu tươi đầm đìa, huyết nhục mơ hồ, như vậy, đoạn tình cảm này, có thể duy trì hay sao !
Cho nên, trong hoàn cảnh xã hội chưa cho phép này, anh chỉ hy vọng mình có thể cố gắng hết sức nhằm cải thiện hoàn cảnh xung quanh, cụ thể là, ít nhất khi người nhà bọn họ biết chuyện, cũng sẽ đều tán thành !
Rất khó, nhưng cũng không phải là không thực tế.
Nhất là Y Minh, em ấy vốn là thanh niên tuấn tú có thể chọn yêu đương và hôn nhân bình thường, bị mình dùng phương pháp vừa tiến vừa lui, tưởng lui lại tiến bức bách, chẳng nhiều đêm sao đã “dụ dỗ” thành công bước lên con đường vốn chẳng thuận lợi gì cho cam này, anh càng muốn dùng hết khả năng mình để cho áp lực em ấy phải thừa nhận càng ít càng hay.
Nếu không, chỉ riêng chuyện đau lòng em ấy phải do dự và đấu tranh, Lý Vân Ca đã khỏi nghĩ đến chuyện sống thoái mái rồi!
Và, lui thêm bước nữa, ném cái tình yêu đi, với quan niệm đường hoàng của Y Minh, em ấy sẽ có hạnh phúc của riêng mình, nếu mình mà không cố gắng tranh thủ….., chẳng lẽ hy vọng người khác thay mình cố gắng hay sao?
Tình yêu có thể khiến cho kẻ nhu nhược biến thành dũng sĩ, huống chi, anh vốn cũng chẳng phải kẻ nhu nhược gì.
Quay người, Lý Vân Ca đi theo bước chân Y Minh.
Y Minh đi đến phòng khách, chào hỏi từng người, lão thái thái ngồi trên ghế sa lon bên cạnh lên tiếng: “Tôi còn tưởng Vân Ca kim ốc tàng kiều* nữa nha, đây chẳng phải là tiểu mao đầu nhà họ Lục hay sao! Ai! Càng ngày càng đẹp giai!”
Lão thái thái quay đầu nói với Lý lão gia tử: “Năm đó Y Minh còn chưa sinh ra, chúng ta đã định ra hôn ước của hai đứa trẻ với cha mẹ nó, nào ngờ lúc sinh lại ra một thằng cu tuấn tú!”
Lý lão gia tử cười nhưng không nói.
Lý Vân Ca đi đến bên cạnh Y Minh, nắm lấy bả vai Y Minh, “Ba mẹ, con muốn giới thiệu với ba mẹ!”
Y Minh nghe anh nói thế, cơ thế liền cứng đờ, người này, bây giờ anh ấy mà cứ nói như thế không phải là sẽ đẩy mình đến nơi đầu sóng ngọn gió sao !
Lão thái thái nghe xong lời nói của Vân Ca…, ngược lại lại nở nụ cười: “Đây là Y Minh mờ, còn muốn giới thiệu cái gì nha ! Quen đến độ có thể tương đương với đứa con thứ ba của mẹ rồi, phải chứ, Y Minh?”
Tim Y Minh đập cao đập thấp, nhưng vẫn cố gắng cười cười, “Dì nói phải.”
Lý Vân Ca phát giác đầu vai dưới tay mình có chút run rẩy, bèn vuốt vuốt đầu vai Y Minh trấn an, nghiêng đầu nở một nụ cười với Y Minh, tiếp tục nói với cha mẹ và anh hai mình, “Mẹ nói đúng ! Y Minh đã tính là người nhà chúng ta rồi ! Đã là người nhà chúng ta, đương nhiên là phải giới thiệu thêm một lần nữa !”
“Vân Ca, con lừa gì chúng ta đấy!” Lão thái thái vừa nghe thấy lời của Lý Vân Ca…, lại càng cảm thấy đứa con thứ của mình thiếu quản giáo rồi.
Lý Vân Ca kéo lấy tay Y Minh, ngồi xuống bên cạnh lão thái thái, “Con sao dám lừa gạt ngài đây! Mẹ, mẹ có thích Y Minh không?” Lý Vân Ca ngăn cách tầm mắt của lão thái thái với Y Minh.
“Đương nhiên tôi thích rồi, nếu Y Minh mà là con gái, tôi đã sớm đi cầu hôn cho anh rồi.”
“Mẹ, con cũng thích Y Minh vậy đó, muốn em ấy trở thành người nhà chúng ta, mẹ có chịu không!” Lý Vân Ca bắt đầu tấn công lão thái thái.
“Vân Ca muốn chúng ta nhận Y Minh làm con nuôi?” Lão thái thái có chút nghi hoặc.
“Ngài chỉ cần nói ngài có đồng ý không thôi a!” Lý Vân Ca biết rõ lúc nào là nên đơn giản hóa vấn đề.
“Đương nhiên đồng ý rồi, có đứa con nghe lời như thế, tốt hơn nhiều so với anh !’ Lời này của lão thái thái…., với Lý Vân Ca mà nói, chẳng khác gì một kim bài miễn tử.
Lý Vân Côn và Lý lão gia tử nhìn Lý Vân Ca đầy hứng thú, hai người đều biết, Lý Vân Ca minh tu sạn đạo* tuyệt đối là vì ám độ trần hương*. Con đường đến nỗi phải ám độ trần hương mới qua được thế này, tin chắc rằng rất nhanh sẽ biết thôi.
Lý Vân Ca nghe thấy lời của lão thái thái…, trong lòng thoáng cái đã nhẹ nhõm hẳn, lão thái thái là cửa ái khó đi nhất trong nhà bọn họ, trước tiên có được một câu như thế của bà, sau này sẽ chầm chậm tấn công tiếp!
“Y Minh và con còn chưa ăn cơm đâu, ba mẹ có muốn cùng ăn với bọn con một bữa không?” Khi nào tiến, khi nào lui, khi nào giản lược điểm mấu chốt, đối với cái kẻ đã rèn luyện trên bàn đàm phán hồi lâu như Lý Vân Ca mà nói, quả thực rất hữu ích, cũng thật thuận buồm xuôi gió.
Trái tim Y Minh cũng buông xuống. Khá tốt, không cần phải đối mặt với tràng diện khủng bố trong truyền thuyết. Nghe nói, cũng không khác cảm giác đợi máy chém rơi xuống là bao.
Lý Vân Ca trừng mắt nhìn Y Minh, trầm thấp ghé lỗ tai cậu nói “Yên tâm!”
Anh sao cam lòng để Y Minh đứng dưới ánh mắt chỉ trích hay lên án, chỉ cần có khả năng, anh đều cố hết sức khiêng xuống. Chỉ cần Y Minh đồng ý theo anh, chỉ cần em ấy nguyện ý.
Láo thái thái một phen thoái thác với lí do của Lý Vân Ca tuy nhiên vẫn còn chút nghi hoặc, lại chẳng nghĩ nhiều. Dù sao Y Minh từ nhỏ đã thân cận với Vân Ca, lúc nhỏ còn bị bọn họ gọi trêu là cái đuôi nhỏ của Lý Vân Ca.
Khi đó, nhóc Y Minh còn chưa hiểu nghĩa của từ cái đuôi nhỏ là gì, mỗi lần đứng trước cửa nhà Vân Ca, đều hắng giọng mà hô, “Đại ca, cái đuôi nhỏ tới tìm anh nèèè.”
Lý Vân Ca tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng mùa hè vẫn mang nó đi bơi, mùa đông mang nó đi trượt băng, bắt châu chấu, bắt chuồn chuồn, trộm cà chua, dưa leo sau nhà người ta cho nó. Nhóc Y Minh được ăn vui sướng vô cùng, tuy nhiên bị đánh vẫn luôn là Lý Vân Ca.
Lão gia tử thờ ơ lạnh nhạt, nhưng nhìn ra được một số thứ khác lạ. Tuy nhiên, đều là động tác rất nhỏ hoặc ánh mắt.
Ví dụ như trên bàn cơm ăn tối, Lý Vân Ca sẽ gắp rau cho Y Minh. Đương nhiên, Lý Vân Ca cũng gắp rau cho bọn họ, chỉ là, lúc gắp cho bọn họ, thì là dùng đôi đũa chung gắp qua, còn lúc gắp cho Y Minh, lại dùng chính đũa của mình.
Ví dụ như, Y Minh đi rửa chén sau bữa cơm, Lý Vân Ca sẽ mặc tạp dề giúp nó, buộc dây giúp nó, Y Minh thì nghiêng đầu nở nụ cười đáp lại.
Lại ví dụ, lúc ăn trái cây sau bữa cơm, Y Minh ngồi bổ cam thành miếng, mọi người ngồi chung một chỗ ăn cam, Lý Vân Ca rõ ràng đã giơ tay ra đỡ hạt mà Y Minh nhổ ra.
Cũng chính động tác cuối cùng này, đã khiến cho lão gia tử tin chắc rằng Nhị công tử nhà bọn họ sợ rằng đã muốn nói rõ cho họ biết, ông bèn thực hiện gia huấn của nhà Lý.
Lão gia tử ăn hoa quả xong, rửa tay xong, liền nói với Lý Vân Ca, “Vân Ca đến đây, cha có lời nói với con!”
Nói rồi, trực tiếp đi vào phòng sách!