Y Minh ngồi trước máy vi tính, rõ ràng là hoàn toàn không để thứ trước mặt mình vào mắt. Đã sắp một giờ sáng rồi, trang word soạn thảo văn bản mở ra cơ hồ sắp không nhận ra mình nữa rồi, là do cậu cứ bỗng dưng xấu hổ, bỗng dưng cười ngây ngô, bỗng dưng nhíu mày, bỗng dưng thở dài, bộ dáng biến đổi rất đặc sắc.
Có thể là do cậu vẫn chưa nhận ra, bởi, trang word đã mở ra mấy giờ đồng hồ này chỉ lặp đi lặp lại nhiều lần mỗi ba từ, chưa từng có chút biến hóa nào cả.
Lý Vân Ca…
Lý Vân Ca…
Lý Vân Ca…
Lý Vân Ca…
Lý Vân Ca…
Lý Vân Ca…
Tỉnh lược một chút, sẽ là cái gì đây, chính cậu cũng không rõ.
Yêu anh? Xấu hổ.
Anh ấy yêu mình ! Cười ngây ngô.
Tương lai của mình và anh? Nhíu mày.
Bên cha mẹ biết xử lý sao? Thở dài.
Y Minh đứng dậy khỏi bàn vi tính, trong đầu chợt hiện lên một đoạn nhạc mà cậu đều nghe mỗi khi viết luận văn. Vừa vặn giơ tay ra mở ca khúc mà mình đã lâu không nghe, No matter what.
Một giọng nam trong trẻo và một giọng nam khác có chút trầm thấp hơn vang lên
Phối hợp vô cùng tốt, hai giọng hát cùng hợp thành một ca khúc. Sự kiên định và hòa thuận vui vẻ trong đó khiến cho Y Minh chậm rãi tập trung tư tưởng lại, cẩn thận lắng nghe ca khúc này.
No matter what they tell us
No matter what they do
No matter what they teach us
What we believe is true
No matter what they call us
However they attack
No matter where they take us
We ‘ll find our own way back
I can ‘t deny what I believe
I can ‘t be what I ‘m not
I know our love forever
I know no matter what*
“Dù cho thế nào…” Y Minh chậm rãi thở ra một hơi, dù cho thế nào.
Lòng tạm thời ổn định lại, Y Minh nâng chén nước ấm trở lại bàn vi tính, tốt rồi tốt rồi, những chuyện….kia còn xa xôi lắm, giờ vẫn là nên nghĩ xem nên viết luận văn làm sao để có thể khiến giáo viên thỏa mãn a.
Y Minh ổn định lại cõi lòng rồi bắt đầu viết luận văn. Cuối năm nha. Sau ba tháng nữa là phải nộp bản sơ khảo, khấu trừ đoạn thời gian ngắn nghỉ tết Âm Lịch nữa, oa oa oa, không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Đã từng nghe một đàn chị kể một câu chuyện rất có ý tứ, cũng liên quan đến thầy giáo của mình. Có một lần, có một đàn anh nghiên cứu sinh khác đến hỏi thầy giáo có thể cho ảnh nộp luận văn tốt nghiệp chậm lại một chút được hay không, thầy giáo đẩy mắt, cười đến hiền lành vô cùng, “Cá nhân tôi thật ra cũng rất rất không nỡ để một học sinh ưu tú như anh tốt nghiệp sớm, không bằng học thêm một năm nữa đi !” Sư huynh kia sợ đến mức không chỉ giao sơ thảo đúng giờ, mà cả bản thảo thứ hai, thứ ba cũng không dám chậm trễ lấy một giây.
Nhưng mà, vị sư huynh kia cuối cùng đã thi đậu vào Bộ Ngoại Giao, trong bữa tiệc tốt nghiệp tri ân thầy cô, đã rất thành khẩn mời rượu thầy giáo, nói nếu không phải nhờ thầy lúc ấy thúc giục, thì công việc mình làm giờ đều đã bị chậm trễ.
Thầy giáo cầm chén rượu, cười tủm tỉm mà uống. Sau mới nói, “Thật ra lúc ấy tôi nói câu đấy là nghiêm túc đấy, không phải vì thúc giục anh đâu!” khiến cho chân sư huynh kia lảo đảo một phen.
Cả bàn người nhìn thầy giáo cười đến hiền lành, nhao nhao ồn ào muốn giữ kẻ vừa tốt nghiệp lại. Cuối cùng nhân lúc thầy giáo đi toilet lòi ra khe hở, mấy người kia mới túm tụm lại nói…..”Ông đúng là vuốt đuôi hùm nha, đã bị chà đạp như thế mà vẫn có thể thuận buồm xuôi gió, áp lực của tụi tui cũng giảm đi nhiều !”
Khiến cho cái vị sư huynh ấy cười to lắc đầu,”Sư môn bất hạnh, sư môn bất hạnh, rõ ràng là nguyên một đám học xong trước mà sao lại hãm hại người khác hội đồng như thế !”
Y Minh vừa lắc đầu, vừa viết luận văn, chính mình đến lúc đó có cũng bị người ta hãm hại hay không, không bằng nên tranh thủ thời gian cố gắng một phen, đem cái cơ hội cảm nhận cảm giác bị người khác hãm hại này quăng cho người khác là tốt rồi.
Lý Vân Ca từ sau lần đầu tiên trở về vào giữa trưa thì thà thì thầm với Y Minh một lúc, thì đều sẽ không về nữa.
Bất quá hôm nay lại khác, nhị lão và cả nhà anh cả nhà mình đều muốn tới, cho Y minh biết trước một chút thì vẫn tốt hơn. Cho cái đứa nhóc thành thật ấy có thời gian thích ứng một chút, dù sao hắn vẫn hy vọng rằng mình có thể dùng loại thân phận khác để giới thiệu Y Minh với người nhà mình.
Lúc Lý Vân Ca bước vào phòng, đã thấy Lục Y Minh ngồi thẳng trên ghế sa long, mang kính mắt, tập trung tinh thần chiến đầu hăng hái với cái máy vi tính. Nghe thấy tiếng mở cửa, cũng chẳng thèm quay đầu lại.
Lý Vân Ca đặt đồ xuống, rồi chạy tới dán sát bên người cậu: ngồi xuống, lẳng lặng nhìn nửa mặt bên của Y Minh. Nhìn ánh nắng mặt trời ban trưa như nhảy múa theo từng động tác của em, tâm tình không khỏi tốt lên.
Thật tốt, thật tốt, chưa từng cảm thấy sau khi về nhà có người lẳng lặng làm việc như vậy, trong phòng còn có tiếng âm nhạc nhẹ nhàng lượn lờ, lại tốt đẹp đến thế !
*Bài hát No matter What – Boyzone
No matter what they call us
I can’t deny what I believe
[Chorus]
And I will keep you safe and strong
No matter who they follow
No matter if the sun don’t shine (the sun don’t shine)
No no matter that’s all that matters to me
Lời Dịch: – Theo loiviet.vn
Dù cho họ có nói với chúng ta điều gì
Dù cho họ gọi chúng ta là gì
Anh chẳng thể nào chối bỏ những gì anh tin tưởng
Giá như những giọt nước mắt là những nụ cười
…
Anh sẽ luôn giữ em được an toàn và khỏe mạnh
Dù cho họ có theo chúng ta
Dù cho mặt trời có không còn tỏa sáng
Anh chẳng thể chối bỏ những gì anh tin tưởng
Chẳng có gì là quan trọng với anh ngoài em