Từ ga Kinshicho, đi bộ khoảng năm phút là tới quán Marian. Quán nằm trên tầng năm của một tòa nhà cũng có vài quán bar khác nữa. Tòa nhà đã cũ, cầu thang máy cũng là kiểu từ ngày xưa.

Kusanagi nhìn đồng hồ. Bây giờ là bảy giờ tối. Anh đoán chắc tầm này chưa có mấy khách. Anh muốn hỏi nhiều chuyện nên tránh khoảng thời gian quán đông người. “Nhưng chẳng biết ở một quán thế này thì đông đến mức nào?”, vừa nhìn vào tường trong thang máy đã có những vết gỉ sét, Kusanagi vừa nghĩ.

Tuy nhiên, khi bước chân vào Marian, anh không khỏi ngạc nhiên. Có tới một phần ba trong số hơn hai mươi bàn đã kín chỗ. Từ trang phục của khách có thể thấy phần đông trong số họ là nhân viên công ty. Nhưng cũng có những khách không rõ làm nghề gì.

- Trước tôi có đến điều tra tại một câu lạc bộ ở Ginza. – Kishiya ghé sát vào tai Kusanagi. – Mama ở đó bảo không biết những người hồi kinh tế còn phát triển tối nào cũng đến uống ấy, giờ họ đi đầu rồi. Hóa ra là họ trôi dạt đến đây.

- Tôi nghĩ không phải thế đâu. – Kusanagi nói. – Người nào đã từng sống xa hoa rồi thì khó mà hạ nhu cầu lắm. Những người ở đây không giống với những người ở Ginza đâu.

Hai người gọi một cậu phục vụ tới và bảo muốn nói chuyện với người có trách nhiệm. Nụ cười trên gương mặt cậu phục vụ biến mất. Cậu ta nhanh chóng đi vào bên trong. Sau đó, một cậu phục vụ khác đi ra. Cậu ta dẫn Kusanagi và Kishiya đến phía quầy.

- Hai anh uống gì không? – Cậu phục vụ hỏi.

- Cho tôi bia. – Kusanagi đáp lại.

Đợi cậu phục vụ đi khỏi, Kishiya liền quay sang bảo Kusanagi:

- Chúng ta đang trong giờ làm việc đấy.

- Nếu không uống gì thì những người khách khác họ sẽ thấy lạ.

- Thế thì uống trà cũng được chứ sao.

- Chẳng lẽ hai gã đàn ông đến đây chỉ để uống trà à?

Đúng lúc đó thì một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, mặc bộ vest màu xám bạc xuất hiện. Chị tat rang điểm đậm, tóc vấn cao. Tuy hơi gầy nhưng trông chị ta rất đẹp.

- Chào hai anh. Hai anh đến có việc gì? – Chị ta nên giọng, nụ cười lướt qua trên môi.

- Chúng tôi ở sở cảnh sát. – Kusanagi cũng hạ giọng.

Kishiya thò tay vào trong túi áo khoác nhưng Kusanagi đã chặn lại. Kusanagi nhìn người phụ nữ và hỏi: “Chúng tôi có cần đưa cho chị xem giấy tời để chứng minh không?”

- Thôi khỏi. – Nói xong chị ta ngồi xuống cạnh Kusanagi rồi đặt danh thiếp lên mặt bàn. Tấm danh thiếp ghi Sugimura Sonoko.

- Chị là mama ở đây?

- Vâng, đại loại là thế. – Sugimura Sonoko mỉm cười gật đầu. Có vẻ chị ta không có ý định che giấu công việc của mình.

- Bên chị làm ăn có vẻ tốt nhỉ. – Kusanagi đưa mắt nhìn quanh.

- Chỉ là bề ngoài thôi. Chủ quán này phải vừa làm vừa đổi phó với thuế vụ đấy. Mọi người đến quán đều là có quan hệ với ông chủ.

- Vậy à.

- Quán này cũng chả biết rồi sẽ thế nào. Có lẽ Sayoko đã đúng khi chuyển sang mở quán cơm hộp.

Tuy đang nói về nỗi lo lắng của mình, nhưng qua việc thản nhiên gọi tên người tiền nhiệm, Kusanagi cảm thấy chị ta cũng có niềm tự hào của riêng mình.

- Hôm trước điều tra viên chỗ tôi có đến làm phiền chị mấy lần thì phải.

Chị ta gật đầu.

- Vâng, các anh ấy đến vì việc của anh Togashi. Hầu hết toàn là tôi ra tiếp. Hôm nay chắc các anh cũng đến vì việc đó?

- Vâng, xin lỗi chị.

- Tôi có nói với anh điều tra viên lần trước đến đây rồi. Nếu nghi ngờ Yasuko thì các anh nhầm rồi. Cô ấy làm gì có động cơ.

- Cũng không hẳn là nghi ngờ. – Kusanagi cười, xua tay. – Việc điều tra mãi vẫn không tiến triển. Chúng tôi muốn xem xét lại từ đầu nên mới đến chỗ chị thế này.

- Xem xét từ đầu à? – Sugimura Sonoko khẽ thở dài.

- Nghe nói hôm mồng năm tháng Ba, anh Togashi Shinji có đến chỗ chị.

- Vâng, lâu lắm rồi anh ta mới tới. Tôi không lường được là anh ta vẫn có thể mò đến đây nên rất bất ngờ.

- Chị từng gặp anh ta rồi?

- Khoảng hai lần. Trước tôi làm cùng quán với Yasuko ở Akasaka. Tôi biết Togashi từ hồi ấy. Anh ta ngày xưa là người có thế lực và trông rất bảnh.

Sigimura Sonoko nói với giọng tỏ ý là không còn cảm thấy hình ảnh ngày xưa đó của Togashi trong lần gặp vừa rồi.

- Nghe nói là Togashi Shinji muốn biết chỗ ở của Hanaoka?

- Tôi nghĩ chắc anh ta muốn quay lại với Yasuko. Nhưng tôi không nói cho anh ta biết chỗ ở của Yasuko. Tôi biết Yasuko đã phải chịu đau khổ rất nhiều vì anh ta. Nhưng anh ta lại đi hỏi cả những cô khác đang làm ở đây nữa. Tôi bất cẩn, cứ nghĩ là chẳng ai trong số họ biết Yasuko, nhưng có một cô đã từng đến quán cơm hộp của Sayoko. Cô ấy lỡ nói cho Togashi biết là Yasuko đang làm ở đó.

- Ra vậy. – Kusanagi gật đầu. “Nếu muốn sống nhờ vào các mối quan hệ thì việc che giấu hoàn toàn tung tích của mình gần như là không thể.”

- Một người tên là Kudo Kuniaki có hay đến đây không? – Kusanagi thay đổi câu hỏi.

- Anh Kudo làm ở công ty in á?

- Vâng.

- Tôi thấy anh ấy hay đến lắm. Nhưng dạo này hình như cũng thấy ít đến rồi. – Sigimura Sonoko nghiêng nghiêng đầu. “ Có chuyện gì với anh Kudo à?”

- Nghe nói hồi Yasuko còn làm tiếp viên, anh Kudo là khách quen của chị ấy.

- Vâng, có vẻ cô ấy rất được anh Kudo quý.

- Hai người họ có quan hệ với nhau à?

Nghe hỏi vậy, chị ta lắc đầu, khẽ hắng giọng.

- Cũng có người nghi là có chuyện đó nhưng tôi thì cho là không.

- Chị bảo sao?

- Tôi nghĩ quan hệ của hai người tiến triển tốt nhất là lúc Yasuko còn làm ở Akasaka. Đó là khoảng thời gian Yasuko đang rất đau đầu về Togashi. Không hiểu sao Kudo cũng biết chuyện đó. Rồi từ đấy, Kudo là người để Yasuko tham khảo ý kiến. Tuy nhiên không hiểu sao hai người họ lại không tiến xa hơn.

- Sau khi Yasuko ly dị rồi thì họ vẫn có thể quan hệ được chứ.

Sigimura Sonoko lắc đầu.

- Kudo không phải là người như vậy. Mặc dù Kudo cũng có góp ý để Yasuko và chồng sống hòa thuận nhưng chắc anh ấy cũng bị nhiều người cho rằng sẽ tranh thủ đi lại với Yasuko sau khi cô ấy ly hôn. Chính vì thế, kể cả khi Yasuko đã ly hôn, anh ấy vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ như bạn bè. Vả lại, Kudo cũng có vợ rồi.

Có vẻ như Sugimura Sonoko không biết là vợ Kudo đã mất. Nghĩ không cần thiết phải nói cho chị ta biết điều đó nên Kusanagi quyết định im lặng. Kusanagi nghĩ có lẽ những điều chị ta đang nói đều đúng. Về quan hệ nam nữ thì giác quan của những người làm nghề này chắc chắn nhạy bén hơn hẳn các điều tra viên rồi. Kusanagi tin chắc Kudo vô tội. Cần chuyển sang ngay việc tiếp theo.

- Chị có biết người đàn ông này không?

Đó là ảnh của Ishigami Testuya. Kishiya đã lén chụp được tấm ảnh này lúc Ishigami ra khỏi trường học. Ảnh được chụp từ góc chéo nên người bị chụp không để ý. Mắt Ishigami đang nhìn về đâu đó xa xăm.

Sugimura Sonoko bối rối:

- Người này là ai vậy?

- Nghĩa là chị không biết anh ta?

- Tôi không biết. Ít nhất thì không phải là khách tới chỗ tôi.

- Anh ta tên là Ishigami.

- Ishigami?

- Chị nghe Hanaoka nhắc đến cái tên này bao giờ chưa?

- Xin lỗi anh, tôi không nhớ.

- Anh này là giáo viên cấp III. Có bao giờ chị thấy Hanaoka Yasuko đề cập điều gì liên quan đến chuyện này chưa?

- Xem nào. Giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nói chuyện điện thoại với cô ấy những chưa bao giờ thấy cô ấy nhắc đến cả.

- Vậy còn các mối quan hệ của cô ấy thì sao? Cô ấy có bao giờ nhờ chị tư vấn hoặc thông báo cho chị điều gì không?

Sigimura Sonoko gượng cười trước câu hỏi của Kusanagi.

- Tôi cũng nói với anh điều tra viên lần trước đến đây rồi. Cô ấy chẳng nói gì với tôi cả. Có thể cô ấy có chuyện nhưng giấu tôi, tuy nhiên tôi không nghĩ như vậy đâu. Yasuko nuôi dạy Misato đã vất vả rồi nên làm gì có thời gian chạy theo tình ái. Trước kia chị Sayoko cũng có nói thế đấy.

Kusanagi im lặng gật đầu. Anh không mong đợi sẽ thu được thông tin hữu ích gì về mối quan hệ của Ishigami và Yasuko ở đây nên không lấy làm thất vọng. Tuy nhiên, khi nghe lời khẳng định chắc nịch là Yasuko không hề bị ảnh hưởng bởi một người đàn ông nào thì anh bỗng thấy mình không còn tự tin với suy đoán Ishigami là đồng phạm. Quán có khách mới vào. Sugimura Sonoko tỏ vẻ hơi lo lắng.

- Chị vừa bảo hay nói chuyện điện thoại với Hanaoka Yasuko. Gần đây, chị nói chuyện với cô ấy khi nào?

- Đó là hôm tin về Togashi được đưa lên ti vi. Tôi rất ngạc nhiên nên gọi điện cho cô ấy. Tôi cũng nói chuyện này với anh điều tra viên đến đây lần trước rồi.

- Thái độ của Hanaoka thế nào?

- Cũng không có gì khác thường đâu. Cô ấy nói người của cảnh sát đã tới chỗ cô ấy rồi.

Kusanagi không nói người của cảnh sát đó là anh và Kishiya.

- Chị không nói với cô ấy là Togashi có đến đây để tìm cô ấy à?

- Tôi không nói. Đúng hơn là tôi không thể nói vậy được. Tôi không muốn cô ấy lo lắng.

- Nếu vậy thì bản thân Hanaoka Yasuko không biết được chuyện Togashi đang tìm mình. Như vậy cô ấy không thể biết trước rằng Togashi sẽ tới và đương nhiên là không thể lên kế hoạch giết anh ta được.

- Tôi cũng định nói nhưng khi ấy cô ấy đang rất vui vẻ nên tôi không có cơ hội để nói.

- Khi ấy? – Kusanagi chú ý tới câu nói này của Sugimura Sonoko. – Khi ấy là khi nào vậy? Có vẻ không phải là lần nói chuyện gần đây nhất?

- À, tôi xin lỗi. Trước lần đó cơ. Khoảng ba bốn ngày sau hôm Togashi đến chỗ tôi. Cô ấy có để lại lời nhắn vào di động của tôi nên tôi gọi lại cho cô ấy.

- Hôm đó là ngày nào ạ?

- Để tôi xem…

Sugimura Sonoko lấy điện thoại từ trong túi áo vest ra. Kusanagi đoán chị ta mở ra xem danh sách các cuộc gọi nhưng Sugimura lại mở phần lịch. Sau khi xem xong Sugimura ngẩng lên:

- Hôm mồng mười tháng Ba.

- Mồng mười? – Kusanagi cao giọng, quay sang nhìn Kishiya. – Chính xác là hôm mồng mười tháng Ba?

- Vâng, tôi không nhầm đâu.

Hôm đó được cho là ngày Togashi bị giết.

- Chị gọi cho cô ấy khoảng mấy giờ?

- Xem nào, về đến nhà tôi mới gọi cho cô ấy nên chắc là khoảng một giờ sáng. Cô ấy gọi cho tôi lúc mười giờ kém, nhưng lúc đó quán chưa đóng cửa nên tôi không nghe điện thoại được.

- Chị và cô ấy nói chuyện khoảng bao lâu?

- Chắc khoảng ba mươi phút gì đó. Lúc nào bọn tôi cũng nói chừng đó.

- Chị gọi đến máy di động của cô ấy?

- Không, không phải di động. Tôi gọi đến số nhà.

- Xin lỗi vì tôi hơi chi tiết một chút. Như vậy hôm đó không phải là ngày mồng mười mà là một giờ sáng ngày mười một.

- À vâng, chính xác là như vậy.

- Chị bảo cô ấy để lại lời nhắn cho chị. Nếu không phiền xin chị cho chúng tôi biết nội dung lời nhắn đó.

- Thì cô ấy bảo có chuyện nên sau khi xong việc, tôi hãy gọi cho cô ấy.

- Chuyện đó là gì vậy?

- Cũng không có gì quan trọng đâu. Cô ấy muốn hỏi tôi chỗ chữa bệnh đau lưng bằng bấm huyệt.

- Bấm huyệt à? Từ trước tới nay, cô ấy có gọi cho chị vì có việc kiểu như vậy không?

- Gọi là việc nhưng không phải lúc nào cũng có việc quan trọng. Chỉ là vì muốn nói chuyện thôi. Cô ấy cũng thế mà tôi cũng thế.

- Các chị thường gọi cho nhau ban đêm như vậy?

- Chẳng có gì là hiếm cả. Tôi làm công việc này nên chỉ gọi được vào buổi đêm thôi. Bình thường thì gọi vào ngày nghỉ nhưng hôm đó cô ấy gọi cho tôi trước.

Kusanagi gật đầu nhưng vẫn thấy không vừa lòng.

Rời khỏi quán, vừa đi rag a Kinshicho, Kusanagi vừa nghĩ. Anh suy nghĩ về câu chuyện vừa rồi của Sugimura Sonoko. Đêm mồng mười tháng Ba, Hanaoka Yasuko nói chuyện điện thoai với Sonoko. Lại là điện thoại ở nhà. Chứng tỏ lúc đó cô ấy có mặt ở nhà.

Thực ra trong đội điều tra cũng có ý kiến cho rằng có thể thời gian Togashi bị giết là sau mười một giờ đêm ngày mông mười tháng Ba. Tất nhiên, trường hợp này đi kèm với giả định Yasuko là thủ phạm. Giả sử việc đi hát karaoke là có thật đi nữa thì vẫn có khả năng gây án sau khi đi hát về.

Tuy nhiên không có ai ủng hộ ý kiến này. Lý do là giả sử khi hát karaoke xong, Yasuko có đến ngay hiện trường thì cũng phải gần mười hai giờ mới tới nơi. Nếu sau đó có gây án thì cũng không có phương tiện để về nhà. Thường thì sau khi làm một việc như vậy, thủ phạm không sử dụng taxi vì sẽ để lại dấu vết. Hơn nữa, quanh hiện trường cũng có rất ít taxi đi qua.

Rồi còn cả vấn đề thời gian chiếc xe đạp bị lấy trộm nữa. Chiếc xe bị lấy trộm trước mười giờ tối. Nếu đó là để tạo hiện trường giả thì Yasuko phải tới ga Shinozaki trước mười giờ tối. Nếu không phải là để tạo hiện trường giả mà do Togashi ăn trộm thì sau khi lấy xe xong, anh ta làm gì ở đâu cho đến gần mười giờ đêm để gặp Yasuko?

Vì những lý do trên mà cho đến nay đội của Kusanagi không điều tra kỹ chứng cứ ngoại phạm của Yasuko vào đêm xảy ra vụ án. Tuy nhiên, nếu điều tra thì Yasuko lại có chứng cứ ngoại phạm. Đó là điểm khiến Kusanagi thắc mắc.

- Này, cậu có nhớ lần đầu chúng ta gặp Hanaoka Yasuko không? – Vừa đi, Kusanagi vừa hỏi Kishiya.

- Có. Sao cơ ạ?

- Tôi hỏi chị ấy thế nào về chứng cứ ngoại phạm nhỉ? “Hôm mông mười tháng Ba, chị ở đâu?” Kiểu như vậy à?

- Tôi không nhớ chi tiết nhưng kiểu kiểu như vậy.

- Chị ấy trả lời thế này: “Tôi làm việc từ sáng. Buổi tối đi ra ngoài với con gái. Chúng tôi đi xem phim. Sau đó đi ăn mì rồi hát karaoke. Khoảng hơn mười một giờ tối thì về nhà.” Chị ấy trả lời như thế đúng không nhỉ?

- Không sai.

- Theo như lời của mama ban nãy thì sau đó Yasuko gọi điện. Chẳng có việc gì quan trọng nhưng Yasuko để lại lời nhắn là hãy gọi cho em. Hơn một giờ sáng, mama gọi lại và họ nói chuyện khoảng ba mươi phút.

- Thế thì sao ạ?

- Lúc tôi hỏi về chứng cứ ngoại phạm, tại sao Yasuko không khai chuyện này?

- Tại sao à… thì tại vì chị ấy nghĩ không cần thiết.

- Sao lại không? – Kusanagi đứng lại, nhìn sang phía cậu điều tra viên cấp dưới. – Việc nói chuyện bằng điện thoại ở nhà với người thứ ba chẳng phải chứng tỏ được việc mình ở nhà là gì.

- Có thể là vậy nhưng có lẽ chị Hanaoka Yasuko nghĩ rằng chỉ cần nói những nơi mình đến là đủ. Nếu mà anh hỏi sau khi về nhà chị làm gì thì có lẽ chị ấy sẽ kể việc nói chuyện điện thoại.

- Thực sự là chỉ vì lý do đó thôi?

- Chẳng lẽ có thể có lý do khác? Nếu là giấu chuyện không có chứng cứ ngoại phạm thì đã đành nhưng đây lại là chuyện không nói việc mình có chứng cứ ngoại phạm. Anh cứ băn khoăn về việc đó mới là lạ đấy.

Kusanagi đi tiếp, không để ý gương mặt tỏ vẻ không hài lòng của Kishiya. Cậu điều tra viên này ngay từ đầu đã thương cảm với mẹ con Hanaoka nên khó mà có thể mong đợi ý kiến gì khách quan từ cậu ta.

Kusanagi nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện trưa nay với Yugawa. Nhà vật lý đó vẫn giữ ý kiến rằng nếu Ishigami tham gia vào vụ án thì đây không thề là một vụ giết người có kế hoạch.

- Nếu anh ấy mà lên kế hoạch thì sẽ không dùng việc đi xem phim làm chứng cứ ngoại phạm đâu. – Yugawa nêu ra điểm đó đầu tiên. – Đúng như các cậu nghi ngờ, lời khai đi xem phim không có sức thuyết phục. Không thể có chuyện Ishigami không tính đến điều đó. Hơn nữa, còn có một điểm khó hiểu hơn là Ishigami không có lý do gì để giúp Hanaoka Yasuko giết Togashi. Giả sử chị ta có đau khổ thế nào vì Togashi đi nữa thì anh ấy sẽ chọn cách giải quyết khác. Không bao giờ anh ấy chọn cách giết người đâu.

Kusanagi nghe như thể Yugawa muốn nói rằng Ishigami không phải là người tàn ác đến thế. Ánh mắt Yugawa trở nên sắc lạnh. Anh lắc đầu.

- Đây không phải là vấn đề tình cảm. Mà nó không hợp lý ở chỗ sẽ phải chạy trốn những ám ảnh do đã giết người vì giết người xong sẽ phải gánh chịu những đau khổ khác nữa. Ishigami không làm một việc ngu ngốc thế đâu. Ngược lại, xét về mặt logic thì dù là việc tàn ác đến mấy thì nếu đã làm, anh ấy sẽ hoàn thành một cách trọn vẹn.

Vậy thì Ishigami tham gia vào vụ án theo hình thức nào? Về vấn đề này, Yugawa trả lời như sau:

- Nếu như anh ấy có liên quan đến vụ án thì chỉ có thể là trong trường hợp anh ấy không thể nhúng tay giết người. Nghĩa là thời điểm anh ấy biết được vụ việc thì việc giết người đã xong. Vậy khi đó anh ấy có thể làm gì? Nếu có thể giấu giếm được vụ việc, chắc anh ấy sẽ là người làm việc đó. Nếu không thể che giấu được, anh ấy sẽ làm mọi cách để việc điều tra đi lệch hướng. Anh ấy cũng sẽ hướng dẫn mẹ con Hanaoka Yasuko là phải trả lời câu hỏi của điều tra viên thế nào, khi nào thì cần đưa ra chứng cứ gì.

Tóm lại, Yugawa suy đoán rằng tất cả những lời khai của Hanaoka Yasuko và Misato với điều tra viên từ trước đến giờ đều không phải do họ nghĩ ra mà là do Ishigami đứng sau chuẩn bị cho.

Tuy nhiên, sau khi khẳng định như vậy, nhà vật lý lại trầm ngâm.

- Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi thôi. Đó là tôi đặt giả thiết Ishigami tham gia vào vụ án. Có thể bản thân giả thiết đó đã sai rồi. Ngay cả tôi, từ đáy lòng tôi cũng muốn giả thiết này là sai, mà đó chỉ là do tôi nghĩ quá lên thôi.

Nói đến đó, gương mặt Yugawa bỗng trở nên buồn cảm hiếm thấy. Trông anh như thể đang lo sợ sẽ là mất đi người bạn cũ mình vừa may mắn có được.

Yugawa không kể hết cho Kusanagi tại sao anh lại nghi ngờ Ishigami. Có thể anh đã phát hiện ra Ishigami có tình cảm với Yasuko nhưng lý do tại sao anh lại phát hiện ra thì Yugawa nhất quyết không nói.

Tuy nhiên, Kusanagi tin tưởng vào khả năng quan sát và suy đoán của Yugawa. Thậm chí Kusanagi cho rằng chừng nào Yugawa vẫn nghĩ thế thì không thể sai được. Nghĩ vậy, anh thấy giờ mình có thể bằng lòng với câu chuyện nghe được ở quán Marian.

Tại sao Yasuko không nói với Kusanagi chứng cứ ngoại phạm đêm mồng mười tháng Ba. Nếu như Yasuko là thủ phạm và đó là chứng cứ được chuẩn bị khi bị cảnh sát nghi ngờ thì chắc chắn cô ấy đã muốn khai ngay. Việc Yasuko không làm vậy là do có sự hướng dẫn của Ishigami. Sự hướng dẫn đó là: “Chỉ nói những gì tối cần thiết?”

Kusanagi nhớ lại lời Yugawa vô tình nói ra khi Yugawa vẫn chưa thực sự quan tâm tới vụ này. Khi Kusanagi kể cho Yugawa chuyện Hanaoka Yasuko cất vé xem phim trong tờ rơi, Yugawa đã nói thế này:

- Để tạo ra bằng chứng ngoại phạm, người bình thường sẽ không tính đến cả nơi cất vé xem phim đâu. Nếu chị ta tính đến việc cảnh sát sẽ tới hỏi nên kẹp sẵn vé vào tờ quảng cáo thì chứng tỏ chị ta là một đối thủ nặng ký đấy.

Đồng hồ chỉ hơn sáu giờ. Yasuko chuẩn bị tháo tạp dề thì một người khách bước vào. Theo phản xạ, chị mỉm cười và nói “Xin mời vào” nhưng vừa nhìn thấy người khách, chị trở nên bối rối. Đó là gương mặt chị từng gặp. Những chị chỉ biết đó là bạn cũ của Ishigami mà thôi.

- Chị còn nhớ tôi không? – Người khách hỏi. – Hôm trước anh Ishigami có dẫn tôi đến đây.

- Dạ, tôi vẫn nhớ. – Yasuko tươi cười trở lại.

- Tôi có việc ở gần đây nên nhớ tới cơm hộp ở quán cơm này. Cơm hôm đó tôi mua ngon tuyêt.

- Vâng.

- Phải rồi, hôm nay tôi sẽ mua cơm loại thường. Nghe nói anh Ishigami lúc nào cũng mua loại này nhưng hôm đó lại hết mất. Hôm nay còn không chị?

- Vẫn còn đấy ạ. – Yasuko gọi trong bếp làm cơm hộp rồi cởi tạp dề ra.

- Ơ, chị đi về à?

- Vâng, tôi làm đến sau giờ thôi.

- Vậy à? Giờ chị về nhà luôn?

- Vâng.

- Vậy cho tôi đi cùng chị về đó nhé. Tôi có chút chuyện muốn nói với chị.

- Với tôi?

- Vâng. Có lẽ là muốn tham khảo ý kiến chị thì đúng hơn. Về việc của anh Ishigami. – Yugawa nở nụ cười đầy hàm ý.

Bỗng nhiên Yasuko cảm thấy bất an.

- Những tôi hầu như không biết gì về anh Ishigami đâu.

- Tôi sẽ không làm mất thời gian của chị. Chúng ta sẽ vừa đi vừa nói chuyện.

Tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng anh ta chứng tỏ mình là người rất có uy lực.

- Vâng, tôi chỉ có chút thời gian thôi. – Không còn cách nào khác, Yasuko đành gật đầu.

Người đàn ông nói tên mình là Yugawa. Hiện anh ta đang là phó giáo sư tại trường đại học trước đây của Ishigami. Đợi cơm hộp của Yugawa làm xong, hai người đi ra khỏi cửa hàng.

Như mọi khi Yasuko đi làm bằng xe đạp. Chị định dắt xe theo thì Yugawa bảo: “Để tôi dắt cho.”

- Chị đã bao giờ nói chuyện hẳn hoi với Ishigami chưa? – Yugawa.

- Dạ. Khi anh ấy đến cửa hàng, chưng tôi chỉ chào hỏi nhau thôi.

- Vậy à? – Nói rồi Yugawa yên lặng không nói gì.

- À, anh nói muốn tham khảo ý kiến của tôi là sao cơ? – Yasuko không ngần ngại đặt câu hỏi.

Nhưng Yugawa không nói gì. Cho đến khi Yasuko cảm thấy lo lắng hơn thì Yugawa mới mở miệng.

- Anh ấy là người đơn giản.

- Sao cơ?

- Đơn giản lắm, anh Ishigami ấy. Câu trả lời mà anh ấy cần bao giờ cũng rất đơn giản. Anh ấy không bao giờ đòi hỏi nhiều thứ một lúc. Cái cách anh ấy chọn để có được câu trả lời cũng rất đơn giản. Vì vậy mà anh ấy không phải phân vân bao giờ. Anh ấy cũng không bị lung lay bởi những điều nhỏ nhặt. Nhưng cách sống đó cũng có khi không tốt. Vì những thứ có thể đạt được, hoặc là tất cả, hoặc là chẳng có gì. Việc này bao giờ cũng đi kèm với sự nguy hiểm.

- Xin lỗi, anh…

- Xin lỗi chị. Chắc chị không hiểu tôi đang nói gì nhỉ. – Yugawa nhăn mặt. – Chị gặp Ishigami lần đầu tiên khi chuyển nhà tới đây à?

- Vâng, tôi có sang bên nhà anh ấy để chào.

- Lúc đó, chị có nói với anh ấy là chị làm ở quán cơm hộp này?

- Vâng.

- Anh ấy bắt đầu đến quán là từ hồi đó?

- Dạ… có lẽ vậy.

- Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, chị có ấn tượng gì về anh ấy không? Về bất cứ điều gì cũng được.

Yasuko bối rối. Đây là câu hỏi chị không hề nghĩ tới.

- Sao anh lại hỏi vậy?

- Đó là vì… - Yugawa nhìn thẳng vào Yasuko. – Anh ấy là bạn tôi. Một người bạn rất quan trọng. Tôi muốn biết là đã có chuyện gì.

- Chuyện tôi nói với anh ấy chẳng có gì cả.

- Nhưng chắc chắn lại quan trọng đối với anh ấy. – Yugawa nói. – Rất quan trọng. Chắc chị hiểu điều đó.

Trước cái nhìn nghiêm nghị của Yugawa, Yasuko nổi hết gai ốc. Người đàn ông này biết việc Ishigami có tình cảm với chị. Anh ta muốn biết điều gì khiến Ishigami trở nên như vậy. Yasuko nhận ra chưa bao giờ mình nghĩ về điều này. Nhưng chị biết rõ mình không phải là người đẹp tới mức khiến người khác yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chị lắc đầu.

- Tôi không nghĩ ra được điều gì cả. Thực sự là hầu như tôi không nói chuyện mấy với anh Ishigami.

- Vậy à? Thật ngạc nhiên. – Giọng điệu của Yugawa trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. – Chị nghĩ thế nào về anh ấy?

- Dạ?

- Không phải là chị không nhận ra tình cảm của anh ấy. Chị nghĩ thế nào về chuyện đó?

Yasuko lúng túng trước câu hỏi bất ngờ của Yugawa. Bây giờ không phải là lúc chị có thể mỉm cười bỏ qua được.

- Tôi …nghĩ anh ấy là người tốt, rất thông minh.

- Nghĩa là chị biết anh ấy là người tốt và thông minh? – Yugawa đứng lại.

- Tôi cũng chỉ nghĩ thế thôi.

- Tôi hiểu rồi. Xin lỗi đã làm mất thời gian của chị. – Yugawa trao xe đạp lại cho Yasuko. – Cho tôi gửi lời hỏi thăm anh Ishigami nhé.

- Nhưng tôi không biết là có gặp anh ấy không…

Nhưng Yugawa đã quay đi sau khi mỉm cười chào Yasuko. Nhìn theo dáng của Yugawa, Yasuko cảm thấy một nỗi sợ hãi không diễn tả được thành lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play