Vợ xấu cuối cùng vẫn gặp bố chồng, thế nhưng Dương Dương còn chưa được thấy bố chồng, mẹ cô đã không kịp chờ muốn gặp con rể, Dương Dương không lay chuyển được bà, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, cùng mặt trắng nhỏ thương lượng một chút.

Tối hôm đó, lúc Dương Dương chuẩn bị ngủ nói với hắn, thế nhưng mặt trắng nhỏ ngồi xuống lại muốn động thủ động cước muốn làm chuyện xấu.

"Muốn anh không?". Phan Thừa Hi tay thì đặt trên vai, tay thì để ở ngực cô, miệng cọ cọ vào mặt cô.

"Làm trò, buồn nôn quá đấy, anh ngồi xuống, em có chuyện muốn nói"

"Em cũng không muốn anh!" Hắn "rưng rưng" lên án.

"Em tại sao phải muốn anh chứ". Dương Dương ác hàn, trắng mắt, có cái ý nghĩ gì tốt, hai người cùng đi làm cùng nhau tan tầm (lúc này cô còn không có từ chức ở Hoa Tinh), cùng một công ty lại cùng ở dưới một mái nhà, không chán chết là tốt rồi, lại còn nhớ, không phải nói đàn ông không quấn người sao? Thế nào mà ở trên người hắn lại khác hẳn, đơn giản là thuốc cao bôi trên da chó, quá dính người!

"Anh là bạn trai em, em không muốn anh thì muốn ai? Nói! Cái tên gian phu kia là ai? Anh đi giết nó!"

"Gian phu chính là Phan Thừa Hi, anh tốt nhất nên đánh cho anh ta ba ngày cũng không nói được"

"Em thật độc ác!"

"Đáng ghét quá, này. . . Lấy móng vuốt của anh ra ngay"

"Dương Dương, chúng ta làm vận động trước đi". Hắn hoàn toàn không thấy bạch nhãn của cô, tiếp tục công thành đoạt đất, đột nhiên giật cổ áo cô ra, ngón tay đè lên vết ứ màu hồng ở cổ, cười không có ý tốt.

Dương Dương một chưởng đập tay hắn: "Đừng có táy máy, ngồi trò chuyện đã, lúc nào cũng nghĩ mấy chuyện buồn nôn này, tinh trùng sung não a!"

"Ai, phụ nữ chính là thích khẩu thị tâm phi, hôm qua không biết ai kêu ấy nhỉ. . ." Hắn trêu chọc.

"Phan Thừa Hi!". Dương Dương nhớ tới tối hôm qua hắn. . . Ách. . . Hắn hôn toàn thân cô, kể cả chỗ tư mật nhất, hôn đến cô như muốn tan ra, bọn họ tương hợp như thế. . . Không thể còn muốn!

Phan Thừa Hi dường như đoán được cô đang nghĩ gì, cười càng thêm đắc ý, lấn người tiến lên, dán sát vào cô, đem cô ôm ngồi lên đùi mình, cho chân cô cuốn lấy eo hắn, tay hắn bừa bãi vươn vào bên trong áo ngủ.

"Này, anh lại tới! . . ."

"Em không thích?"

"Đừng ồn ào! Em có lời muốn nói với anh. . . Đừng. . . Đừng chạm vào chỗ đó. . .". Cô run rẩy mắng, giọng thì yếu ớt ngược lại như đang làm nũng.

"Em cứ nói đi, chúng ta có thể vừa thương lượng vừa vận động, đó là hai việc khác nhau nên sẽ không xung đột". Hắn nhìn cô cắn đôi môi, lại nhịn không được sợ run, cười đến rất bỡn cợt.

"Anh bảo em làm sao nói được chứ!". Động tác của hắn càng ngày càng nóng, cô sở trường nện hắn một cái thì đầu hắn nghiêng qua một bên. Phan Thừa Hi cười càng thêm đắc ý, ôm ngang cô lên, chuyển dời trận địa tới phòng ngủ. Cô thở dài, thời gian bọn họ ở phòng ngủ tương đối nhiều.

Việc này kéo dài một đêm, mãi cho đến khi mẹ cô tuyên bố muốn mua sầu riêng qua thăm cô, Dương Dương mới bất đắc dĩ nói ra, vốn tưởng hắn sẽ không muốn, không ngờ là hắn lập tức đáp ứng, hôm sau liền lôi kéo cô đi mua đồ, nói là muốn tặng quà cho ba mẹ vợ.

Sớm biết hắn cam tâm tình nguyện như thế, cô cũng không cần do dự lâu như vậy. Mặt trắng nhỏ và mẹ cô hưng phấn như nhau, cách cuối tuần còn có bốn ngày, hắn không kịp chờ đợi kéo cô đi dạo mấy cửa hàng, mua cái này mua cái kia, cô mệt nhưng cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

"Tiểu Bạch, mua đủ rồi chứ, chỉ là gặp mẹ em thôi mà, không cần thiết phô trương lãng phí như vậy"

"Vậy cũng không được, anh đây là đi gặp ba mẹ vợ tương lai, sao có thể không mua ít đồ cho bọn họ, đây chính điều then chốt mà anh có thể từ tình nhân ngầm trở thành ông xã của em". Hắn nửa thật nửa giả nhạo báng.

"Em xin anh, lấy hay không lấy chồng là do em, có quan hệ gì với ba mẹ em đâu, em không muốn gả cho anh, anh lấy lòng bọn họ cũng vô dụng". Cô hầm hừ.

"Lẽ nào anh còn chưa đủ sức lấy lòng em sao?". Hắn cười xấu xa, mắt liếc tới chỗ khăn lụa trên cổ cô.

Dương Dương tức giận vỗ hắn, tên này xấu quá rồi! Cái gì cũng dám nói! Cũng không xem đây là đang ở đâu nữa!

"Ừ?". Thấy cô xấu hổ hắn rất hăng hái, cố ý truy đến cùng: "Chưa ra sức đủ? Vậy xem ra đêm nay anh phải. . ."

"Này!". Cô hận đến giậm chân, hắn thì cười càng xán lạn, lén hôn lên mặt cô một cái, sau đó trước khi cô nổi bão đi vào biển người cuồn cuộn, ở trong mắt người khác, bọn họ chính là một đôi hạnh phúc.

Ngày trở về, sáng sớm bọn họ liền lên đường, ngồi trên chiếc BMW của mặt trắng nhỏ về nhà. Lúc đầu Dương Dương còn không muốn khoe khoang như vậy, nhưng mặt trắng nhỏ cứng rắn muốn tự mình lái xe, nói rằng sẽ tiện hơn, hơn nữa đi cao tốc rất nhanh, có thể tiết kiệm hơn phân nửa thời gian.

Dương Dương không lay chuyển được hắn, vốn cô còn có chút lo lắng hắn một mình lái xe quá mệt mỏi, lái xe cần tinh thần tập trung cao độ, khó được nghỉ ngơi, cô hy vọng để hắn được nghỉ ngơi, thế nhưng hắn bởi vậy ầm ĩ đến đen cả mặt, nói cô không muốn người bạn trai này làm việc vì cô, cô dở khóc dở cười, nếu hắn thích làm chuyện khổ sai như thế, cô mà cướp đoạt sở thích của người ta, vậy rất thất đức.

Cảnh sắc trên đường cao tốc rất đơn điệu, xa lộ thẳng tắp về phía chân trời, vô cùng vô tận, rất khiến người ta thấy vô vị, Dương Dương nói với hắn không được mấy câu liền bắt đầu buồn ngủ, dứt khoát nghiêng đầu qua một bên ngủ thiếp đi, Phan Thừa Hi ở một bên thấy mà nghiến răng, bắt đầu hối hận, sớm biết thế sẽ không tự mình lái xe, khổ cực không nói, còn phải nhìn cô gái kia ngủ thoải mái như heo, nếu như ngồi xe về, vậy lúc mà cô ngủ sẽ ngả vào người hắn, hắn có thể ăn một chút đậu hũ, bây giờ chỉ có thể nhìn mà không thể chạm, lại còn phải dốc hết tinh thần tập trung lái xe, thất sách thất sách a!

Dương Dương ngủ đủ liền dậy, thấy sắc mặt mặt trắng nhỏ đã có phần mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn không chớp mắt chăm chú lái xe, ngược lại mình ngủ chảy cả nước miếng, thực sự là có hơi xấu hổ.

"Tiểu Bạch, anh có mệt hay không? Nếu không chúng ta nghỉ chút đã rồi đi?"

"Có thể không mệt được sao? Vừa không nói chuyện lại vừa mỏi eo đau lưng, em rất thoải mái ha". Giọng hắn có vị chua mười phần.

Cũng là anh tự tìm! Cô mắng thầm hắn, nhưng thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt ấy, vẫn có chút đau lòng, đến gần bên cạnh hôn hắn một cái: "Hiện tại thế nào?"

"Ừ. . . Tốt hơn rồi, nếu có thể được hôn thêm mấy cái thì càng tốt hơn nữa". Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước.

Cô bật cười không ngớt, tên này lại nhân cơ hội mượn gió bẻ măng! Điển hình của lưu manh mà! Nhưng mắng thì mắng, vẫn như mong muốn hôn hắn mấy cái, lúc này hắn mới vui vẻ ra mặt, ngâm thơ nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu"

Cô quở trách một câu, hỏi hắn có khẩn trương hay không, hắn ngược lại rất tự tin, nói: "Có gì mà phải khẩn trương chứ, lẽ nào em không biết cha mẹ vợ gặp con rể, càng nhìn càng vui sao"

Cô liếc mắt, quyết định không nói chuyện với cái tên tự kỷ cuồng như vậy nữa.

Khoảng chừng qua hơn một giờ, liền tới nhà cô.

Mẹ Dương Dương từ sáng sớm đã bắt đầu oanh tạc điện thoại di động của cô, hỏi cô lúc nào đến, điện thoại di động của cô cũng sắp hết sạch pin rồi! Xe vào tiểu khu nhà cô thì đã thấy ba và mẹ cô đứng chờ ở cửa, xe dừng lại xong, cô đi xuống xe muốn nhào vào trong lòng mẹ, dù sao đã hơn hai tháng không gặp, rất là nhớ bọn họ, thế nhưng. . . Thế nhưng mẹ cô lại chỉ liếc cô một cái, đại khái 3 giây, sau đó, hai tay mở ra, lao thẳng tới trước mặt mặt trắng nhỏ, nét mặt vui tươi như đóa hoa, kéo tay mặt trắng nhỏ, quan sát từ trên xuống dưới nói: "Đây hẳn là mặt trắng nhỏ đi?"

Phan Thừa Hi có hơi xấu hổ, trừng mắt Dương Dương, Dương Dương làm bộ không phát hiện, quay đầu lại ôm ba cô, ba cô thật ra rất vui vẻ khi cô về, chỉ là bà xã mình gặp được thanh niên mà thành cái bộ dạng này. . . Thật mất mặt!

"Cháu chào bác gái, cháu là Phan Thừa Hi"

"A a, thì ra gọi là tiểu Hi hả, Dương Dương nó chưa từng nói cho bác biết tên cháu, lúc nào cũng gọi mặt trắng nhỏ mặt trắng nhỏ, hại bác suýt nữa tưởng cháu tên là Tiểu Bạch Kiểm". Dương thị cười ha ha không ngừng, đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên người Dương Dương.

Dương Dương ở sau lưng siết chặt tay, gian tế! Gian tế! Đôi mắt cô đẫm lệ nhìn ba, hai người không lời nhìn nhau, cô / ông tại sao có thể có người mẹ/ bà xã như thế?

"Đi thôi, chúng ta vào rồi nói"

"Vâng ạ, cám ơn bác gái, à, đúng rồi, bác trai bác gái, cháu có mua cho hai bác chút quà đây ạ". Nói rồi từ sau xe lấy ra túi lớn túi nhỏ lễ vật.

Dương Dương nhìn hắn mang trước mang sau, lái xe, công chuyên chở, chịu mệt nhọc, đây hết thảy chỉ là vì lấy lòng cô, nếu như nói cô không cảm động, đó là gạt người, con người là da thịt , sao cô có thể không cảm động? Đã từng có người hỏi: Lập gia đình rốt cuộc là gả cho người có tiền hay là người không có tiền mới tốt? Kỳ thực bất kể là có tiền hay là không có tiền, gả cho người đàn ông nguyện ý tiêu tiền vì cô mới là chính xác! Có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là tấm lòng đối với cô, người đàn ông nguyện ý đối tốt với cô, chính là người đàn ông đáng để gả nhất!

"Ai nha, cái này. . . Thực sự là quá khách khí, cháu đến thôi là được rồi, sao lại khách khí vậy chứ?"

"Chỉ là một chút lễ vật nhỏ thôi, xin bác trai bác gái nhận ạ"

". . . Vậy bác cám ơn a! Nga soàn soạt soàn soạt. . . Lão Dương à, mau tới giúp con rể tương lai mang đồ vào nhà này". Dương thị quay đầu lại chỉ Dương ba đang đứng một bên.

Đồng chí Dương ba rơi lệ, cực kỳ uất ức nhìn Dương thị, bằng gì mà bố vợ phải giúp con rể bê đồ a, hắn sẽ không sợ tháng sáu có sương, sẽ bị trời phạt hả!

"Không cần đâu ạ, bác gái, việc nặng vậy nên để cháu làm, có thể nào phiền phức bác trai chứ". Phan Thừa Hi vội vàng chối từ, Dương ba lập tức bị một câu nói như vậy thu mua, tức khắc thích đứa con rể tương lai này, Dương Dương cực kỳ khinh bỉ nhìn hắn, hừ, quả nhiên là yêu nghiệt đầu thai, nam nữ già trẻ đều ăn!

"Được được được, thực sự là biết làm người a, người tuổi trẻ vừa đẹp trai vừa hiểu chuyện như thế giờ không thấy nhiều nữa". Dương thị vui vẻ vỗ tay Phan Thừa Hi, sau đó quay đầu quát dẹp đường với Dương Dương: "Con gái à, còn không qua đây mang đồ vào, tìm được người bạn trai như vậy là phúc khí con đã tu luyện cả đời đấy, đây chính là con cóc leo lên thiên nga a! Còn ngớ ngẩn đấy làm gì, bạn trai con mệt mỏi thì phải thế nào đây?"

Dương Dương triệt để hết chỗ nói với mẹ cô, tưởng rằng lần này Phan Thừa Hi còn có thể chối từ như trước, thế nào mà hắn lại không có! Còn dùng mắt cổ vũ cô cùng cầm đồ, cảm động mới đây lập tức bốc hơi sạch, căm giận bất bình đi qua cầm đồ giúp hắn, hắn thừa dịp ba mẹ cô không để ý, nhỏ giọng bên tai cô: "Đêm nay mới tính sổ với em"

Mặt cô lập tức tái nhợt ngơ ngẩn tại chỗ, bàn tay hoa run rẩy, trời làm bậy có thể sống, tự làm bậy, đáng đời a! Cô dẫn theo yêu nghiệt trở về! Làm bậy a!

Phan Thừa Hi rất hài lòng khi thấy nét mặt của cô, đi lướt qua, cầm lễ vật, dụ dỗ hai vị lão nhân gia vào nhà, Dương Dương đứng bên ngoài một hồi lâu mới vào nhà, sau khi vào liền nghe thấy tiếng cười không ngừng của ba người từ trong phòng khách, dĩ nhiên phát hiện không ai quan tâm tới việc cô chưa có vào nhà!

Cô mắt lạnh nhìn ba người bọn họ, tức giận đóng cửa, đem mấy thứ đồ nặng nề đặt trên hộc tủ, tức giận đi rửa mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play