Lý Bách Chu tự cảm thấy mình dẫn theo một đám ngưu quỷ xà thần, cho nên cũng không dám về nhà.

Y dùng tiền nam hộ lý lấy từ biệt thự, thuê một nhà trọ hai phòng giản dị ở ngoại ô thành phố bên cạnh phố xá sầm uất. Trong nhà trọ trang bị điện thoại, Computer cùng TV, cũng coi như phục vụ chu đáo.

Ba người bọn họ đều không có thẻ căn cước, may mắn chủ nhà trọ là một ông già lớn tuổi, gù lưng mắt hoa đi lại bất tiện, chỉ mong có thu nhập là tốt rồi, cũng không nghiêm khắc yêu cầu giấy tờ đầy đủ gì.

Ba người Lý Bách Chu có thể tạm thời ở lại căn nhà nhỏ hẹp đơn sơ này.

Nghỉ ngơi trong nhà trọ một đêm, Lý Bách Chu mở Computer đăng nhập vào tài khoản XX của mình, sau đó gọi nam hộ lý vào phòng, chỉ vào ảnh chụp phóng to trên màn hình, nói: “Anh đã có thể giết bất cứ kẻ nào vì tôi, như vậy, đóng gói tên này đến đây cho tôi ngay bây giờ.”

Trên màn ảnh là ảnh tập thể của một đội bóng rổ, một đám con trai cao cao to to kề vai sát cánh nhìn về phía màn ảnh mở to mắt cười, bối cảnh là một cái biểu ngữ chúc mừng màu đỏ,không khí vui sướng hân hoan tràn ngập hình ảnh.

Ngón tay Lý Bách Chu chỉ đến một kẻ xấp xỉ y, diện mạo mi thanh mục tú,trên mặt mang nét mừng vui.

Nam hộ lý cũng liếc mắt một cái qua người bên cạnh đang quàng vai bá cổ với tên thanh niên mi thanh mục tú đó. Thanh niên kia đại khái mười tám tuổi, bộ dạng mặt mày trương dương, mang theo chút du côn, tươi cười khoái hoạt không chút kiềm chế, làm cho người ta nghĩ đến thiếu niên không biết mùi vị của lo nghĩ. Giống như nhân sinh của y sạch sẽ không một vết bẩn, tim y tràn đầy ánh sáng, tương lai y chỉ có tươi sáng.

Đó là Lý Bách Chu khi chưa rơi vào cạn bẫy của bọn họ. Người tâm tính đơn giản năm nào.

“Thấy rõ chưa, tên này gọi là Cố Nam Vân, tháng trước bọn hắn ra ngoại quốc tham gia thi đấu, nếu không có gì thay đổi, dựa theo kế hoạch của trường lúc trước thì hiện tại bọn hắn hẳn tổ chức tiệc chào mừng đội trở về, a, hoặc là hoạt động mượn rượu giải sầu. Đại khái là trong mấy ngày này. Địa chỉ trường bọn tôi anh cũng biết đi? Gần trường có một nhà hàng, tên là XX tửu gia. Anh đến đó, bắt sống hăn đến đây. Nếu hắn không hợp tác, có thể cho hắn một trận. Vô luận thủ đoạn gì, chỉ cần còn thở là được.”

Lý Bách Chu mặt không chút thay đổi nói, tựa như đang nói chuyện của người khác.

Nam hộ lý gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.

Đây là một cơ hội để gã lập công, Lý Bách Chu giao nhiệm vụ cho gã, đại biểu chính là tín nhiệm, gã nghĩ như vậy tựa hồ có thể tới gần người trong lòng hơn một chút. Điều này khiến gã cảm thấy sung sướng.

Nam hộ lý cười và gật gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, sẽ không cô phụ tín nhiệm của Lý Bách Chu.

Từ cổ họng Lý Bách Chu phát ra một tiếng “Ân”, diễn cảm nhuốm màu chán ghét cùng không kiên nhẫn.

Sau đó y trầm mặt khẽ cười, đẩy xe lăn, lui khỏi màn hình máy tính, hướng mặt về phía nam hộ lý đứng cạnh cửa, lưng dựa về phía sau, kéo khóe miệng cười nói: “Làm cho tốt, chờ đem người mang về đây, tôi sẽ thưởng cho anh.”

Nam hộ lý nhãn tình sáng lên.

Gã nhìn thẳng người trong lòng, ánh mắt phát ra quang mang hưng phấn.

Lý Bách Chu cúi đầu nhìn nhìn chân mình, ý tứ mập mờ, nở nụ cười thoáng qua.

Nam hộ lý trong lòng trong mắt đều là y, lúc này thấy y làm ra động tác ám chỉ như vậy, trái tim không khỏi trúng mạnh một kích. Gã khó có thể tin, hốt ha hốt hoảng, luống cuống tay chân quỳ rạp xuống đất, ngửa đầu, dùng cả tay chân bò đến bên chân Lý Bách Chu, mong ngóng trông lên người trong lòng, chờ đợi đối phương bố thí.

Lý Bách Chu cười lạnh nâng một chân lên, gã liền cuống quít dùng hai tay đỡ lấy, đặt bên miệng run rẩy hôn hít.

Lý Bách Chu “A” run lên một chút.

Sau đó dưới chân dùng sức, đạp nam hộ lý ngã lăn ra.

“Cút đi, trở về cho anh liếm cả buổi tối. Tôi nói được làm được.”

Nam hộ lý từ mặt đất đứng lên, cao hứng “Ai ai” đáp ứng. Gã nhìn thật sâu Lý Bách Chu một lần nữa, như xem bù cho vài ngày kế tiếp, sau đó mới mang theo cõi lòng đầy ý chí chiến đấu đẩy cửa đi ra ngoài.

Gã đẩy cửa, Bộc Dương Môn bị đuổi ra phòng khách chờ lập tức đứng lên.

Bộc Dương Môn đã ý thức được tình cảnh của mình xưa đâu bằng nay. Nó không thể như trước hô đến quát đi với Lý Bách Chu nữa, nếu không Lý Bách Chu tùy thời có thể ném nó vào WC cho xem. Nó mơ hồ cảm thấy bất an. Nó tính sai, bị gạt, Lý Bách Chu sẽ không đối tốt với nó! Nhưng hiện tại nó có thể dựa vào cũng chỉ có Lý Bách Chu, nó cũng không nguyện ý rời khỏi y. Vô luận Lý Bách Chu lừa nó cũng tốt, đánh nó mắng nó cũng tốt, chỉ cần y không đuổi nó đi, thì nó còn có thể hảo hảo sống sót. Sống ở nơi có thể thấy được Lý Bách Chu.

Mà hiện tại —— hiện tại, nó giống cô vợ nhỏ mọn trong cái tình yêu cuồng nhiệt, nhạy cảm thấy được việc lớn không tốt! Bách Chu của nó bị người khác cướp mất!

Bộc Dương Môn tức giận trừng mắt liếc theo nam hộ lý đi từ phòng Lý Bách Chu ra, cũng không nói lời nào, trực tiếp lướt qua gã chạy vào phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play