Lý Bách Chu động tác ngừng một giây. Y hết sức chuyên chú nghiên cứu điều khiển trong tay.
Trên TV đang chiếu bộ phim Mĩ 《Chiếc điều khiển thần kỳ 》của đạo diễn Frank Coraci.
Không biết ở đâu mới có thể có được nó. Lý Bách Chu nghĩ thầm. Giúp y thoát khỏi tất cả chuyện này đi.
Một bàn tay mềm mại trắng nhợt đè lại bàn tay đang nghịch điều khiển của Lý Bách Chu.
Lý Bách Chu dừng động tác, nhưng vẫn không để ý tới nó.
“Bọn họ nói, anh mất tích nửa tháng, họ luôn tìm anh. Tìm mọi nơi, nhưng tìm không thấy, hiện tại mới tìm được đến nơi này —— anh tin không?”
Lý Bách Chu gỡ các ngón tay của nó khỏi tay mình. Y không sao cả nhún nhún vai cười nói: “Có cậu ở giữa gây chuyện, nửa tháng có thể tìm được nơi này đã coi như là nhanh chóng, không phải sao?”
Bộc Dương Môn trên tay bỗng dưng dùng lực. Nó tới gần cằm Lý Bách Chu, từ dưới hướng lên bắt gặp tầm mắt Lý Bách Chu đang rũ xuống.
“Thôi đi, anh cho là chúng tốt như vậy sao? Anh tin chúng thật sự nghiêm túc tìm anh nửa tháng sao? Anh cho là chúng tốt như vậy sao? A?”
Lý Bách Chu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phì trước mắt, ha ha cười: “Nga, bọn họ chọc giận cậu sao?”
Bộc Dương Môn nhảy lên đùi Lý Bách Chu ngồi, hai bên đùi kẹp lấy hông y, nâng mặt y nhẹ nhàng mà hôn.
Lý Bách Chu nghiêng mặt qua né tránh. Gian nan mở miệng: “Tôi nói, bọn họ làm cái gì sao?”
Tầm mắt Bộc Dương Môn dừng trên cánh môi đang mấp máy của y.”Anh sẽ không muốn biết đâu.”
Lý Bách Chu vốn cho là tên nhóc đang nói nhảm, nhưng bây giờ nghe ngữ khí của nó, tựa hồ thực sự đang gạt y cái gì đó, không khỏi liền cẩn thận chú ý.
Tay đè chặt cằm Bộc Dương Môn ép đầu nó đẩy ra một chút, Lý Bách Chu thử nói: “Bọn họ làm cái gì sao?”
Bộc Dương Môn không vui xoay cổ nói: “Em không nói cho anh.”
Quả nhiên có chuyện!
Lý Bách Chu cười híp mắt buông tay ra, lộ ra vẻ tươi cười hiền lành của sói xám: “Em muốn hôn anh không? Muốn hôn trước hết nói anh biết, rốt cuộc em đang giấu anh chuyện gì, ân?”
Ngoài dự kiến của Lý Bách Chu chính là, lần này tên nhóc không hề bị y lừa, nó theo dõi môi y chừng một phút, tựa hồ đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Nhưng cuối cùng, nó vẫn thực cẩn thận đóng chặt miệng, từ trên người Lý Bách Chu tụt xuống, nhảy xuống giường lê đôi dép thỏ nhung liền chuẩn bị ra ngoài.
“Em còn chút việc, anh ngoan ngoãn ngủ trước đi!” Bộc Dương Môn nói.
Lý Bách Chu cau chặt mày, một phen giữ chặt cánh tay nó: “Nói rõ ràng! Bọn họ rốt cuộc làm cái gì —— chuyện xấu?”
Bộc Dương Môn mất hứng trả lời: “Bởi vì rất tin tưởng chúng, cho nên hiện tại mới càng thêm quan tâm, đúng không?”
Diện mạo Lý Bách Chu vốn là mày rậm mắt ưng, hiện giờ mày thâm mặt nhăn, lại càng hiện ra vẻ cương nghị túc mục.
Y lạnh lùng nhíu mày, trên tay bất tri bất giác dùng lực.
Bộc Dương Môn bị đau hô một tiếng “Đau”.
“Rõ ràng là chúng làm chuyện xấu, sao anh lại khi dễ em!” Bộc Dương Môn nước mắt lưng tròng kêu lên.
Lý Bách Chu tâm phiền ý loạn buông tay ra, quay lưng lại: “Được rồi, cậu khỏi nói, tôi cũng không muốn biết. Bọn họ là bạn tôi, đừng bịa đặt về họ. Tôi không tin cậu.”
Bộc Dương Môn nước mắt đều rơi xuống, nó hít hít cái mũi nói: “Anh không tin em, chẳng lẽ lại tin chúng sao? Chúng căn bản là không xứng! Chúng —— “
Cái gương treo trên tường đối diện chiếu ra một nét tươi cười mưu kế thành công thoáng hiện trên môi Lý Bách Chu.
Y nghĩ thầm: gừng càng già càng cay, mày còn quá non.
Nhưng một giây sau, Lý Bách Chu rốt cuộc cười không nổi. Nét tươi cười của y chậm rãi lạnh dần, rồi sụp đổ hoàn toàn.
Bộc Dương Môn nói: “Anh cho là có chuyện trùng hợp như vậy sao? Anh bị lật xe ở nơi như thế, em lại vừa vặn đi qua cứu anh sao? Trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế? Biệt thự căn bản không cùng chỗ với nơi anh bị tai nạn!”
Không phải duyên phận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT