Elena lại làm hỏng.Cô không thể khiến từ ngữ trong suy nghĩ bật ra ngoài theo cách mà cô muốn. “Stefan”,anh dỗ dành,đang tựa vào khuỷu tay và đang nhìn cô bằng cặp mắt luôn làm cô quên mất cô đang cố nói điều gì.Cặp mắt anh xanh và tỏa sáng như lá cây mùa xuân trong ánh nắng mặt trời. “Stefan” , anh lặp lại “Em có thể nói được không ?, tình yêu của anh ” .
Elena nhìn lại anh một cách tập trung.Anh quá đẹp ,dường như có thể làm tan vỡ trái tim của cô,với màu da tái,như một tác phẩm điêu khắc và mái tóc đen lòa xòa tự nhiên trước trán.Cô muốn đặt vào trong từ ngữ tất cả cảm xúc đang dâng tràn dưới cái lưỡi ngọng nghịu và trí óc bướng bỉnh của mình.Có quá nhiều thứ cô muốn hỏi anh…và nói với anh.Nhưng âm thanh không thể bật ra ngay.Tất cả rối bời trên lưỡi cô.Cô không thể gửi tới anh thậm chí là bằng tâm linh – tất cả đến với cô như những mảnh vụn của nhiều , thật nhiều bức tranh.
Sau tất cả,đây chỉ mới là ngày thứ bảy trong cuộc sống mới của cô.
Stefan nói với cô rằng khi lần đầu tiên cô tỉnh dậy , lần đầu tiên trở lại từ thế giới bên kia sau khi chết giống một ma cà rồng , cô sẽ có thể đi lại , nói chuyện và làm những điều mà cô dường như đã quên.Anh không biết tại sao cô có thể quên , anh chưa từng biết ai có thể quay trở lại từ cái chết ,kể cả ma cà rồng – mà Elena đã từng là , nhưng giờ thì không còn là thế nữa.
Stefan cũng nói với cô một cách hào hứng rằng cô đang học mọi thứ mỗi ngày giống như một ngọn lửa hoang dại .Những cảm nhận mới , những từ ngữ mới ập tới.Mặc dù đôi khi giao tiếp trở nên không dễ dàng , Stefan chắc chắn rằng cô sẽ trở lại là cô vào một ngày không xa.Và rồi cô sẽ lại được là một cô gái tuổi teen bình thường như cô từng là.Cô sẽ không là một người lớn với tâm trí của một đứa trẻ con ; những linh hồn muốn cô trưởng thành , thấu hiểu thế giới với cặp mắt tinh khiết – cặp mắt của một đứa trẻ.
Elena thì nghĩ rằng các linh hồn có chút gì đó không công bằng.Sẽ thế nào nếu Stefan tìm được một ai đó trong lúc chờ đợi cô– một người biết đi , biết nói và cả biết viết chẳng hạn?Elena cảm thấy lo lắng về điều đó.
Đó là lí do tại sao ,một vài tối trước ,Stefan tỉnh dậy để tìm cô khi cô đã rời khỏi giường.Anh tìm thấy cô trong phòng tắm,chăm chú và lo lắng nhìn vào một tờ báo,cố gắng nhận ra một vài chữ cái mà cô biết là cô đã từng biết.Mảnh giấy báo lấm chấm vệt nước mắt của cô.Những con chữ loằng ngoằng giờ đây không gợi lên cho cô ý nghĩa nào.
“Nhưng tại sao , tình yêu của anh?Em sẽ sớm lại biết đọc thôi mà.Tại sao em phải vội như vậy?”.
Nhưng đó là trước khi anh nhìn thấy những mẩu bút chì ,bị gãy vỡ vì đùng sức quá mạnh và những mảnh khăn giấy được trải ra cẩn thận.Cô đã dùng những thứ đó để cố gắng bắt chước những con chữ.Có khi nếu cô có thể viết giống bao người khác , Stefan sẽ thôi cái việc ngủ ở trên ghế và sẽ ôm cô ngủ trên chiếc giường lớn.Anh sẽ không tìm một ai đó lớn hơn cô , thông minh hơn cô . Anh sẽ biết là cô đã trưởng thành rồi đấy chứ .
Cô cảm nhận được Stefan đã hiểu hết mọi việc, và rồi cô thấy những giọt nước mắt của anh.Anh đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ để bản thân phải khóc dù có chuyện gì xảy ra.Nhưng giờ đây , anh phải quay lưng lại phía cô để thở chậm và sâu lại cho những điều dường như đã xảy dến từ rất lâu.
Và rồi anh nhấc bổng cô lên ,đưa cô về chiếc giường trong phòng anh,nhìn vào mắt cô và nói : “Elena ,nói cho anh em muốn anh phải làm gì .Kể cả khi điều đó là bất khả thi , anh nhất định sẽ làm được .Anh hứa.Hãy nói cho anh biết”.
Tất cả mọi từ ngữ mà cô muốn nghĩ về anh vẫn nén lại trong cô.Đôi mắt cô ướt đẫm , Stefan gạt nhẹ những giọt lệ với những ngón tay như thể anh sẽ làm hỏng một bức tranh vô giá nếu chạm vào quá mạnh.
Và rồi Elena ngảng mặt lên , nhắm chặt dôi mắt và chúm chím đôi môi .Cô muốn một nụ hôn,nhưng…
“Giờ em chỉ là một cô bé” Stefan khổ não “Làm sao anh có thể làm mấy điều đó với em được”.
Đã từng có một thứ ngôn ngữ riêng gữa họ, trong cuộc sống trước đây của cô mà Elena vẫn còn nhớ.Cô vỗ vào cổ mình , ngay nơi mà da mềm nhất : một lần , hai lần , ba lần.
Điều đó có nghĩa là cô đang cảm thấy rất không thoải mái,sâu tận bên trong.Nó giống như là cổ họng cô bị lấp đầy,như là cô muốn…
Stefan rên rỉ :“Anh không thể…”
Tap, tap, tap…
“Em chưa trở lại là con người cũ của em , chưa phải bây giờ…”
Tap, tap, tap…
“Hãy nghe lời anh , em yêu…”
TAP! TAP! TAP!Cô nhìn đăm đắm vào anh với đôi mắt cầu khẩn.Giá như cô có thể nói ,cô sẽ nói với anh : làm ơn , hãy nghe em – em không hoàn toàn ngu đần đâu.Làm ơn,hãy lắng nghe những điều em không thể nói được với anh.
“ Em làm anh đau .Em thực sự đang làm anh đau” Stefan nói , như cam tâm chịu thua “Anh..- nếu anh có thể lấy đi một chút…”
Và rồi đột ngột, những ngón tay Stefan trở nên lạnh giá và chắc chắn , anh di chuyển đầu cô , nâng nó lên ,khiến nó hơi nghiêng đi , và rồi cô cảm thấy vết cắn,điều chứng tỏ sự tồn tại của cô hơn bất kì điều gì , rằng cô đang sống và không còn là một linh hồn , không một phút nào nữa.
Và rồi cô mới chắc chắn rằng Stefan vẫn yêu cô chứ không ai khác , và cô có thể nói với Stefan những điều cô muốn.Nhưng có lẽ cô sẽ nói những điều đó với vài tiếng rên – không phải vì đau – mà vì những ngôi sao và vệt sáng đang lung linh rơi xuống bên cô.Và Stefan mới đang là người đang không thể nghĩ bất cứ điều gì về cô trong lúc này.Stefan mới là người bất thình lình trở nên câm lặng.
Elena thấy giờ mới là sự công bằng.Sau tất cả , anh ấy đã ôm cô đêm nay và điều đó luôn làm cô thấy hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT