Nhưng Mai Phương lại vốn không phải là người có thể nói chuyện bằng lời.
9 h sáng hôm sau, tại công ti Vũ Minh
- Cô Mai Phương, xin cô thông cảm cho, tổng giám đốc hiện giờ không muốn ai làm phiền, cô Mai Phương..
Mặc cho thư kí Đinh tái mặt chạy theo sau, Mai Phương hung hăng xông vào văn phòng tổng giám đốc.
Minh Kỳ chú tâm vào đống tài liệu ngổn ngang trên bàn, mắt vẫn không hề để tâm đến người vừa vào phòng và tay thì liên tục ghi chép. Lúc anh nghiêm túc làm việc, không ai được làm phiền, nhìn anh lúc này thật khiến cho người ta ngưỡng mộ và chỉ ao ước mình được một lần nằm trong danh sách yêu đương của anh.
- Anh Kỳ, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em - vứt túi xách xuống ghế, Mai Phương chẳng thèm quan tâm người đối diện có biết đến sự hiện diện của mình hay không.
Minh Kỳ đã quá quen với cái kiểu ăn nói ngang tàng của Mai Phương, anh vẫn không rời mắt khỏi công việc, chỉ hỏi qua loa như một phương thức xã giao
- Chuyện gì ?
- Em muốn anh đuổi việc Trịnh Hiểu My
Nghe đến đây, tay cầm bút của Minh Kỳ chợt khựng lại vài giây. Đôi mày khẽ chau lại. Đan các ngón tay vào nhau, đặt hẳn lên bàn, đỡ lấy cằm, Minh Kỳ ngước mặt, nhìn thẳng vào người vừa phát ra những tiếng khó nghe. Đôi mắt anh không chút biểu cảm, khuôn mặt lạnh như băng khiến cho Mai Phương có chút e dè, sợ sệt, chân tự động lùi một bước và khẩu ngữ thì không còn hung hăng như trước thế nhưng vẫn cố trấn tĩnh lặp lại lần nữa yêu cầu của mình.
Minh Kỳ giả vờ như không nghe rõ, chớp mắt nhìn Mai Phương
- Em vừa nói gì ? - hàm ý sau câu ấy chắc chắn là "cô đang lảm nhảm cái gì thế hả ? cút khỏi đây trước khi tôi nổi nóng"
- Em muốn anh đuổi việc Trịnh Hiểu My
- Lí do ?
- Cô ta dám sỉ nhục em, trước mặt bao nhiêu người
Hahaha...sự thích thú trong lòng Minh Kỳ bộc phát thành những tràng cười không thể kiềm nén, Mai Phương chỉ còn biết tức giận chờ cho đến khi anh cười thỏa thích.
- Có gì vui sao ? - Mai Phương phật ý ra mặt
- Xin lỗi, xin lỗi, anh không cố ý, chỉ là anh tò mò không hiểu cô Hiểu My đó làm sao lại có thể làm em bận tâm đến mức này
- Anh quá xem thường cô ta rồi, cô ta thực sự không hiền lành như anh nghĩ.....
Sau một hồi lâu bị tra tấn bởi những lời trách móc của Mai Phương thì rốt cuộc anh cũng biết toàn bộ sự việc diễn ra tại phòng thiết kế. Tại sao anh lại không biết chuyện này ? Cô Hiểu My đó mới chỉ vào làm việc không bao lâu thì đã gây ra chuyện ? coi thường anh ? Dám làm trái lệnh anh, không phải đã dặn rất kĩ là phải chịu nhịn với cô Mai Phương này sao ? Nét mặt Minh Kỳ ngày càng trở nên khó coi, bây giờ mà Hiểu My ở đây, anh chắc chắn sẽ trừng phạt cô thật nặng - Minh Kỳ tức tối rủa thầm trong bụng
Nhìn sắc mặt Minh Kỳ không vui, lòng Mai Phương bỗng trở nên vui lạ kì. Không vui được sao ? xem ra kế hoạch của cô đã sắp thành công. Hiểu My đó là ai, có cửa đấu với Mai Phương này hay sao ?
- Không được - lời nói Minh Kỳ vừa vang lên thì đã như sét đánh ngang tai, một lời đã có thể kéo Mai Phương từ thiên đàng xuống địa ngục
- Tại sao ?
- Mai Phương, em biết đấy, Hiểu My không phải là người tầm thường, cô ấy là người đích thân ba anh lựa chọn, sao anh có thể nói đuổi là đuổi, hơn nữa chuyện này không hẳn là lỗi của cô ấy, chiếc váy ấy là do anh chấp nhận, vô cớ em lại tìm cách bắt lỗi, lại còn sỉ nhục trước, em bảo anh làm sao bênh vực em.
- Anh nói vậy thì có ý nói em sai sao ? Trước mặt bao nhiêu nhân viên công ti, cô ta nhạo báng em, như thế thì em còn mặt mũi nào làm người mẫu đại diện ở đây nữa. Nếu anh đã nói vậy, em nghĩ chúng ta nên chấm dứt hợp đồng ở đây. - Mai Phương dùng chiêu bài cuối cùng, mặc dù chỉ là đe dọa nhưng hi vọng cách này có thể làm Minh Kỳ động lòng
Và mọi chuyện đã theo chiều hướng như cô mong muốn, để không làm to chuyện, Minh Kỳ hứa sẽ bắt Hiểu My nhúng nhường trước cô.
**********************************
- Anh nói gì ? tôi không đồng ý - chỉ vừa nghe Minh Kỳ nói được nửa câu, Hiểu My đã giãy nãy phản kháng
- Cô rối cái gì thế hả ? tôi bảo cô đi chết sao ?
- Anh làm như thế thì tôi thấy chết sướng hơn đó
- Im lặng đi ! có tin tôi dùng băng keo dán miệng cô lại không hả ? cô nên nhớ đây là công ti và cô là nhân viên của tôi, tôi không nghĩ cô ngu ngốc tới mức cứ cãi lại sếp nhem nhẻm như thế - Minh Kỳ không hài lòng chút nào khi thấy Hiểu My cứ một mực muốn chống đối mình
- Anh.......
- Thôi, vào chuyện chính, cô nhất định phải xin lỗi Mai Phương
- Xin lỗi Mai Phương ? không bao giờ, anh mơ đi, tôi rốt cuộc là vì sao phải xin lỗi cô ta ?
- Tôi không quan tâm cô đúng hay sai nhưng cô nên biết Mai Phương là người mẫu đại diện cho chúng ta, không nên vì chuyện nhỏ mà làm rối tung lên, không hay ho chút nào. Cô cứ coi như là nhượng bộ cô ta một lần, như vậy không phải là được rồi sao ?
Những lời Minh Kỳ nói, không có câu nào là cô không hiểu, cô cũng chẳng phải là người ngang ngược tới mức không biết phải trái, cho nên dù hậm hực trong lòng, Hiểu My vẫn cố nuốt giận vào trong, hạ mình đi gặp Mai Phương
Quán cà phê Mylove, 7h tối....
Hiểu My ngồi im lìm trong một góc quán, thỉnh thoảng lại ngước nhìn đồng hồ. Khỉ thật, tại sao người vẫn chưa thấy đâu ? Cô chắc chắn là không nhầm địa chỉ mà. Quán cà phê Mylove, 4h chiều, cô đã ghi lại cẩn thận như thế rồi mà. Lòng Hiểu My bắt đầu không yên. Cho cô leo cây tới mấy tiếng đồng hồ, thật quá đáng. Nhấm ngụm cà phê đắng ngắt, Hiểu My khẽ nhăn mặt. Đây đã là li thứ 5 từ chiều tới giờ. Thật ra trước đây Hiểu My không bao giờ uống cà phê nhưng không phải cô đã nói rồi sao, mọi chuyện đều có thể thay đổi. khi người ta đã sống mà không có niềm tin vào bất cứ cái gì thì thứ đắng như cà phê hay ngọt như sinh tố cũng không còn cảm nhận được. Huống hồ gì, với cô bây giờ, cà phê là thứ duy nhất giúp cô tỉnh táo để không quay ra cắn bất cứ ai chọc giận cô.
Nhìn chắm chắm vào chiếc đồng hồ treo tường, xoa xoa vào cái bụng đang kiến nghị vì chưa ăn gì từ trưa tới giờ, Hiểu My thở dài. Với tay lấy chiếc túi xách, cô chuẩn bị đứng dậy ra về thì có tiếng chuông điện thoại
- Alo - Hiểu My mệt mỏi nhấc máy mà chẳng thèm nhìn xem ai gọi cho mình
- Sao rồi ?
Chẳng cần suy nghĩ tốn calo, Hiểu My cũng nhanh chóng nhận ra rằng ai đang gọi cho cô. Còn ai vào đây nữa, không phải là tổng giám đốc yêu quý mà nãy giờ cô chửi rủa hay sao?
- Chẳng sao cả
- Cô sao thế hả ? Cái tính tình bướng bỉnh của cô lại làm hỏng chuyện rồi phải không - Bên kia màn hình, giọng Minh Kỳ bắt đầu nổi nóng
- Cô ta không chịu tới gặp tôi - giọng Hiểu My yểu xìu, cô chẳng còn hơi để mà gắt gỏng
- Cô đang ở đâu ?
- Mylove
- Cô vẫn còn ở đó ? cô là con ngốc sao hả ? ăn gì chưa ? cô ở yên đó cho tôi
Những tiếng tút...tút vang lên khô khan, đầu dây bên kia đã cúp máy rất vội vàng, Hiểu My nhìn màn hình điện thoại tối đen, ngao ngán thở dài. Bỏ điện thoại vào túi xách, cô cố lê đôi bàn chân mệt mỏi ra khỏi quán. Thực sự lúc này cô chỉ muốn ngủ một giấc thật dài. Ơ, nhưng sao thế này, trời mưa ! Ôi cái số cô, lại không đem theo dù. Thời tiết thật đáng giận, thay đổi thất thường thế này thì người bất cản như cô có bị ướt cũng chẳng lạ gì.
Hiểu My chạy trong mưa, mong tìm được đường ra bến xe buýt thật nhanh. Những lúc thế này mới thấy có người thân thật hạnh phúc. Cô bỗng tủi thân kinh khủng. Biết bao nhiêu chuyện từ ngày cô về nước. Giá lúc này có mẹ nấu cho bát cháo, có ba che mưa cho hay bất cứ ai ôm cô thất chặt mà nói 'đừng khóc" thì tốt biết mấy. Mí mắt Hiểu My nặng dần, nặng dần cho tới khi những hạt mưa làm tầm nhìn của cô nhòa đi hẳn.....
Khi Minh Kỳ tới nơi thì Hiểu My đã đi tự lúc nào. Người quản lí nói đúng là có một cô gái ngồi chờ bạn rất lâu nhưng đã đi khỏi trước khi anh đến. Minh Kỳ bực bội, vò đầu bứt tóc. Không hiểu cô ta đi đâu ? Bất lực bước ra từ cửa tiệm, anh có chút lo lắng. Lúc nãy nghe qua điện thoại, giọng cô có vẻ không tốt lắm, hình như chưa ăn gì thì phải. Uổng công anh hấp tấp ra ngoài khi mới vừa cúp máy, trời thì lại đang mưa thế này. Haiz...anh lại chẳng biết nhà cô ở đâu, gọi điện thì tổng đài bào không liên lạc được, nếu không thì lúc này cô đã chết chắc với anh rồi. Dồn hết lửa giận trong lòng vào những con số vô tội trên màn hình, Minh Kỳ gọi cho Mai Phương, vừa nghe tiếng alo anh đã quát lớn"sáng mai tới công ti gặp anh" rồi tắt máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT