Nghe rất có tình
có nghĩa, suýt nữa Đường Phỉ đã mở rộng lòng ra với anh, nhưng lại nghĩ
đến ngay cả điều cơ bản nhất là tin tưởng mà anh cũng không làm được, cô lại đóng lại suy nghĩ đó.
“Để em xem hệ thống sưởi có dùng được không?”. Đường Phỉ thử một chút, không may, hệ thống sưởi không sử dụng được.
“Chờ tuyết ngừng rơi, chúng ta sẽ xuống núi”.
Nhưng mà tuyết không những không ngừng rơi mà càng lúc rơi càng nhiều. Không lâu sau cả vùng đã thành một mảnh trắng xóa.
“Có thể một lúc nữa cũng chưa dừng được”. Tề Gia Hách nhìn những bông tuyết rơi càng ngày càng nhiều.
“Ừ.....”. Đường Phỉ nhìn ra ngoài, cũng có ý tương tự. “Chúng ta phải nghĩ biện pháp nhóm lửa, để em đi tìm xem có củi không!”.
“Để anh đi tìm, em ở lại trong phòng đi”. Tề Gia Hách ngăn cô lại sau đó xoay người ra khỏi nhà gỗ ấm áp.
Qua nửa giờ vẫn chưa thấy Tề Gia Hách quay lại mà tuyết rơi càng lúc càng dày, Đường Phỉ sốt ruột đi qua đi lại trong nhà.
Cô cố gắng liên lạc với Tề Gia Hách nhưng trân tuyết này qua lớn, không
bắt được sóng di động. Chờ thêm một lúc nữa, cô chờ không nổi quyết định ra ngoài tìm người.
Bão tuyết bay toán loạn khiến tầm nhìn giảm
tới mức thấp nhất. Trước mắt là một màu trắng xóa, cảnh vật được tuyết
bao trùm lên. Đường Phỉ chỉ có thế dựa vào đống tuyết cao thấp để xác
định địa hình.
“Gia Hách”. Đường Phỉ đi một vòng quanh nhà gỗ vẫn không thấy Tề Gia Hách đâu, càng nghĩ càng lo lắng chỉ sợ anh xảy ra
chuyện. Vì vậy lớn tiếng hô: “Tề Gia Hách, đừng làm em sợ! Mau ra đây!
Em đồng ý anh ở nhà em bao lâu cũng được, sẽ không đuổi anh đi! Mau ra
đây! Nếu anh không ra em sẽ tức giận, không bao giờ để ý đến anh nữa!”.
Vẫn không có tiếng đáp lại. Cô càng gọi càng lo lắng, càng gọi càng sợ nên
không chú ý đến dưới chân, sơ ý đạp phải gì đó, cả người ngã xuống lăn
vài vòng.
Thật vất vả mới tìm được củi ở trong đống lộn xộn trong kho, Tề Gia Hách ôm củi đi ra thì nghe được tiếng kêu thảm thiết. Anh
sợ Đường Phỉ xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy về phòng nhỏ, lại không
thấy người đâu.
Anh lập tức bỏ củi xuống chạy ra ngoài tìm người. Anh định dựa vào dấu chân để tìm cô nhưng mà bão tuyết quá lớn, chỉ một lúc đã xóa hết dấu vết có trên nền tuyết.
Anh phải dựa vào đôi
tai tốt mới phân biệt được hướng của tiếng kêu. Mặc dù tốn chút thời
gian nhưng anh đã tìm được Đường Phỉ ở mọt con dốc nhỏ. (Ốc: @@~ sao chị ra được chỗ con dốc ta).
Đường Phỉ muốn đứng lên nhưng cô bị lăn mấy vòng bị trật chân, cứ đứng lên là lại ngã.
“Đường Phỉ!”. Tề Gia Hách không quan tâm mình có bị lăn xuống hay không chạy nhanh đến chỗ cô, kéo cô từ trong tuyết ra.
“Anh không sao chứ?”. Đường Phỉ nhìn thấy anh, vẫn quan tâm đến an toàn của anh hơn.
“Anh không sao. Sao em lại chạy ra ngoài? Không phải anh bảo em ở trong phòng đợi anh sao? Bây giờ em có đi được không?”.
“Có thể”. Nhưng mà cô chỉ vừa động đã đau muốn hét lên.
“Đừng cậy mạnh, lên đây, anh cõng em”.
“Không cần, anh cõng em trên lưng thì làm sao đi được trong tuyết”.
“Có đi được hay không là vấn đề của anh”. Tề Gia Hách không cho cô từ chối, trực tiếp cõng cô.
Đi trên tuyết đã không dễ đi, lại còn phải đi trên sườn dốc, mỗi bước đi
đều rất khó khăn. Tề Gia Hách cắn chặt răng, nỗ lực đi lên trên.
“Gia Hách... Để em xuống, em tự đi...”.
“Đừng lo lắng, sắp đến rồi”.
Đường Phỉ nằm trên lưng của Tề Gia Hách, những cố gắng và nỗ lực của anh cô
đều thấy hết, nhưng tâm tình của cô cũng rất mâu thuẫn. Vừa không muốn
thành gánh nặng cho anh, vừa muốn được dựa vào anh mãi như thế này.
Rốt cuộc đã về được nhà gỗ. Chỉ một đoạn đường ngắn đã tốn rất nhiều sức
lực rồi, mà bây giờ chân của cô còn bị thương, không thể đi 4, 5 cây để
xuống núi được.
“Xem ra tối nay chúng ta phải ở lại đây rồi”. Tề Gia Hách nhìn những trận gió, lo lắng nói.
“Đành phải như vậy”. Với tình huống hiện tại của cô sẽ là gánh nặng của Tề
Gia Hách nếu cố gắng xuống núi, vả lại thời tiết như thế này thì phải ở
lại thôi.
“Để anh xem chân của em”.
Đường Phỉ định từ chối nhưng nghĩ đến tâm tình lo lắng nên cô cũng không kháng cự lại tâm ý của anh, duỗi chân cho anh xem.
Nhìn Đường Phỉ cúi thấp đầu, Tề Gia Hách cười cười.
Anh rất vui vẻ, không phải là do Đường Phỉ bị thương mà đây là lần đầu tiên trong thời gian này cô không đối nghịch với anh. Đây là hiện tượng tốt, mặc dù không nên nghĩ như vậy nhưng anh vẫn cảm ơn trận bão tuyết này.
Nhưng không lâu sau anh không muốn nghĩ thế nữa, anh bắt đầu lo lắng trận bão tuyết này sẽ làm trễ việc trị liệu cho Đường Phỉ.
Trong nhà gỗ không có hệ thống sưởi cũng không có ánh đèn, ánh sáng duy nhất
là từ ngọn lửa trong lò sưởi, bởi vì củi không nhiều lắm mà tuyết không
biết bao giờ mới ngừng nên anh dùng khá tiết kiệm. Đêm, còn khá dài.
Trong phòng nhiệt độ rất thấp vả lại vừa rồi ở trong trời tuyết nên quần áo
của hai người đều ẩm ướt, không nhịn được mà rùng mình.
“Anh đi xem có bộ quần áo nào không?”.
Tề Gia Hách sợ Đường Phỉ bị lạnh kiểm tra trong phòng nhưng trong nông
trường này chẳng có gì. Hệ thống sưởi thì bị hỏng, củi thì chỉ có một
ít, đến đồ vật giữ ấm cũng chỉ tìm được một cái thảm cũ.
Tề Gia
Hách cầm tấm thảm cũ trở lại bên lò sưởi: “Em thay quần áo ướt xuống rồi hong khố, cái thảm này tuy cũ nhưng vẫn giữ ấm được”.
“Còn anh thì sao?”.
“Anh không lạnh”.
“Không lạnh thật sao?”.
“Thật. Anh sẽ quay mặt đi, em thay quần áo ướt xuống đi”.
Tề Gia Hách nói xong cũng quay người đi cho thêm củi. Đường Phỉ chần chờ
một chút cũng cởi bộ quần áo ướt sũng rồi lấy cái thảm bọc mình lại.
“Em đưa quần áo cho anh”. Tề Gia Hách đưa tay ra.
“Để em tự làm là được rồi”.
“Đưa cho anh”.
Nhìn bàn tay còn kiên trì đưa cao, tâm Đường Phỉ cũng hạ xuống. Thật ra cô
đã tha thứ cho anh từ lâu rồi chỉ do cô sợ lại bị thương một lần nữa nên mới trốn tránh tình cảm của anh.
Vừa rồi anh mạo hiểm tìm củi
trong trời gió tuyết lớn như thế, lại còn khổ cực cõng cô về ngôi nhà gỗ làm cô rất cảm động. Đúng là hoạn nạn mới biết chân tình. Một người đàn ông dùng chân trâu mã não tặng cho người con gái cũng không chứng tỏ
được anh thật lòng yêu cô gái đó, nhưng nếu người đàn ông nguyện ý dùng
tính mạng của mình để bảo vệ người con gái thì tình yêu của anh là rất
thật lòng.
Con người luôn luôn kỳ lạ như thế, mất đi rồi mới biết quý trọng.
“Chẳng lẽ chúng ta chết rét ở chỗ này?”. Cô còn muốn nắm tay anh vượt qua cuộc sống hạnh phúc sau này.
“Ngốc, tất nhiên là không rồi, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Em ngủ một
chút đi, anh trông lửa cho. Khi nào tuyết ngừng anh sẽ gọi em”.
“Anh không mệt à?”.
“Anh không mệt, em ngủ đi”.
Đường Phỉ rất nghe lời nhắm mắt ngủ nhưng mấy phút sau cô lại mở mắt ra nhìn
vào ánh mắt thâm tình của Tề Gia Hách. Thấy cái nhìn này, cô rất muốn
khóc.
Cô không muốn kết thúc như vậy, cô muốn cùng anh trải qua những ngày tháng hạnh phúc sau này....
“Sao thế? Lạnh không?”. Tề Gia Hách sợ cô lạnh, cởi áo khoác của mình xuống
đắp lên người cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ ở đây trông cho em. Em ngủ đi”.
Anh đã quyết định dù có phải đốt rụi đồ đạc trong phòng anh cũng sẽ không để cô lạnh.
“Anh cứ mặc vào, bây giờ người em thấy rất ấm rồi”. Do hạnh phúc làm cô cảm thấy ấm áp từ đáy lòng.
“Vậy thì em mau ngủ đi”.
“Ừ”. Đường Phỉ lại nhắm hai mắt, nhưng vẫn không ngủ: “Gia Hách...”.
“Ừ?”. Đã lâu lắm rồi cô không kêu tên anh dịu dàng như thế. Dù chỉ là kêu tên một tiếng cũng làm cho tim anh níu chặt.
“Chúng ta cùng ngủ là được rồi”. Không nhìn anh nói, mắt nhắm lại nhưng tâm
lại buông lỏng. Cô mở trái tim mình với anh, lại cảm thấy thật nhẹ nhõm.
“Ừ”. Tề Gia Hách cười vui vẻ, tảng đá đè trong lòng đã lâu bởi một câu nói của cô mà biến mất.
Chờ tuyết ngừng, bọn họ sẽ đón ánh sáng tương lai.
Trời vừa sáng, tuyết đã ngừng nhưng chân Đường Phỉ bị thương không thể nào
đi lại. Cô không muốn liên lụy đến Tề Gia Hách nên bảo anh xuống núi gọi người lên cứu cô.
Nhưng nói gì Tề Gia Hách cũng không đồng ý.
Đêm qua có cái gì trong nhà có thể đốt được anh đều đốt rồi, nếu có trận bão tuyết nữa thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Anh không muốn để Đường Phỉ một mình ở nhà gỗ, nhưng Đường Phỉ lại kiên trì không leo lên lưng anh.
Cuối cùng Tề Gia Hách nghĩ ra một biện pháp. Anh tháo một tấm gỗ lớn trên
tường, cột thêm một sợi dây, làm thành một ván trượt tuyết.
Anh để Đường Phỉ ngồi lên, anh sẽ chậm rãi đi phía trước.
Nhìn anh phí sức đi trên tuyết, Đường Phỉ đau lòng: “Anh lên đây ngồi đi, xin anh đấy...”.
“Em yên tâm, anh không sao”. Tề Gia Hách rất kiên trì, không thể không đưa Đường Phỉ đến nơi an toàn.
Đi trên tuyết một thời gian dài chân anh đã sớm đông cứng nhưng nhờ ý chí
anh vẫn đi được, trong tim anh chỉ có một ý niệm, Đường Phỉ được an toàn là tốt rồi.
Đường Phỉ không nói được anh, rất lo lắng. Nhìn tinh thần anh có lúc không yên, bước chân cũng lảo đảo, cô đành nói chuyện
để anh có thể nâng cao tinh thần.
“Gia Hách, em hỏi anh một chuyện, anh phải thành thật trả lời em”.
“Em hỏi đi”.
“Anh yêu em từ khi nào?”.
Khi nào sao? Đến chính anh cũng không biết được, anh cười cười: “Anh cũng không biết mình đã yêu em từ lúc nào”.
“Anh hối hận vì đã đẩy em ra chứ?”.
“Rất hối hận cho nên anh có thể làm tất cả để em xoáy chuyển tình cảm với anh”.
Là như thế nên mới không để ý chuyện hai chân bị phế sao? May mắn Tề Gia
Hách quay lưng đi nên không nhìn thấy những giọt nước mắt của Đường Phỉ. Cô quyết định trả lời anh. “Tề Gia Hách, bây giờ em sẽ nói với anh một
câu rất quan trọng, anh phải nghe cho rõ”.
“Được”.
“Em yêu anh”.
“Anh biết”. Nếu như cô không thương anh sẽ không vì anh mà khóc thút thít như thế.
“Anh biết? Em có nói với anh đâu?”.
“Chưa nói. Nhưng bắt đầu từ bây giờ mỗi ngày em phải nói cho anh nghe”.
Mặc dù anh đưa lưng về phía cô nhưng cô biết anh cười rất vui vẻ: “Cho nên
anh không được phép xảy ra chuyện gì, nghe không! Bởi vì anh làm em bị
tổn thương nên anh phỉa bồi thường cho em, biết không?”.
“Ừ, anh sẽ bồi thường cho em mà”.
“Không thể nói suông, từ nay về sau, không được phép của em không được bỏ em biết không?”.
Tề Gia Hách cười nói: “Em biết không, tất cả mọi người đều nói anh không
biết tốt xấu mà bỏ báu vật vô giá là em. Vất vả lắm anh mới biết mình đã có được một bảo vât trân quý như vậy, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ nữa”.
“Thì ra không phải tự mình phát hiện... Thật không biết
tốt xấu... Nhưng mà....”. Đường Phỉ nhìn hai chân của anh đang vùi trong tuyết, hai mắt rưng rưng nói: “Thấy anh đối tốt với em như vậy, em miễn cưỡng sẽ không so đo với anh”.
“Cảm ơn”.
Đi được hai phần ba quãng đường thì gặp được Đường Duẫn và Đường Vũ đưa người đến cứu.
“Giao cho tôi”. Đường Vũ nhận lấy công việc của Tề Gia Hách bế Đường Phỉ lên xe.
“Mọi người đến rồi, tốt quá”. Có người đến cứu, Tề Gia Hách mới có thể buông lỏng. Nhưng rốt cuộc anh cũng không chịu nổi, vừa buông lỏng trước mắt
đã tối sầm, cả người ngã về phía sau...
“Gia Hách ----”.
Trời quang mây tạnh, trừ những chiếc xe dọn tuyết đang dọn bớt tuyết trên
đường. Trên đường vốn trắng xóa, cũng lộ ra một vài màu sắc khác...
Thời tiết tuy sáng sủa như thế nhưng không biết lúc nào có thể có một trận
bão tuyết dữ dội. Cuộc sống cũng như thế, chưa chắc mỗi phút mỗi giây
đều thuận lợi không có sóng gió gì.
Trải qua sự kiện bão tuyết
này, tình cảm của Đường Phỉ và Tề Gia Hách cũng được hâm nóng lên rất
nhiều. Nhưng vẫn tồn tại một vấn đề nan giải.
“Anh nghe nói thời
điểm Đường Phỉ bị nguy hiểm thì ở chung một chỗ với Tề Gia Hách, đã có
chuyện gì xảy ra? Chẳng nhẽ vợ chồng hai đứa và Đường Phỉ, Đường Vũ cùng nhau lừa gạt anh?”. Đường Chính đến thăm bệnh nghe nói Tề Gia Hách và
Đường Phỉ ở cùng nhau thì nổi đóa.
“Em không hiểu ý của anh?”.
“Anh cảm thấy rất là mất thể diện, tại sao em lại cho tên tiểu tử đã giẫm lên thể diện của anh ở nhà của em?”.
“Anh nói là Gia Hách giẫm lên thể diện của anh? Chắc anh nhầm rồi, Gia Hách không phải là người như vậy!”.
“Đường Phỉ đã nhờ anh không nói cho hai đứa biết nhưng đã như thế này, anh
không nói thì hai người lại nhận tên tiểu tử họ Tề kia làm con rể”.
Đường Chính nói chuyện của Đường Phỉ và Đường Vũ ở Đài Loan làm gì, ra sao
cho Đường Duẫn biết, còn rất chắc chắn Tề Gia Hách làm cho ông rất mất
mặt, ông phản đối đến cùng việc Đường Phỉ và Tề Gia Hách ở chung một
chỗ. (Ốc: ý là phản đối anh chị yêu nhau).
“Nghe nói bây giờ chân của tên tiểu tử kia không có cảm giác, sợ là sau này phải ngồi xe lăn.
Chả nhẽ em muốn đem đứa con gái duy nhất gả cho người như thế?”.
“Dù như thế, chỉ cần Đường Phỉ nguyện ý thì em sẽ không phản đối”.
Đường Chính và Đường Duẫn là anh em nhưng hai người tính cách rất khác nhau.
Đường Chính kiêu căng tự đại nhưng Đường Duẫn là một người rất tốt.
“Em biết là anh cũng rất yêu thương Phỉ Phỉ, nhưng nếu như Gia Hách
không đi lại được thì cũng là vì cậu ấy đã cứu Phỉ Phỉ. Em không thể
ngăn cản bọn chúng yêu nhau”.
Đường Chính sinh khí: “Được, anh đã phân tích tốt xấu rồi mà vẫn kiên trì như thế thì anh cũng không nói gì được nữa. Nhưng nếu hai người nhận tên đó làm con rể đồng nghĩa với
việc hai người muốn cắt đứt quan hệ với anh. Như thế thì mọi người đều
vui mừng”. (Ốc: như trẻ con, hở tí là cắt xít =.=).
Đường Vũ vừa đến cửa đã nghe được cha mình đang nói, không nhịn được nói: “Chẳng nhẽ cha muốn bị cô lập hoàn toàn mới vui à?”.
“Làm sao? Tất cả mọi người muốn chống đối à?”.
“Đâu phải là muốn chống đối cha, nhưng nếu cha cứ quyết giữ ý mình như vậy chúng con sẽ giữ khoảng cách với cha”.
“Cái thằng tiểu tử này cứng cáp rồi muốn cãi lời cha đúng không? Con tưởng uy hiếp được cha mình sao?”.
“Cha muốn nghĩ đó là uy hiếp cũng được. Nhưng con hi vọng cha đừng vì thành kiến cá nhân mà ảnh hưởng đến người vô tội”.
“Tôi muốn thế đấy”.
“Được, thế thì còn sẽ đi. Lần này con đảm bảo cha sẽ vĩnh viễn không tìm được con”.
“Con ----”.
Thái độ bướng bỉnh của Đường Vũ được di truyền từ cha nhưng may mắn anh không có những suy nghĩ cực đoan như cha.
“Nếu như cha đồng ý không làm khó cho Tề Gia Hách và Phỉ Phỉ nữa thì con sẽ
về nhà thừa kế sự nghiệp. Con phải đi thăm Gia Hách và Phỉ Phỉ”. Sau khi Tề Gia Hách đến tìm anh để theo đuổi Đường Phỉ, bọn họ đã thành bạn
tốt.
“Đường Vũ ---- tức chết tôi! Thật là tức chết mất!”. Đường
Chính muốn đánh người nhưng tính của con trai ông chẳng nhẽ ông lại
không biết ? Đường Vũ nói được làm được. “Thôi hai người đó như thế nào
cũng mặc nhưng đừng hy vọng anh sẽ chúc phúc cho chúng nó”. Đường Chính
nói rồi thở phì phò đi về.
“Tại sao anh hai lại giận chó đánh mèo Phỉ Phỉ và Gia Hách. Nếu như theo như những gì anh hai kể thì Gia Hách
hoàn toàn vô tội mà. Rõ ràng do Đường Vũ tự mình đến làm quản gia, tại
sao lại thành lỗi của Gia Hách?”. Tần Mẫn Chi không nhịn được oán trách
Đường Chính.
“Tính của anh ấy như thế, đừng để trong lòng. Chúng ta vào xem Phỉ Phỉ và Gia Hách thôi”.
“Cái đó... Chân của Gia Hách chắc là không sao đâu, phải không?”. Đúng là
lòng của cha mẹ trong thiên hạ, liên quan đến tương lai của con gái
mình, nếu nói không lo lắng là gạt người.
“Đừng lo lắng, người trẻ dễ khôi phục. Hơn nữa cậu ấy rất có nghị lực, không dễ dàng ngã gục như thế đâu”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT