Học kỳ một năm đó kết thúc. Khi điểm thi được công bố, tôi rất hí hửng. Bởi lẽ xếp vị trí trong lớp, điểm số của Duy đứng đầu, kế đó là tôi. Thuận với Quang kế bên tôi thì khỏi nói rồi. Tất nhiên tụi nó là từ dưới đếm lên. Còn Thành thì cũng chỉ tèn tèn hạng thứ mười mấy thì phải. Lúc đó, tôi đâu có ấn tượng gì về học lực của anh xã nhà tôi, cho thấy anh xã học không có gì nổi bật năm lớp sáu cả. Tôi thì vui vẻ hẳn ra bởi còn có cái Thành nó thua mình. Thôi thì tự sướng chút ít vậy.

Từ cái buổi tôi và Thành nhìn nhau căm phẫn đó, à không, từ cái buổi nó ôm tôi luôn, nói chung là từ cái lúc những sự kiện đó xảy ra, hình tượng của tôi trong lớp, trong trường dường như đã vô cùng trượt dốc. Tôi chẳng còn uy nghiêm, thùy mị gì trong lớp nữa hết, mà dường như cái vẻ chanh chua nó ngày càng lộ ra. Tất nhiên công lao lớn thuộc về Thành chứ ai, người có công tạo dựng hình tượng không mấy tốt đẹp đó của tôi. Tôi xót xa, xót xa quá hà.

Mỗi khi đi tới trường, chuẩn bị vô lớp học hay đi dạo dọc hành lang trường học, tôi đều bắt gặp một số ánh mắt của tụi bạn trong trường nhìn tôi, vẻ mặt như bắt gặp cái gì thú vị lắm, hoặc là họ nhìn tôi rồi cười cười, có khi còn bàn tán sau lưng tôi nữa. Tôi thầm nghĩ: “Thôi chết rồi, chắc là từ mấy vụ việc trong lớp xảy ra, rồi bị đồn lên, làm trò cười cho mọi người tám với nhau đây mà. Ôi hình tượng tốt đẹp của tôi.”

Tôi vô lớp học ngồi ăn bánh trong giờ ra chơi cùng với Thúy. Hai đứa đang ngồi tám vui vẻ, hết tám về phim, về Cổ Thiên Lạc yêu dấu của tôi tới tám về tình hình thời sự nổi cộm trong trường.

“Ê Thúy bà biết con Yến bên lớp sáu bảy không?”

“À biết, nó đẹp ghê. Cả trường đều biết nó. Ai cũng nói nếu tổ chức thi hoa hậu của trường thì nó đậu chắc. Nó lại học giỏi nữa. Lớp trưởng sáu bảy đó nha.”

“Vậy hả?” – Tôi âm thầm lo lắng. Hôm qua tôi bắt gặp Duy và Yến đang đứng nói chuyện với nhau trước cửa lớp sáu bảy, hai người cười tươi như hoa nhìn nhau trìu mến làm tôi muốn đóng vai phù thủy tách hai kẻ đó ra quá chừng luôn. Quay sang hỏi đứa bạn mới biết tên tuổi cô gái mà ngay cả tôi nhìn cũng chảy nước miếng kia. Thôi rồi, nguy hiểm quá. Tôi không biết phải làm sao đây? Liệu Duy có thích Yến không ta?

Đang dư hơi lo lắng lung tung thì đột ngột tôi thấy con Thắm ngoắc tôi ra. Còn có Thu nữa. Tụi nó đang lấp ló ngoài cửa lớp tôi, dáng vẻ như là khẩn cấp lắm vậy.

“Gì vậy hai bà?” – Tôi lên tiếng, bước tới đứng kế bên tụi nó.

“Thảo ơi tui nghe đồn bà đang vướng vô chuyện tình tay ba phải không?” – Con Thắm thốt lên, mắt sáng rỡ vì tò mò, cũng vì khoái mấy tin đồn tình cảm đây mà.

Nghe xong, tôi cảm thấy âm thanh quen quen. Tại mấy bữa học thêm chung môn toán cô Chi nó lúc nào cũng lấy chủ đề tình cảm ra kể mà. Nhưng mà, hình như là có gì đó không ổn.

“Cái gì?” – Tôi định thần – “Bà vừa nói cái gì? Lập lại coi.”

Sau khi được Thắm lặp lại. Tôi hoảng hồn. Trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi cực lớn.

Thu nó la lên: “Tui nghe tụi lớp tui nó đồn vầy nè. Bà và thằng Thành ngồi kế bên lúc mới vô học ngồi kế nhau rất ghét nhau, hay cãi nhau, đánh nhau hoài. Một hôm thằng Thành tỏ tình với bà, ôm bà rất là tình cảm, ôm bà từ phía sau, thì thầm tỏ tình vô tai bà. Kế đó bà cự tuyệt. Nhưng Thành nó không bỏ qua. Nó cứ quan tâm bà, nhìn bà, quan sát bà mọi nơi mọi lúc. Sau đó bà chấp nhận nó. Hai đứa bà tối ngày ngắt nhéo nhau, giỡn nhau suốt, tới thầy cô còn biết. Sau đó bà với nó cãi nhau. Bà thấy Duy đẹp trai, trong mơ bà còn gọi tên thằng Duy, nên bà bỏ Thành, chuyển qua tính cua thằng Duy. Bà còn chính tay mình xứt thuốc cho thằng Duy nữa. Bà quan tâm tới thằng Duy quá khiến thằng Thành nó ghen. Nó trừng mắt nhìn bà, giận bà, đánh bà. Một ngày nọ hai người đứng nhìn nhau rất lâu rất lâu, ánh mắt nồng nàn nhìn nhau, phát hiện mình không thể thiếu đối phương”

“What?” – Tôi cảm thấy đầu óc ong ong rồi.

“Tầm bậy, Thu bà nghe lộn rồi. Thành nó ôm Thảo từ phía trước chứ không phải phía sau nha.” – Thắm hăng hái đính chính.

“Vậy hả? Trời ơi đúng là tam sao thất bản mà. Lát về lớp tui phải đính chính lại cho tụi nó biết mới được” – Thu vui vẻ phụ họa.

“Im lặng coi!!!” – Tôi bực bội, giận sôi người – “Hai bà qua đây mục đích là cái gì? Nếu muốn xác thực tin đồn để về khoe cả lớp thì mời hai bà về cho. Nếu có chút lương tâm quan tâm bạn của hai bà đang bị vu khống nghiêm trọng thì mời hai bà ở lại.”

Im phăng phắc. Như biết mình có chút sai lầm, Thu và Thắm im một hồi. Kế đó Thắm nó lên tiếng phân bua: “Tại cái tin này nó đang nổi mà bà. Tụi tui xin lỗi nha. Nhưng mà đúng vậy không bà?” – Cái mặt hối lỗi vài giây của con Thắm tiếp tục biến thành tha thiết mong chờ.

“Tui hỏi hai bà nè, rốt cuộc hai bà tin ai? Hai bà có tin vô đạo đức của bạn hai bà không? Hai bà có tin là tin này hoàn toàn bịa đặt không hả?”

“Bà có mấy phân đạo đức hả bà?” – Thu xỏ tôi một cái. Tôi nhéo nó một cái.

“Tụi tui tin bà chứ, nên mới tới đây hỏi nè” – Thắm lên tiếng.

“Làm hai bà thất vọng rồi. Thực tế không như tin đồn đâu. Thôi hai bà về đi.”

“Khoan đã. Tin đồn này hai bà nghe ai nói? Who?” – Tôi nổi khùng rồi, nhất định phải truy ra cái tên tung tin vịt mới được. Nói tôi mê trai, hu hu, lại còn nói tôi thấy trăng quên đèn nữa. Sỉ nhục tôi như thế thực quá đáng. Mặc dù vụ tôi cố gắng tạo ấn tượng tốt đẹp với Duy là thật.

“Tui nghe lớp tui nó đồn thôi. Hình như từ mấy đứa lớp bà mà ra đó.”

Mặc dù giận hai đứa nó, nhưng tôi cũng không thể giận lâu được. Dẫu sao cũng nhờ tụi nó mà tôi biết được cái tin sét đánh này. Tuy nhiên, ngoài mặt tôi vẫn tỏ vẻ giận chứ sao. Tôi bực mình bỏ vô lớp, để lại hai đứa tụi nó đang mang đủ mọi thần thái trên gương mặt: thất vọng vì tin thất thiệt rồi, đau lòng vì hết chuyện vui, hối hận vì mình chọc giận Thảo rồi, áy náy vì mình làm nó giận.

Hôm đó, vừa bực bội ngồi trong lớp, tôi vừa phát hiện có nhiều đứa quay xuống nhìn trộm tôi. Hóa ra tin đồn này đã khiến tôi nổi tiếng và được quan tâm đến thế. Thật là khóc không ra nước mắt mà.

Tôi ngồi kế bên Thành, được dịp là tôi liếc, trừng mắt Thành cho bớt tức một chút. Thành thấy vậy, vờ như không thấy tôi, không thèm nhìn tôi một cái, phán: “Nhìn riết coi chừng lé mắt đó nha”. Tôi quay sang, tiếp tục sự nghiệp ngắt nhéo. Cái đồ độc miệng, cái đồ sao chổi mà.

Chiều hôm đó, sau khi tan học, Thuận với Quang nó hỏi tôi: “Bà với Thành yêu nhau rồi giận nhau hả?”

“Ai biểu bà đi bắt cá hai tay, trong mơ mà còn kêu tên thằng Duy. Duy nó đẹp vậy thôi, chứ không thương bà bằng thằng Thành đâu, tin tui đi”

“Hai ông không việc gì làm sao? Rảnh rỗi quá vậy. Á!!!!! Hai ông nghe ai nói, nghe ai đồn tui thích Thành, ai đồn tui ngủ mớ gọi tên Duy hả?”

“Thì thằng Thành kế bên bà nói chứ ai. Hôm bữa bà ngủ gục xuống bàn, miệng kêu cái gì đó, nên Thành nó nói tụi tui là vậy.”

“Vậy tin đồn là do hai ông tung hả?”

“Không à nha, tui chỉ nói cho con Thư biết thôi”

Thôi chết rồi. Tôi vỗ trán. Thư là ai? Bạn ấy chính là đệ nhất sư phụ tung tin vịt của lớp tôi mà. Hôm nọ Duy nó bị trật chân, dán salonpass hà. Vậy mà có cỡ bốn, năm đứa con gái qua lớp, đưa sữa, thuốc cho Duy, nói là nghe đồn Duy bị té gãy chân? Hỏi ra mới biết Thư nó tung tin vịt.

Tôi nổi điên, bất chấp tụi nó là giang hồ thứ thiệt hay thứ giả, lấy chổi quét hai đứa nó, vừa quét vừa đánh vừa mắng. Cái tụi này, học ai không học đi học thằng Thành tối ngày chọc giận tôi.

“Đại ca, chạy mau!!!”

Sau cái vụ tin đồn đó, tôi thực đã luyện được cho mình thần kinh thép luôn. Cũng nhờ vụ đó, giờ đây mỗi khi nghe tin đồn thất thiệt từ ai đó nói về mình, tôi đều mắt không chớp, tay không run, chân không động, chỉ có thỉnh thoảng nổi điên cấu xé mà thôi. Tâm trạng con người mà, như cái nồi áp suất vậy. Áp lực lớn quá là nổ cái nồi. Người áp lực lớn quá còn xì trét, thỉnh thoảng có đứa đi xả súng vô người ta nữa kìa. Cho nên, phát hỏa, cấu xé như tôi là tốt cho bản thân và mọi người lắm đó, chỉ tội cái người chứng kiến và bị tôi phát hỏa. Còn ai vô đây nữa, anh xã nhà tôi chứ ai. Bởi vậy anh xã nhà tôi ngày xưa tạo nghiệt với tôi quá nhiều, sau này phải lãnh đủ, đáng đời.

Cũng kể từ hôm đó, tôi quyết tâm kiếm kế trả thù Thành, nhưng mà mãi vẫn chưa nghĩ ra kế. Ngu ngốc, tôi thật sự rất ngu ngốc. Kỹ năng mềm của tôi lúc đó quá ít ỏi rồi. Đến ngay cả một câu nói móc người ta cũng không nói được, tính kế cũng không biết tính. Nhiều lúc tôi không hiểu tại sao mình lại điểm cao được.

Tuy tôi với lại mấy đứa bạn vẫn chỉ mới lớp sáu, thế mà làn sóng yêu đương sớm nó lộ ra khắp cả trường. Con Ngọc Nhân lớp tôi thích thằng Bách lớp sáu năm. Thế là tôi tung tăn đứng ra viết thư tình bằng tiếng Anh dùm cho tụi nó. Tại tôi từ năm lớp bốn đã đi học thêm tiếng Anh, đó là điểm đặc biệt nhất, độc quyền nhất của tôi so với các bạn trong trường, vì lúc đó ở quê chẳng ai nghĩ tới việc cho con học sớm tiếng Anh hết, trừ mẹ tôi. Nên dù còn dốt tiếng Anh lắm luôn nhưng tôi vẫn tự hào vì mình giỏi nhất lớp mà. Bức thư tình cùi bắp đó đã không còn nhưng tôi thì cứ nhớ mãi một câu trong bức thư đó.

“Em rất muốn chúng ta ở bên nhau” – Tôi đọc thầm, làm sao dịch sang tiếng Anh được đây. Ôi cái trình độ tiếng Anh cùi của mình.

Đang định chạy tới chỗ Duy hỏi câu này phải dịch sang tiếng Anh thế nào, Thành đã ngó đầu dòm qua. Nhìn thấy tôi ghi câu đó trên giấy, Thành cười cười.

“Cười cái gì?”

“Bạn đang làm gì vậy?”

“Bạn quan tâm làm gì chứ?”

“Dịch tiếng Anh phải không? Lúc nãy tui nghe bạn đọc câu đó rồi”

Tôi trầm lặng không đáp. Thành lên tiếng: “I want we are together”.

Together ư? A tôi học chữ này rồi mà chẳng biết áp dụng, thật đúng là học thì nhiều mà hành thì chẳng bao nhiêu. Nghe Thành nói, tôi hí hửng viết vô giấy. Lúc đó tôi ngây người luôn, không ngờ Thành biết nhiều tiếng Anh hơn mình, biết áp dụng hơn mình. Tôi thầm ghen ghét lẫn chút thán phục.

Thành tiếp tục cười cười. Tôi chợt đoán ra ẩn ý nụ cười đó, nói: “Đồ tưởng bở, tui không phải là viết tỏ tình bạn đâu. Nhìn lại mình đi, gầy như que củi, cái đồ que củi, he he”.

“Ủa, tui có nghĩ vậy đâu, sao bạn suy ra vậy? Vậy là… bạn muốn tỏ tình với tui lắm hả?” – Nói xong, Thành nhích nhích người sát lại, kề mặt càng lúc càng gần mặt tôi.

Sau đó, Thành tự dưng nhìn tôi đăm đăm, kế đó thở dài, kế đó lấy tay búng vô trán tôi một cái, phán: “Ngu ngốc”.

Tôi lấy tay xô Thành một cái. Tôi suy nghĩ mãi. Sao lại nói mình ngu ngốc chứ, quá đáng thật. May cho Thành vì là bàn cuối, nên Thành chỉ đụng vô tường thôi, không té được. Còn tôi thì vừa thấy ngượng ngượng vừa thấy bực bội vì mình tiếp tục bị xỏ nữa rồi.

Nhưng mà, mọi người có hiểu vì sao Thành nói tôi ngu ngốc không? Về sau tôi mới hiểu. Đúng là tôi ngu thiệt, ngu hết chỗ nói, cho nên đã không biết đề phòng.

Cái bức thư tỏ tình cùi bắp đó không hiểu do đâu bị cô chủ nhiệm phát hiện. Với mục tiêu của trường là nghiêm cấm tình cảm học trò, tôi là chủ nhân của lá thư, nên bị cô kêu lên hỏi thăm. Cô la rầy tôi rất nhiều. Tôi chai mặt rồi mà, nhờ mấy vụ việc gần đây. Nên mặt tôi thì nhìn cô, mà lòng thì chỉ nghĩ tới Cổ Thiên Lạc. La rầy tôi xong, cô phán: “Cô với mấy cô tiếng Anh đọc thư xong cười muốn chết luôn. Mấy đứa không biết tiếng Anh nhiều thì đừng viết nha, sai chính tả, sai ngữ pháp tùm lum. Mấy cô cười quá chừng, đọc mà mắc cười quá”.

Sau này, tôi vẫn còn nhớ mãi cái câu tiếng Anh cùi bắp đó: “I want we are together”. Ha ha. Một câu chẳng biết ngữ pháp có đúng không nữa. Mỗi khi tôi nhại lại câu đó, anh xã nhà tôi đen mặt ra, túm lấy tôi, cố gắng khiến tôi ngậm miệng. Tôi kêu gào: “Ngày đó anh mới ngu ngốc đó. Đi xài cái cách đó. Ha ha”. Mặc dù cười nhạo anh xã, nhưng cũng tội cho anh nhỉ, vì lúc đó cả hai đều ngu ngốc như nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play