Cái thời bắt đầu thành bạn bè với que kem, thực ra cũng chẳng có gì đáng nói.
Trở thành bạn thân với que kem, tôi quyết định, mình phải tận dụng triệt để mối quan hệ này, đem về lợi ích tốt nhất cho mình, lợi dụng que kem từ trong ra ngoài. Đến khi que kem hết giá trị lợi dụng rồi, tôi sẽ đá que kem một phát từ Trái Đất lên Sao Hỏa, để que kem thật là đau khổ. Trên đời này, còn gì đau khổ bằng bạn bè phản bội mình, niềm tin bị hủy diệt đâu chứ. Cho nên, người bạn đầy âm mưu và sẵn sàng tinh thần phản bội của que kem là tôi đây đang rất hí hửng xây dựng một chương mới thật tốt đẹp, tràn đầy tình cảm bạn bè sống chết có nhau giữa tôi và que kem. Khi đó, thiên hạ nhìn vào sẽ biết mọi tin đồn tình cảm giữa tôi và que kem từ trước tới nay hoàn toàn là hiểu lầm mà thôi. Như vậy, một mũi tên của tôi bắn được ba con nhạn, hơn cả Tĩnh ca ca luôn. Tôi đúng là tiểu muội muội không chỉ giỏi mà còn xuất sắc nữa mà. Đến sau cùng, tôi sẽ hoàn thành luôn khóa học thành ngữ, áp dụng câu nói vắt chanh bỏ vỏ thật là triệt để, thà mình đá người chứ không thể để người đá mình được.
Cái lợi đầu tiên tôi có thể tận dụng khi làm bạn với que kem chính là tung hô tình bạn trong sáng của chúng tôi cho mọi người biết, hay nói cách khác, chính là phủi sạch mọi tin đồn tình cảm giữa tôi và que kem, tát nước lạnh vô mặt mấy cô gái thích mộng mơ trong trường. Thần tượng tình yêu cái gì gì đó đổ sập rồi nhé. Mọi người an tâm mà thất vọng nhìn tượng đổ thành đống đá vụn đi.
Thế nhưng, đúng là tôi quá đề cao mình rồi, thần tượng tình yêu trong trường đã không còn là tôi với que kem nữa. Nam chính và nữ chính bây giờ chính là Duy và Yến. Người ta đều nói bọn họ xứng đôi, trai thanh gái lịch, gì mà yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu thì phải. Tôi khinh. Nghĩ thử mà xem, hoàng tử với công chúa xứng đôi nhưng có gì hay ho đâu chứ. Hoàng tử với Lọ Lem, Beauty phải đi với The Beast mới gọi là đủ bộ, mới gọi là bổ sung cho nhau, bù trừ qua lại, rút ngắn khoảng cách giai cấp, thực hiện bình đẳng trong xã hội.
Cho nên, Lọ Lem là tôi đây nhất định phải đi giành hoàng tử lại, cho mấy cô công chúa tức chết chơi. Công chúa hả, người đẹp hả, đi mà tìm The Beast đi.
Trở lại với chủ đề đính chính, kể từ ngày chính thức thành bạn trăm phần trăm trong sáng tinh khiết, tôi quyết tâm lôi kéo que kem đi rêu rao khắp nơi, à không, đi đính chính khắp nơi về tình bạn đẹp đẽ này.
“Đi đính chính phải nhớ rõ một chuyện.” – Que kem nhìn tôi, miễn cưỡng nói.
“Chuyện gì bạn nói mau coi.”
“Nắm chặt tay tui như vầy nè. Đó, tay đan tay, người ta mới biết chúng ta là tình bạn vô cùng thân thiết, vô cùng quý mến nhau, hiểu chưa.” – Que kem nắm chặt lấy tay tôi, giơ lên cao cho tôi thấy.
“Ừ, có lý nha.” – Tôi gật gù suy ngẫm cái đề nghị nắm tay hết sức có lý của que kem. Vừa gật gù, tôi vừa mơ màng tưởng tượng ra một cảnh tượng hết sức phù hợp với tình huống hiện tại: Tiểu thư dắt chó đi dạo phố.
Thế là, giờ ra chơi ngày hôm đó, người ta trông thấy tôi và Thành đi từ lớp này qua lớp khác, đứng trước cửa chính các lớp hô to lên: “Tụi tui là bạn bè trong sáng, bạn bè nha! Từ trước tới nay mọi người hiểu lầm rồi!”
Đột nhiên tụi nó cười to, có đứa cười trộm, có kẻ nhìn tụi tôi phán: “Ừ, biết rồi, bạn bè thân thiết, thân thiết lắm luôn! Thân thiết tới không còn kẽ hở!”
Sau đó tôi với Thành rời đi, tới lớp khác, cứ qua mỗi lớp, tiếng xì xào với cười trộm vang lên. Tôi thầm thấy là lạ trong lòng, mình đi đính chính, sao mà thấy kỳ kỳ, giống với đi khoe của quá vậy nè.
Cuối cùng, tôi dành phần ngon nhất cho cuối cùng đây. Tôi với que kem tiến tới chỗ Duy.
“Duy, Thành với Thảo chỉ là bạn bè, hồi đó tới giờ mọi tin đồn đều là không đúng sự thật hết.” – Tôi hí hửng nhìn Duy tuôn một tràng dài.
Duy cười cười nhìn tôi, sau đó nhìn xuống phía dưới, ngay cái tay mà tôi đang bị Thành nắm chặt: “Ừ, Duy hiểu rồi, bạn bè thân thiết hà.”
Sao đính chính rồi mà tôi vẫn thấy như không vậy ta? Tôi cảm thấy có cái gì không đúng sao đó.
Về nhà, tôi gọi điện hỏi Thắm.
“Bà có thấy ai đi đính chính như bà bao giờ chưa? Bà có thấy ai đi đính chính lại tình bạn mà nắm tay thật chặt, tung ta tung tăng dắt bạn đi khắp nơi như khoe của không hả? Mà bà với nó là bạn sao nắm tay nhau không buông vậy? Có là người ngu tui cũng nhìn ra bà đang đi khoe người yêu thì đúng hơn.”
Thế là, hóa ra, mới lợi dụng lần đầu mà tôi hình như thất bại rồi thì phải. Con chó con tôi dắt trong tưởng tượng hóa ra là người yêu của tôi sao? Sao tôi không thu được gì hết vầy nè. Hình như tôi vừa từ người bị hại thành bị cáo, từ người lợi dụng thành người bị lợi dụng mất rồi.
Hết học kỳ một, que kem bay vèo vô top ten của lớp, đặc biệt là, tiếng Anh của nó đứng nhất lớp luôn, phát âm thì vô cùng chuẩn không cần chỉnh. Khủng khiếp quá. Kỳ này tôi thực sự không lợi dụng que kem thì thật phí của trời mà.
Thế là, tôi với que kem làm giao dịch trao đổi. Tôi tới nhà nó, chỉ cho nó giải toán, nó chỉ tôi học tiếng Anh, nhất là vụ phát âm. Tôi phải tìm hiểu thử xem tại sao nó tiến bộ, từ tiếng vịt đực hóa thành giọng nói oanh vàng như thế.
Trong suốt học kỳ hai năm lớp bảy đó, tôi trở thành gia sư Toán cho que kem. Còn que kem thì chẳng làm gì cả, chỉ dạy tôi phát âm mà thôi. Nó đọc thật chậm qua mấy lượt, sau đó chờ tôi nhắc lại. Nhưng mà, tôi cứ ráng đọc theo mãi vẫn không thể nào có được giọng đọc tự nhiên như nó được. Tôi đúng là gỗ mục không thể chạm trổ mà.
Cũng trong khoảng thời gian đó, tôi mới ngậm ngùi mà biết được bí kíp phát âm tốt của que kem, trong một lần nghe thấy que kem hát theo một bài hát tiếng Anh phát ra từ máy cassette kỹ nên không cũ của nhà nó. Với một người hát nhỏ nhất lớp, không dám mở miệng hát một bài nào, chỉ dám hát lí nhí, được cô Âm nhạc ưu ái miễn cưỡng cho tám điểm mỗi lần kiểm tra như tôi, bí kíp này chỉ có thể quẳng vô sọt rác.
Thế nên mới biết, chẳng phải lúc nào lợi dụng người ta mình cũng có thể lợi dụng được. Giống như Trư Bát Giới ham hố đi lừa gạt Tôn Ngộ Không cái cây thiết bảng, nhưng không xài được, mà còn bị đè chết vậy. Tôi dốt nhạc Anh như vậy, nghe vài giây là hết muốn nghe, làm sao mà hát theo cho được. Tôi chỉ thích nghe nhạc Hoa của Đan Trường với Cẩm Ly mà thôi. Mỗi khi coi mấy clip nhạc cổ trang của hai tỷ đệ này, tôi liền nhớ tới một câu nói kinh điển: “Hỡi thế gian tình là gì, mà sao đôi lứa thề nguyền sống chết”, sau đó thì ngồi một góc mà cảm thụ, đau lòng than thở, vừa cắn kem vừa tự kỷ, bắt chước người xưa ngồi ngắm sông ngắm núi, thương tiếc chuyện không phải của mình, hỏi vì sao ta già mà cái cây cổ thụ kia không già.
Ngày hôm đó, tôi phải gặm hờn tủi trong lòng khi nghe que kem ngồi chỉ dẫn đủ kiểu, nào là bạn phải nghe như thế nào, học lời như thế nào, hát theo như thế nào. Cuối cùng, tôi bực quá nói thẳng với que kem, tôi đây ngay cả hát tiếng Việt còn không hát được huống gì hát tiếng Anh.
Thế là, que kem tức tối bắt tôi phải hát cho nó nghe. Tôi thì trung kiên với phương châm: “Không hát, có chết cũng không hát”. Mà thực ra, chủ yếu của sự kiên trung đó, là do tôi từng bị đám bạn trong lớp cười nhạo hồi học tiểu học khi tôi hát một bài hát trước cả lớp. Khi đó, tôi mới biết được rằng, báo ứng đúng là có thật. Ngày trước tôi cười nhạo thằng nhóc củ cải bao nhiêu, bây giờ tôi bị quả báo bấy nhiêu.
“Tui làm dùm bạn bài tập tiếng Anh, bạn hát đi”
Thấy que kem bắt đầu dụ dỗ, tôi chẳng thèm lên tiếng, đừng tưởng chị đây là trẻ con dễ gạt nha.
Ngay thời điểm đó, tôi mới phát hiện, hóa ra mình yêu tiền còn hơn danh dự nữa. Thì ra người ta nói rất đúng, cái gì không mua được bằng tiền thì mua được bằng rất nhiều tiền. Nghĩ như vậy, quyết tâm lấy chồng giàu, ước mơ vươn tới một anh gia của tôi lại nhen nhóm sôi sục.
Sau đó, khi tôi cất tiếng hát gà bay chó sủa của mình lên cao thật cao, tôi quên mất việc nhìn sắc mặt que kem. Đến khi nhìn lại, tôi mới phát hiện, que kem không cười nhạo tôi. Lần đầu tiên có người không cười khi nghe tôi hát nha, thực sự có người đó rồi. Sao tôi có cảm giác thật hạnh phúc trong lòng, dù người trước mặt không như ý, thì thôi kệ, tạm xài đỡ vậy.
“Tại sao không cười nhạo tui”
“Sao tui phải cười, có gì đâu phải cười”
“Bạn rớt mất dây cười rồi hả?”
Que kem gõ đầu tôi một cái: “Bạn mới mất dây đó, còn chập mạch nữa.”
Tôi tự nhủ thầm trong lòng, ta đây không chấp nhất với người như nó.
Nhìn chung, trong suốt học kỳ đó, tôi chỉ được có cái lợi duy nhất, chính là ăn cơm ké nhà que kem. Mẹ que kem chuyên gia nấu mấy món mà không cho phép người ta từ chối, chỉ có thể cắn răng lừa dối bản thân mà nói: “Ăn một chút nữa hà, một chút thôi, không sao đâu”.
Thế là, sau khoảng thời gian đó, tôi rốt cục đã hiểu câu nói “Tích tiểu thành đại” nghĩa là thế nào, bởi thân hình tôi bắt đầu phì đại.
Khi thi học kỳ hai xong xuôi, chỉ còn hơn nửa tháng là nghỉ hè, tôi ai oán ngồi trong lớp sờ sờ tay, rồi nhìn qua cánh tay của que kem. Ôi thôi, tay tôi bây giờ to hơn tay nó luôn. Tôi là con gái mà, cánh tay tất nhiên nhỏ hơn que kem, gầy hơn que kem. Dù que kem có ốm nhách ốm nhom nhưng xương tay cũng đủ to hơn tôi rồi. Vậy mà giờ đây, thấy tay tôi như thế, nhìn còn ngon hơn thịt heo, tôi thực sự muốn cắn phập nó một cái cho bớt mỡ đi. Tôi lo quá. Mỡ sau da tôi nhiều như vậy, có khi nào nó chèn ép mấy mạch máu, tôi bị tai biến, đột quỵ, đau tim không? Thôi tiêu rồi. Không được, tôi không thể chết sớm như vậy được. Tôi còn nhiều mơ ước chưa làm, nhiều món ngon chưa nếm, nhiều trai đẹp chưa ngắm, nhiều đại gia chưa cua cơ mà.
Thế cho nên, bắt đầu từ cái hôm nhận thức mức độ nghiêm trọng của cân nặng, tôi liền tiến hành kế hoạch giảm cân, chính là vận động không ngừng nghỉ, vận động mọi nơi mọi lúc.
“Bạn ngồi yên coi Thảo, cái bàn lắc lư nãy giờ. Tui không chép bài được.” – Quang nó than thở.
“Không chép bài được hả, vậy về nhà rồi chép, đừng phá hoại bài tập vận động của tui chứ.” Tôi nghĩ trong lòng như vậy rồi nhanh chóng lườm nó, tiếp tục bài tập vận động.
“Bạn bị ngứa chỗ nào thì nói tui gãi dùm cho, bảo đảm miễn phí kiêm mát xa nha Thảo.” –Thằng Thuận nhìn tôi mờ ám.
Tất nhiên, chưa tới lượt tôi lườm nó, xử nó, nó đã bị Thành xử trước. Có thêm đứa bạn thân chưa gì mà có cái lợi rồi đó nha, chính là đỡ phải tự mình ra tay.
“Nghe thấy chưa, còn không mau ngồi yên, bạn làm gì mà ngồi lắc hoài vậy.” – Que kem hỏi tôi, xong nhìn xuống phía dưới của tôi – “Bộ có chỗ khó nói thiệt hả?”
Tôi đớ người, không rung nữa. Lần này rốt cục tôi cũng phải tự mình động thủ, không thể để que kem tự xử nó được, như vậy tàn nhẫn quá. Tất nhiên động thủ xong rồi tôi chẳng dám mở miệng nói với tụi nó, rằng đây là bài tập rung người giảm cân mà tôi vừa mới nghĩ ra liền áp dụng thực tiễn. Tại tôi làm biếng tập thể dục, chắc rung người, lúc lắc một chút cũng có thể giảm bớt năng lượng mà. Nhưng mà buồn thay, bị tụi nó phản ứng như vậy, tôi cũng chỉ dám len lét rung rinh vài cái, thầm ai oán cái cơ sở vật chất nghèo nàn hết chỗ nói của trường tôi, đến bàn mà cũng bị một đứa con gái chân yếu tay mềm như tôi làm cho rúng động xa gần như thế.
Một ngày nọ, không thể ngậm ngùi lặng yên được nữa, tôi rốt cục cũng công khai cảm thụ của lòng mình. Nhưng ôi thôi, đúng là thần khẩu hại xác phàm mà.
“Hu hu tui mập rồi, tui như con gấu bắc cực, như con chim cánh cụt, như cái thùng phi rồi.”
“Vậy muốn giảm cân không?” – Thành bắt đầu dụ dỗ.
Tôi gật gật đầu lia lịa.
“Bạn theo tui chạy bộ mỗi ngày đi.”
“Tui không muốn chạy bộ. Có cách nào không vận động mà vẫn giảm cân không?” – Tôi nhìn que kem tha thiết. Dạo này càng vận động trong lớp càng bị phàn nàn, người trơ ra như tôi rốt cục cũng thua ba mỏ than cùng bàn rồi.
“Có, nhịn ăn, bớt ăn lại. Hoặc là ăn nhiều trái cây vô, giảm bánh kẹo lại.”
“Nhưng không ăn tui đói lắm.”
“Vậy chạy bộ đi.”
“Nhưng tui không muốn chạy bộ.”
“Vậy nhịn ăn đi.”
“Nhưng tui đói.”
Nghe tôi nói, que kem lấy tay xoa xoa thái dương, thở dài: “Đây không phải tiết sinh học, làm ơn đừng nhắc vòng tuần hoàn vô.”
“Có muốn theo đuổi Duy không?”
Tôi lại gật đầu lia lịa.
“Bạn nghĩ nếu bạn là Duy, giữa một cô gái xinh đẹp như Yến, giỏi giang như Yến với một con nhỏ mập ú, học cũng chỉ hạng nhì thì Duy sẽ chọn ai?”
Tôi ngậm ngùi nuốt lệ.
“Giảm cân đi thì mới có cơ hội cua Duy được, giảm cân rồi tui chỉ bí kíp cua trai cho.” – Nghe que kem nói, hai mắt tôi phát sáng. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy trên đầu que kem đang có vầng dương, ánh dương lan tỏa, bốn chữ “Bí kíp cua trai” kia đang phát sáng chói lọi trên mặt que kem, soi chiếu khắp nơi. Cho nên, vì lợi ích tương lai, tôi hạ quyết tâm ngậm đắng nuốt cay lê lết tới nhà que kem mỗi ngày khi trời chưa kịp sáng.
Ngày thứ nhất tới thứ ba, tôi hí hửng theo sau que kem chạy bộ. Đến ngày thứ tư, cả người tôi bắt đầu ê ẩm, đau nhức. Giờ đây, nghĩ tới mấy bữa cơm ngon lành mà mẹ que kem nấu, tôi mới hiểu được cảm giác bữa cơm cuối cùng của tội phạm trước khi hành quyết. Đúng là cái cảnh vỗ cho heo béo rồi chọc tiết đây mà.
Quyết tâm được vài bữa, tôi cuối cùng cũng bỏ cuộc. Thôi thì ngủ đi, mai dậy bắt đầu giảm ăn lại, như vậy cũng giảm cân được mà, cần gì phải chạy theo que kem cực khổ chứ.
Thế nhưng, năm giờ sáng, que kem vẫn gọi điện thoại cho tôi.
“Thảo nghe điện thoại nè, Thành nó gọi con kìa, dậy đạp xe ra nhà nó rồi chạy bộ với nó mau lên”
Tôi uể oải rời giường nghe điện thoại: “Tui không đi đâu. Tui bỏ cuộc rồi. Bạn chạy một mình đi nha. Bye bye.” – Tôi nhanh chóng cụp máy cái rụp.
Que kem tiếp tục gọi lần hai. Thật là bám dai như đỉa mà.
“Tui không đi đâu, nay tui… tui tới tháng rồi.”
“Nói dối. Bạn mới tới tháng tuần trước.”
Tôi nghe que kem nói mà đổ mồ hôi hột. Nó là thần sao? Sao nó biết hay vậy.
“Bạn nói dối vừa thôi. Bạn làm sao biết được chứ.”
“Lần nào bạn tới tháng thì dáng đi đột nhiên thay đổi. Bạn không biết sao?”
Tôi giật mình, hoảng sợ. Trong giây phút hoảng loạn, tôi dập máy, gọi ngay cho con Thắm: “Bà có thấy mỗi tháng tui có mấy ngày dáng đi thay đổi không bà? À, tuần trước đó, tui tới tháng, bà có thấy dáng đi tui thay đổi không?”
“Tui có thấy gì đâu.”
Tôi hoảng loạn thực rồi.
Trời ạ, ngay cả dáng đi tôi thay đổi mà nó cũng biết. Tôi phải làm sao đây? Nếu sau này tôi đi lấy chồng, đột nhiên que kem nó buồn buồn, gọi điện nói với chồng tôi, là tôi ngày hôm nọ tới tháng, chắc tôi chết mất. Lúc đó có nhào đầu vô một trăm cây gỗ mục cũng rửa không sạch hết gian tình. Không được, tôi muốn giết người diệt khẩu, tôi muốn bịt miệng que kem lại. Nhưng giết người phải phi tang mệt lắm, với lại tôi rất sợ ma. Thôi thì bịt miệng vậy, mà phải bịt thế nào mới kín đây?
Thế nên, tôi như kẻ bị bắt thóp, đành ngậm ngùi đạp xe tới nhà que kem mà chạy bộ với nó.
Suốt mùa hè năm đó, nhờ chạy bộ như vậy, rốt cục tôi cũng giảm được số cân như ý, trở về với vóc dáng ban đầu.
Mừng rỡ kể cho con Thắm nghe, tôi liền bị nó mắng tiếp. Số tôi đúng là xui xẻo mà, lúc nào cũng bị người ta mắng hết, ngay cả nhỏ bạn thân cũng chẳng tha mình.
“Bà ngu quá đi, bà đi lấy chồng rồi thì đừng liên lạc với Thành, nó không chơi với bà nữa, không gặp bà thì biết bà tới tháng ngày nào.”
Ừ nhỉ, sao tôi ngu như vậy cơ chứ.
“Mà thôi, chồng bà sau này trăm phần trăm là nó rồi. Bà lo chi cho mệt” – Thắm nó nói câu đó xong, tất nhiên được hưởng thụ lại một chút mùi vị đau đớn.
Năm lớp tám, chúng tôi được học môn học mới: Hóa học.
Năm lớp tám, trên ti vi bắt đầu chiếu bộ phim thần tượng đầu tiên: Sao băng.
Thế là, tôi hí hửng đi mướn truyện Con nhà giàu về đọc, cuốn truyện mà năm ngoái tôi chê vẽ hình không đẹp nên không thèm đọc.
Thế là, khi đọc xong, tôi lôi kéo ba con bạn thân đọc, lôi kéo que kem đọc. Tôi đập một chồng truyện trước mặt cái tên suốt ngày ngáp dài ngáp ngắn kia: “Không đọc tui nghỉ chơi bạn luôn.”
Thế là, tôi đau lòng khóc lóc với mấy nhỏ bạn khi Sam Thái không thành với Hoa Trạch Loại. Tôi tức tối: “Hu hu tại sao không phải là Hoa Trạch Loại chứ, Hoa Trạch Loại của tui”. Sau này, khi Châu Du Dân với Từ Hy Viên yêu nhau thật ngoài đời, tôi vô cùng hạnh phúc sung sướng. Cái ngày Từ Hy Viên đi lấy chồng khác, tôi tức tối vô cùng. Châu Du Dân là cái đồ rùa rụt cổ, ngay cả cướp cô dâu cũng không biết sao? Hu hu tôi hận Châu Du Dân. Tại sao cặp đôi hoàn hảo mà tôi theo dõi suốt bao năm trời lại không thành cơ chứ?
Coi Sao băng xong, tôi quyết chí để tóc thắt bím thật dễ thương giống y chang Sam Thái, tôi bắt đầu mơ mộng đến F4, đến mấy anh chàng hot boy hội đủ chuẩn mực ba con Gờ: giàu, đẹp giai, giỏi. Mà ở quê tôi, vì là một cái giếng bé tẹo teo với hàng tá dòng họ ếch ngồi kêu ộp ộp ở bên trong, nên chuẩn mực đó được cho là hội tụ đủ hết ở trên người Duy. Cho nên, Duy càng ngày càng là viên kim cương sáng chói, không chỉ còn là nụ hoa mơn mởn nữa. Hoa chỉ có giá trị nhất thời, còn kim cương là giá trị vĩnh cữu đó nha. Cho nên, nhiều đứa con gái trong đó có tôi đang quyết chí làm người thứ ba, phá hoại Duy với Yến, quyết tâm chia rẽ uyên ương.
Một ngày nọ, tôi vừa ngồi nhai bánh vào giờ ra chơi, vừa bắt que kem thực hiện lời hứa: “Mau, nói bí kíp cho tui nghe đi, làm sao theo đuổi Duy bây giờ.”
“Bạn thấy Yến học giỏi không?”
Tôi gật đầu.
“Yến đẹp không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy bạn nếu là Duy, bạn sẽ chọn Yến phải không?”
Tôi gật đầu tiếp.
“Cho nên bạn cua Duy thì cũng vô ích phải không?”
Tôi gật đầu tiếp. Hả?
“Nhưng tui muốn làm. Tui muốn cua Duy. Nhiều khi Duy thích tui thì sao? Bạn không thấy phim Sao băng sao? Sam Thái cũng có đẹp gì đâu mà khối đứa thích đó.”
“Bạn không biết phim toàn là dựa vô mấy người thích mơ như bạn mà làm à, nó toàn là giả, không phải thật.”
“Nhưng tui muốn cố gắng một lần.”
“Bạn biết bạn thua Yến mà còn ráng đeo Duy, là vô ích, bạn còn muốn phá hoại người ta sao? Bạn còn muốn làm người thứ ba sao?”
“Ừ, tui vẫn muốn phá hoại đó.”
“Tui không muốn làm quân sư cho người thứ ba thất bại nhất trong lịch sử đâu. Nhưng mà thôi, nói bạn biết một chút cũng không sao. Bí kíp của tui là, thuận theo tự nhiên, đeo bám như điên, tốt nhất đừng đeo bám.”
“Là sao?”
“Bốn từ đầu đó, thuận theo tự nhiên.”
Tôi lấy chồng tập phang vô đầu Thành. Thì ra tôi tiếp tục bị gạt rồi.
“Ha ha ha, bà có thấy Thành nó cua trai bao giờ chưa?”
Tôi lắc đầu lia lịa.
“Vậy sao bà còn đi tin lời nó nói?”
Nghe Thắm nói, tôi rốt cục cũng sáng mắt ra. Hóa ra, so với tụi bạn, tôi đúng là bị tình yêu làm cho mờ mắt mất rồi. Ngay cả kẻ ngu ngơ như con Thắm còn sáng mắt hơn cả tôi. Hỡi thế gian tình là gì, làm cho mắt tôi từ trong thành tối. Lấy thuốc nhỏ mắt Ronto ra xài thôi.
Một ngày đẹp trời về sau.
“Que kem, lúc đó nếu em tiếp tục nói không hát, anh có tăng lên một trăm ngàn không?” – Tôi tha thiết long lanh nhìn anh xã.
Anh xã nhà tôi rốt cục im lìm, không dám nhìn tôi. Hiểu rõ câu trả lời âm thầm đó, tôi bắt đầu thất vọng, than thở: “Hóa ra em chỉ đáng giá năm mươi ngàn, không đáng giá một trăm ngàn, hu hu hu.”
“Thực ra lúc đó trong túi anh chỉ có năm mươi ngàn thôi, nếu tăng lên một trăm ngàn, anh lấy gì đưa em?” – Que kem khai thật.
“Vậy nếu khi đó anh có một trăm, anh sẽ tiếp tục đấu giá phải không?”
“Không, anh không trả giá nữa đâu.”
Nghe anh xã nói vậy, tôi thầm vui sướng trong lòng. Anh mau nói tiếp đi, nói câu thật hay ho vào, câu mà em đang mong đợi đó.
“Bởi vì anh có cách khác bắt em hát. Đối phó với em, dễ như trở bàn tay.”
Thôi rồi, hy vọng mong manh sụp đổ, tôi tức tối: “Em đánh chết anh!”
Tôi thầm rơi lệ ai oán, tại sao không phải là câu: “Bởi vì em vô giá” cơ chứ? Mà thôi, tôi chẳng thèm kỳ vọng gì nữa. Qua miệng lưỡi của que kem, thế nào tôi cũng từ “vô giá” thành “vô giá trị” cho mà xem. Thà là kỳ vọng vô mấy cổ phiếu đang rớt giá còn tốt hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT