- Trái tim của một người nếu quả không sinh trưởng ở chỗ nó đáng lẽ nên tồn tại, cảm giác của người đó đối với chính mình ra sao?

- Hắn nhất định có cảm giác rất khoái lạc.

- Khoái lạc? Tại sao lại có cảm giác khoái lạc?

- Bởi vì chuyện đó là sai trái, mà sai trái thông thường khơi cho con người rất nhiều thứ khoái lạc.

Lý Hoại hiện tại nhất định rất khoái lạc.

Hắn không chết, người muốn hắn chết lại không ai biết hiện tại hắn đang ở đâu.

Dưới tình huống như vầy, hắn nhất định khoái muốn chết.

Lệnh truy tầm đã phát hạ.

Các bộ khoái cao thủ từ các huyện các phủ các châu phụ cận đều đã đến.

- “Phải bắt cho được Lý Hoại” - Hàn Tuấn phát hạ mệnh lệnh - “Hắn nhất định còn ở xung quanh đâu đây, bọn ngươi không được do dự, bằng bất cứ giá nào phải bắt cho được hắn”.

Bọn chúng tìm không ra.

Bởi vì Lý Hoại hiện tại đang ngã lưng ở một nơi mà cả trong mộng bọn chúng cũng không nghĩ ra được.

Tên Lý Hoại đó quả thật hư hỏng.

Hai chân Lý Hoại gát cao trên bàn, ngã người thoải mái.

Kỳ quái thật, hắn thật sự là một nam tử hán, thậm chí có thể cho là một nam tử hán rất thô dã, nhưng đôi chân của hắn lại thon dài như chân nữ nhân, vừa trắng, vừa đầy đặn, lại vừa mịn màng.

Nghe hắn nói, có rất nhiều cô gái thích đôi chân của hắn muốn chết.

Lời nói của Lý Hoại tiên sinh, đương nhiên tịnh không thể hoàn toàn tin tưởng cho lắm, nhưng cũng tịnh không phải không có điểm nào đáng tin.

Địa phương này thật sự rất thích hợp để nằm ngủ, không những thích hợp để nằm ngủ, hơn nữa còn thích hợp để làm bất cứ chuyện gì, đủ thứ chuyện.

Chỗ này quả thật là quá tốt, quá thoải mái.

Một tên nhỏ hư hỏng như Lý Hoại, thật sự không xứng hợp với chỗ này.

Nhưng hắn cứ tới khơi khơi, cho nên mới không có ai nghĩ ra được.

Chỗ này thật ra là chỗ nào?

Một cô gái khinh khinh xảo xảo đẩy cửa bước vào, khinh khinh xảo xảo bước tới trước mặt Lý Hoại, dùng đôi mắt ôn ôn nhu nhu, ôn ôn nhu nhu nhìn Lý Hoại, nhìn mặt hắn, nhìn đôi mắt hắn đang nhắm, nhìn đôi chân hắn.

Lý Hoại ngủ giống hệt như người chết, nhưng bàn tay của người chết đó bỗng thò ra.

Người chết đó có thể quả thật không thành thật cho lắm, lại quả thật rất hư hỏng.

Tay của hắn càng không thành thật, càng rất hư hỏng, tay của hắn không ngờ lại mò vào nơi không nên mò tới chút nào.

- “Ngươi hư”. - Cô gái lên tiếng - “Lý Hoại, tên tiểu lưu manh kia, ngươi quả thật là hoại tử liễu, hư đáng chết”.

Cô gái đó là ai?

Nàng có quan hệ đặc biệt gì, tình cảm đặc biệt gì với Lý Hoại? Tại sao dám ở lại bầu bạn với hắn trong tình huống nguy cấp như vầy? Nàng có lực lượng đặc biệt gì có thể bảo đảm sự an toàn cho hắn, làm cho người ta không tìm ra hắn?

- “Ngươi quả thật là tiêu dao tự tại”. - Thiếu nữ đó nói - “Ngươi không biết Hàn Tuấn và cha ta đang sai người tìm bắt ngươi sao? Vì muốn bắt ngươi, cơ hồ đã khám xét mỗi một tấc đất trong thành”.

- “Ta biết, ta đương nhiên biết”. - Lý Hoại đáp - “Nhưng ta không có một chút lo lắng”.

- Sao vậy?

- Bởi vì bọn họ đều nghĩ người hận ta nhất là nàng, hơn nữa nàng còn là con gái của cha nàng, nếu quả bọn chúng có thể tìm đến nơi đây, bọn chúng đơn giản không còn là người, mà quỷ sống.

Lý Hoại lần này đụng phải quỷ sống.

* * * * *

Người thứ nhất Lý Hoại đụng phải là Hàn Tuấn, lúc gã đẩy cửa bước vào, Lý Hoại chừng như đang nhìn thấy một con quỷ sống, loại quỷ sống từ trên trời bị đày xuống.

Hàn Tuấn dùng một ánh mắt ôn hòa tới mức cơ hồ đồng tình nhìn con người đang kinh ngạc trước mặt mình.

- “Ta biết khó có ai tưởng tượng nổi, kể cả ta cũng đã không thể tưởng ra được”. - Hàn Tuấn thở dài - “Bọn ta đều đã nghĩ cả cuộc đời này sẽ không còn gặp lại bộ mặt của các hạ”.

Trên khuôn mặt vàng vàng hư hỏng mà khả ái của Lý Hoại, không ngờ còn lộ xuất một nụ cười đặc biệt.

- “Tiểu cô nương đó đâu? Tiểu cô nương chuyên môn thích giết người, tiểu cô nương xinh đẹp thần thần bí bí giáng hạ từ mặt trăng đó đâu?” - Lý Hoại hỏi Hàn Tuấn - “Nàng hôm nay có đến không?”

- Không.

- Kỳ thực ta cũng biết nàng không đến.

- Ngươi biết?

- “Ta làm sao mà không biết?” - Lý Hoại thốt - “Nguyệt quang như đao. Đao như nguyệt quang. Cái mạng này của ta gần bị đao của nàng tống tiễn, ta làm sao mà không biết đao của Nguyệt Thần cơ hồ đã lệ bất hư phát giống như “Tiểu Lý Phi Đao” năm xưa, ta làm sao mà không biết muốn Nguyệt Thần xuất thủ phải trả một cái giá nặng tới cỡ nào?”

Thanh âm của Lý Hoại phảng phất cũng mang theo một thứ cảm tình kỳ quái.

- Điểm quan trọng nhất, ta cũng biết Nguyệt Thần cũng như Tiểu Lý Thám Hoa năm xưa, mỗi lần giết người, chỉ cần một lần thất thủ, tuyệt không tái phát.

- “Cho nên ngươi nghĩ hôm nay nàng tuyệt không trở lại?” - Hàn Tuấn hỏi.

- “Đúng, hôm nay nàng tuyệt không trở lại”. - Lý Hoại đáp - “Bởi vì ngươi có mời nữa cũng thỉnh không được, nàng cũng tuyệt không trở lại giết một người mà nàng đã từng giết qua một lần”.

- Ngươi nói không sai, ngươi hoàn toàn không sai, Nguyệt Thần hiện tại tuyệt đối là sát thủ ra giá cao nhất trên thế giới, hôm nay nàng đích xác không có tới đây.

Lý Hoại mỉm cười.

- Nhưng ta tin rằng ngươi cũng nên biết hôm nay ta cũng không chỉ tới một mình.

- Ta biết.

Lý Hoại cười :

- Ngươi đương nhiên không chỉ tới một mình, nếu quả ngươi hôm nay tới một mình, ngươi làm sao mà chạy thoát được.

Hàn Tuấn lại dùng ánh mắt ôn hòa đầy vẻ đồng tình hồi nãy nhìn hắn :

- Vậy ngươi có biết ta hôm nay mang người nào tới không?

- Ta không biết.

Lý Hoại đương nhiên không biết, Lý Hoại cũng nghĩ không ra.

Còn có ai có thể nghĩ ra?

Không ai có thể nghĩ ra tổng bộ đầu Hình bộ danh chấn thiên hạ “Thiết Hỏa Phán Cung” Hàn Tuấn chỉ vì một tiểu tử nhỏ tuổi vô danh mà lẳng lặng xuất động không biết bao nhiêu cao thủ nhất lưu trong giang hồ.

Tất cả những cao thủ có quah hệ tới Lục Phiến Môn và quan phủ Hình bộ, lần này cơ hồ đều xuất động toàn bộ, chừng như giống hệt trong trò ảo thuật, từ bốn phương tám hướng đều đổ về Sơn Thành này, nơi mà Lý Hoại cũng đã nhận là một địa phương nhỏ xíu bình an nhất trên toàn thế giới. Lý Hoại lần này có thể quả thật rất xấu số.

Không cần biết là loại người nào, không cần biết là trong tình huống nào, nếu quả đụng phải đám cao thủ mà Lý Hoại đụng phải ngày hôm nay, đều không còn đường chạy như nhau.

Cả tử lộ cũng không có.

Bởi vì có đám người không muốn hắn chết quá sớm.

Cầu sinh không được, cầu tử cũng không được. Lý Hoại phải ứng biến làm sao?

Lý Hoại nếu quả hoàn toàn không có biện pháp, thì Lý Hoại không phải là Lý Hoại.

Lý Hoại đột nhiên làm một chuyện mà ai ai cả trong mộng cũng tưởng không được, đặc biệt là Khả Khả, cả trong giấc mộng đáng sợ nhất của nàng cũng đều không tưởng tượng nổi.

Tay của nàng đột nhiên bị nắm giữ, bị Lý Hoại nắm giữ.

Tay của nàng đương nhiên thường hay bị Lý Hoại nắm giữ. Toàn thân trên dưới của nàng có bao nhiêu chỗ cũng đều thường hay bị Lý Hoại nắm giữ.

Nhưng lần này không giống những lần trước.

Lý Hoại lần này không ngờ đã dùng một chiêu lợi hại nhất trong Thất Thập Nhị Lộ Tiểu Cầm Nã Thủ để nắm giữ tay nàng.

Tay của nàng chừng như đột nhiên bị một gọng kìm sắt bấu bóp, đột nhiên nàng nghe Lý Hoại nói :

- Các vị hiện tại đã có thể bắt đầu chúc mừng ta, bởi vì ta đã không thể chết được.

Nụ cười của Lý Hoại quả thật quá khả ố.

- “Bởi vì các vị đương nhiên đều không chịu để vị Phương đại tiểu thư trẻ trung mỹ miều này đột nhiên chết đi, cho nên ta đại khái cũng có thể được tiếp tục sống”. - Lý Hoại thốt - “Nếu quả ta có chết, Khả Khả tiểu thư cũng sống không được”.

Lý Hoại thở dài một hơi :

- Điểm này ta tin các vị nhất định đều hiểu rõ như ta.

Thứ lời nói vô sỉ hạ lưu thô bỉ đó, không ngờ lại phát ra từ miệng Lý Hoại, Khả Khả quả thật không dám tin vào lỗ tai chính mình.

Không những nàng không tin, người khác càng không tin.

Mặt mày Phương lão bản vào giây phút đó đã biến thành màu gan heo.

- “Tên tiểu lưu manh kia, ngươi không phải là người, ngươi dám làm chuyện như vậy sao?” - Phương Thiên Hào cả giận - “Con gái của ta đối đãi với ngươi ra sao, ngươi sao lại dám làm như vậy với nó?”

- “Không có gì kỳ quái cả”. - Lý Hoại tâm ôn khí hòa giảng giải - “Lý Hoại ta, vốn là một kẻ hư hỏng, vốn là hư hỏng đáng chết, nếu quả ta không làm được chuyện này, mới gọi là kỳ quái”.

Hắn cúi đầu, thái độ rất ưu nhã.

- “Ta tin các vị nhất định hiểu rõ tình huống hiện tại”. - Lý Hoại thốt - “Cho nên ta cũng tin các vị nhất định để ta chạy thoát”.

Hắn lại nói :

- Lý Hoại là gì chứ? Lý Hoại chỉ bất quá là một tên khốn kiếp, làm sao có thể dùng mạng của Khả Khả tiểu thư để đổi lấy mạng của tên khốn kiếp Lý Hoại này?

Lý Hoại nói :

- Như vậy ta tin rằng ta hiện tại đã có thể nói một lời từ biệt hẹn gặp lại các vị.

Sau đó, Lý Hoại quả nhiên đã chào tạm biệt đám cao thủ võ lâm hạng nhất đang bao vây hắn vào tử địa.

Hắn không ngờ quả nhiên thái thái bình bình bước ra khỏi nơi long đàm hổ huyệt đó.

Điểm này cả hắn cũng cơ hồ không dám tin là thật.

Trong tay hắn tuy có con tin, Phương Thiên Hào tuy yêu thương con gái lão cực kỳ, nhưng hắn không nên thoát thân dễ dàng như vậy.

Cho dù trong tay hắn có con tin, cũng có thể nghĩ ra hàng đống biện pháp đối phó hắn, hà huống, người khác đối với sự sinh tử tồn vong của đứa con gái minh châu của Phương đại lão bản cũng tịnh không nhất định phải lo lắng gì.

Bọn chúng vì sao lại để Lý Hoại chạy thoát?

Điểm đó ai ai cũng đều không hiểu.

* * * * *

Khoái mã phóng điên cuồng, Sơn Thành xa dần, mờ xa.

Sơn Thành đã xa.

Sơn Thành tuy đã xa, minh nguyệt vẫn còn có thể thấy, vẫn là một minh nguyệt tròn trịa như thấy ở Sơn Thành. Ánh trăng lúc này đương nhiên không bén như đao. Lúc này, ánh trăng lợt lạt như mặt nước.

Ánh trăng lợt lạt, xuyên qua song cửa sổ nửa kín nửa hở, đùa nhẹ khí lạnh núi rừng vào gian tiểu ốc đó.

Căn nhà gỗ giữa đồi núi, Lý Hoại đang ở trong căn nhà gỗ đó.

Khả Khả đương nhiên cũng ở trong nhà.

Người nàng đang đứng trước một lò lửa cháy hừng hực, lò lửa chiếu rọi bờ má đỏ hồng của nàng.

Mặt Lý Hoại lại trắng nhợt, trên mặt không có một chút vẻ hư hỏng, cả nụ cười phá phách trên mặt cũng không còn.

Hắn không ngờ chừng như đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Bởi vì hắn không hiểu, lại chừng như có bộ dạng đã biết một chút, bởi vì lúc hắn đào thoát, hắn xem chừng đã thấy một bóng trắng nhạt nhẽo, bóng trắng nhạt nhẽo giống như ánh trăng, lướt qua bên thân người hắn, không khác gì ánh trăng và gió núi nhẹ nhàng lướt qua người hắn.

Hắn quả thật thấy bóng người đó như vậy, bởi vì lúc đó hắn cũng nghe được một người, một nữ nhân dùng thanh âm mỹ miều mảnh mai như ánh trăng :

- Bọn ngươi đều phải đứng yên, để cho Lý Hoại đi...

Lý Hoại không phải đang nằm mộng, từ lúc hắn còn rất bé, đã không còn nằm mộng.

Hắc quả thật đã nghe được thanh âm người đó nói.

Nhưng hắn lại càng không hiểu.

Nếu quả thật hắn có thể dễ dàng chạy thoát như vậy là nhờ Nguyệt Thần chặn đứng truy binh giùm hắn, thì Nguyệt thần tại sao lại phải làm như vậy?

Ánh lửa lấp lóe, càng ngày càng đỏ rực.

- “Ta đã quyết định” - Khả Khả bỗng thốt - “Ta hoàn toàn đã quyết định, tuyệt đối đã quyết định...”

Giọng nói của nàng rất kỳ quái.

- “Nàng quyết định cái gì?” - Lý Hoại hỏi.

- “Ta đã quyết định làm một chuyện”. - Khả Khả đáp - “Ta quyết định phải làm chuyện làm cho ngươi vui vẻ thoải mái phi thường, hơn nữa đối với ta lại càng cảm kích phi thường”.

- Chuyện gì?

Khả Khả dùng ánh mắt chứa chan tình cảm phi thường nhìn gã nam nhân đó, nhìn rất lâu, sau đó dùng một thứ thanh âm chứa chan tình cảm phi thường mà đáp lời hắn :

- Ta biết sau khi ngươi nghe ta nói, nhất định sẽ cảm động phi thường, ta chỉ hy vọng sau khi ngươi nghe được, đừng có khóc, đừng cảm động đến mức phải chảy nước mắt.

- Nàng đừng lo, ta không khóc đâu.

- Ngươi thế nào cũng khóc.

Lý Hoại chịu thua :

- Được, không cần biết sau khi ta nghe có bị nàng làm cảm động thành bộ dạng nào đi nữa, nàng ít ra cũng nên kể chuyện gì nàng đã quyết định làm cho ta nghe đi chứ.

- “Được, ta kể cho ngươi nghe”. - Bộ dạng của Khả Khả quả thật đã có hạ quyết tâm - “Ta quyết định tha thứ cho ngươi”.

Nàng dùng thứ thái độ kiên quyết cơ hồ giống như lúc Gia Cát Lượng hạ quyết tâm phải giết Mã Tốc mà nói :

- Không cần biết ngươi đối với ta ra sao, ta đã quyết tâm tha thứ cho ngươi, bởi vì ta biết ngươi cũng có nỗi khổ của ngươi, bởi vì ngươi cũng còn muốn sống”.

Nàng bỗng chạy tới, ôm cổ Lý Hoại.

- “Ngươi cũng bất tất phải giải thích”. - Khả Khả thốt - “Ta đã tha thứ cho ngươi, ngươi bất tất phải giải thích”.

Lý Hoại không giải thích.

Có những lời mình không muốn nói, cũng không thể nói, người khác lại nói giùm mình, bởi vì những lời đó chính là lời người khác muốn nghe, cũng là lời muốn mình nghe.

- Ta biết ngươi tuyệt không phải là người vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ân, ngươi làm vậy với ta, chỉ bất quá muốn sống còn.

Khả Khả giải thích giùm Lý Hoại.

- Không cần biết là bất cứ người nào trong tình huống ngươi gặp, đều làm như ngươi. Một người nếu còn muốn nắm tay người mình yêu thương, tất phải muốn sống còn.

Khả Khả cười vui sướng :

- Trong tình huống đó, ngươi nếu không dùng phương pháp đó để mang ta bỏ chạy, thì còn dùng được phương pháp nào khác nữa chứ?

Nụ cười của nàng càng lúc càng thỏa mãn :

- Cho nên ta không thấy kỳ quái chút nào, bởi vì ta hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của ngươi, ngươi quả thật là một tên lưu manh phá hoại, cũng may ta cũng không phải là tốt đẹp gì.

Nụ cười của nàng càng toe toét, bởi vì lời nàng nói chính là những lời chính nàng thích nghe nhất.

Cho nên nàng căn bản không chú ý đến trong tròng mắt của Lý Hoại đã xuất hiện một bóng trắng lợt lạt.

Có phải người từ trong trăng giáng hạ lại đã xuất hiện? Hơn nữa đã xuất hiện trước mắt Lý Hoại?

- “Ta phải đi”. - Lý Hoại chợt thốt.

- “Ngươi phải đi?” - Khả Khả giật mình hỏi - “Ngươi phải đi đâu?”

- Ta không biết.

- Ngươi vì sao lại phải đi?

- Ta không biết.

- Ngươi cái gì cũng không biết sao?

- “Đúng, ta cái gì cũng không biết”. - Lý Hoại đáp - “Ta chỉ biết hiện giờ ta nhất định phải đi”.

Tên hư hỏng Lý Hoại đó vốn là một người thông minh tuyệt đỉnh, hiện tại trên mặt không ngờ lại có biểu tình si si ngốc ngốc, cả ánh mắt của hắn cũng dâng đầy thứ biểu tình đó.

.... Bóng người áo trắng giống như trong mộng đó, đương nhiên cũng còn trong mắt hắn như trước.

Khả Khả nhìn hắn, xem chừng giống như một người đang chìm dưới nước thấy một khúc cây đang muốn bấu víu, bỗng bị sóng nước xô dạt.

Nàng lần theo ánh mắt của Lý Hoại mà nhìn ra ngoài cửa.

Nàng hoàn toàn vô năng vô lực.

Ánh trăng bên ngoài cửa như mặt nước.

Dưới trăng có người, bạch y nhân, người giữa sương khói trăng nước sơn thôn.

Người tĩnh lặng.

Thậm chí so với sơn thôn trong sương khói trăng nước còn tĩnh lặng hơn, chỉ tĩnh lặng nhìn Lý Hoại.

Y không nói một tiếng.

Nhưng Lý Hoại lại giống như nghe thấy một thứ chú ngữ thần bí.

Y không ra dấu, cả động cũng không động.

Nhưng Lý Hoại lại giống như đã tiếp thụ một thứ ma lực hấp dẫn thần kỳ nhất giữa thiên địa.

Y không kêu Lý Hoại đi theo y.

Nhưng Lý Hoại đã rời bỏ nữ nhân đáng yêu nhất bên người mà bước qua, bước vào dưới ánh trăng lạnh lẽo như mặt nước, bước về phía y.

Lần này Lý Hoại xem chừng không có một chút hư hỏng, không những không hư, hơn nữa còn nghe lời còn hơn cả đứa trẻ nghe lời nhất.

Tên hư hỏng nhất lại có bộ dạng này trước mặt một người, có lẽ đó là nỗi bi ai lớn nhất của đám hư hỏng.

* * * * *

- Ta tịnh không kêu ngươi tới.

- Ta biết.

- Ngươi vì sao lại phải tới?

- Ta không biết.

- Ngươi biết được cái gì?

- “Ta chỉ biết hiện tại ta đã tới đây, ta cũng biết ta một khi đã tới đây thì không thể đi được nữa”. - Lý Hoại đáp.

- Không cần biết ở đây là chỗ nào, ngươi đều không đi?

- Ta tuyệt không đi.

- Ngươi không hối hận?

- Ta tuyệt không hối hận, chết cũng không hối hận.

Cho nên Lý Hoại đã đi đến thế giới đó.

Thế giới đó là một thế giới từ xưa đến nay chưa có người đến, cũng không thuộc về loài người.

Trong thế giới xa xăm vừa thần bí vừa mỹ lệ đó, tất cả mọi thứ đều thuộc về trăng.

Không có ai biết nó ở đâu.

Không có ai biết ở đó hình thái và phong mạo của sông núi ra sao.

Thậm chí không có ai biết nó tồn tại.

Cho nên Lý Hoại từ nay về sau đã ly khai thế giới loài người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play