Bấy giờ hắn mới trông thấy bộ mặt quái xà nọ cực kỳ xấu xí và hung tợn như nhung, trông cặp răng nanh sắc tím của nó càng tăng phần rùng rợn ghê gớm hơn!
Trong đời Nhạc Xương có bao giờ trông thấy loại quái vật xấu xí này đâu?
(thiếu trang 73,74 cuốn 1)
- À! Nói ra cũng khó tin thật, Thiên niên độc xà mình đồng da sắt, làm thế nào chết được?
- Ngươi quên lời nói của Bảo chủ rồi sao? Ngoại trừ nguyên châu của nó mất đi, bằng không thủy hỏa chẳng hủy diệt được Thiên niên độc xà đâu.
- Nguyên châu là giống quái gì vậy?
- Chính là nội đơn trong bụng Thiên niên độc xà đấy.
Nói tới đây, trong nhà lại có tiếng chân bước nổi lên, Nhạc Xương vội mở mắt nhìn lén, mới hay hai đại hán nọ đang khiêng độc xà ra ngoài nhà, kế đó lại thu xác lão nhân lưng gừ, cuối cùng họ mới bước gần chỗ Nhạc Xương, vừa cúi người xuống Nhạc Xương gầm hét một tiếng vung song chưởng đánh tới nhanh như chớp.
Tiếp theo hai tiếng thảm rú, hai đại hán nọ há mồm phun máu tua tủa, đánh bạch bạch hai tiếng liền té ngã ra đất hết.
Nhạc Xương đứng ngẩn người ra tại chỗ hắn không ngờ mình chỉ đánh có một chưởng mà hai gã ác đồ này đã bỏ xác tại chỗ, có lẽ đây là nguyên nhân do oai lực của Nguyên châu mà họ vừa nói tới thì phải?
Hắn tung mình nhảy vọt tới chỗ Tiểu Linh, cúi người sờ vào ngực nàng, thấy trống ngực còn đập thình thịch, tức thì mừng thầm Tiểu Linh vẫn còn sống, hắn lập tức xách bổng nàng len, phi thân nhảy vọt ra cửa phòng.
Bỗng nhiên có một bóng người thấp thoáng trước mắt, Nhạc Xương sợ rằng đối phương là Hồ Lô bảo chủ, nên hắn lập tức lượn mình chạy ép sang một bên.
Nhưng hắn sực nghĩ ra rằng, trông bóng người này có vẻ rất quen thuộc, hình như đối phương là nhị thúc Thiết Chưởng Từ Lương thì phải?
Thế nhưng nhị thúc đã chết dưới tay của Tiếu Diện Âm Ma rồi kia mà, chẳng lẽ chính âm hồn nhị thúc đến đây giải cứu mình?
Bấy giờ trời mờ mờ sáng.
Nhạc Xương ẵm Tiểu Linh chạy như gió chẳng mấy chốc đã rời khỏi Hồ Lô bảo.
Bấy giờ hắn đã rõ biết sự kiện mưu sát của Hồ Lô bảo, Bảo chủ này chính là người thù mà lão nhân lưng gù đã tìm kiếm bấy lâu, có lẽ Hồ Lô bảo chủ được A Tiêu mật cáo và biết “Huyết Ảnh chưởng”, nên đối phương mới sử dụng độc xà ám hại lão nhân lưng gù.
Nhạc Xương càng lúc chạy sâu vào núi thẳm, hắn bỗng thấy sắc mặt Tiểu Linh trở nên tái mét, có lẽ nguy hại đến tính mạng.
Hắn lập tức dừng bước lại đặt nàng nằm trên một tảng đá sát đường núi, vì nóng lòng cứu người, hắn không kể nam nữ thọ thọ bất tương thân gì hết lập tức dùng chân khí từ từ truyền vào miệng nàng.
Trong lúc Nhạc Xương tụ thần chuyên tâm trị thương cho Tiểu Linh, trong cánh rừng sát đường núi xuất hiện hai nhân vật nguy hiểm đang đưa mắt chăm chăm theo dõi họ.
Hai người này thảy đều bịt mặt bằng khăn đen.
- Thưa cha! Sao không xuất thủ ngay?
- Công lực của họ Nhạc kia đại tiến bộ, tuyệt không thể khinh suất.
- Xem kìa! Tiểu tử đang cùng nha đầu nọ hôn nhau?
- Nôi khẽ một chút, nào!
- Ủa! Hắn đang cởi áo của nha đầu nọ.
Bấy giờ Nhạc Xương thấy chân khí truyền vào như thể chẳng có hiệu quả nhiều, bất đắc dĩ hắn phải cởi áo trên của Tiểu Linh, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc nữ tánh, nên hai tay cứ run rẩy không dừng, chẳng biết mình làm thế có đúng không? Nhưng hắn không thể nhìn thấy chết mà chẳng cứu.
(thiếu trang 79, 80 cuốn 1)
- Hắc hắc! Cho dù thiên thần giáng trần cũng không thể cứu sống ngươi, há há
- Thưa cha!
Một hán tử mật mày xấu xí trạc hai mươi tuổi ngoài hai tay ẵm Tiểu Linh vừa chạy tới vừa la lớn tiếng kêu gọi.
Người này chính là vị khách bịt mặt thứ hai lúc nãy, bây giờ y cũng đã gỡ khăn bịt mặt ra, chiếc đầu hói với mớ tóc lưa thưa vàng khè, thêm vào cặp mắt chuộc và cái cằm nhọn, trông qua biết ngay tiểu tử này thuộc giống người tà ác.
Y lấy tay áo lau khô mồ hôi trên trán nói :
- Tại sao không giết chết hắn?
- Giết chết và chết chìm có khác gì đâu?
- Muôn một hắn biết bơi lội thì sao?
- Ta đã điểm bốn huyệt đạo của hắn, biết bơi lội cũng bằng thừa? Hơn nữa dòng nước chảy qua Hỏa Dung Cốc, dù họ Nhạc kia có một trăm mạng sống cũng chịu thôi.
- Hứ!
- Thế nào?
- Đúng ra phải chặt hắn làm hai đoạn, sau đó mới ném xuống nước.
- Há há!
- Hắc hắc!
Hai phụ tử độc ác này đưa mắt nhìn nhau cười đắc ý.
Độc giả có biết hai người này là ai chăng? Gã lớn tuổi chính là Thiết Chưởng Từ Lương, lão nhị trong Trung Nguyên tứ hiệp và cũng là nhị thúc mà Nhạc Xương luôn luôn hoài niệm chứ không ai xa lạ cả.
Còn tiểu tử đầu tóc vàng khè nọ chính là con một của Từ Lương, người giang hồ gọi gã là Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện.
Bấy giờ Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện bỗng chớp nháy đôi mắt chuột một cái nói :
- Hồng Thần đồ đâu? Hãy bày ra cho thiếu gia xem qua cái nào.
Thiết Chưởng Từ Lương la mắng nói :
- Mẹ mày! Nói chuyện với cha đây dám tự xưng là “Thiếu gia”, may mà ta vẫn mời vài vị học giả dạy dỗ ngươi.
- Thưa cha! Chớ giận dữ làm gì, con chỉ quen miệng thế thôi!
- À!
Thiết Chưởng Từ Lương không làm gì hơn đành thở dài một tiếng.
Thế rồi gã lập tức bày Hồng Thần đồ ra, chỉ thấy dưới góc trong tấm lụa trắng có một ấn ký đỏ như máu đề bốn chữ Cửu U Đế Quân, ngoài ra ngay giữa tấm lụa có vẽ đôi môi hồng của một nữ nhân, cả tấm lụa trắng chỉ đơn giản có thế thôi.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện khẽ lắc đầu bĩu môi nói :
- Chẳng có gì hay ho hết, chỉ có mỗi một ấn ký và một đôi môi hồng, hứ...
Thiết Chưởng Từ Lương trầm giọng nói :
- Nên biết rằng một khi người võ lâm lấy được Hồng Thần đồ này, ắt sẽ xưng hùng cả đời và oai trấn bốn bể.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nói :
- Ồ! Lợi hại thế sao? Nếu mang đi biếu cho Hồ Lô bảo chủ, há chẳng uổng lắm ư?
Thiết Chưởng Từ Lương buông tiếng cười như điên như cuồng nói :
- Sao con khùng thế? Cha chỉ mượn thế lực của người diệt trừ Trung Nguyên tam hiệp để đoạt được Hồng Thần đồ mà thôi.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nghe cha nói thế liền buông tiếng cười đắc ý nói :
- Vậy thì cái chết của Trung Nguyên tam hiệp chính là do cha và Hồ Lô bảo chủ gây nên, chứ thực ra chằng can hệ gì đến Tiếu Diện Âm Ma cả! Há há!
Thiết Chưởng Từ Lương sực thấy mình lỡ lời lập tức trầm giọng nói :
- Này Thiện nhi! Hãy nhớ cho kỹ, không được tùy tiện tiết lộ sự kiện này.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện cười khẩy một tiếng nói :
- Được! Chúng ta nhất ngôn bất biến, thế nhưng phải có điều kiện.
Thiết Chưởng Từ Lương nghe nói thế, giận đến mồm mũi phun ra khói lửa, gầm hét nói :
- Cha chả! Làm con mà cũng dám ra điều kiện với cha được sao?
- Cha muốn nói sao cũng được, miễn cha thưởng nha đầu này cho con để làm vợ, nhưng cha không được thả dê?
- Đồ hỗn láo! Làm gì có chuyện cha tranh giành nữ nhân với con ư?
- Vậy thì cha tốt lắm, tạm biệt cha.
- Ngươi định đi đâu vậy?
- Đến một chốn vắng người tìm khoái lạc cái đã!
Kêu bốp một cái.
- Sao cha lại đánh con?
Thiết Chưởng Từ Lương giận đến mặt mày tái mét, nhưng gã rất thương yêu đứa con này, đành trợn mắt nói :
- Ngươi biết tiểu cô nương mà ngươi đang ẵm trong tay là ai không?
Một bên má của Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đỏ bừng lên nói :
- Con chỉ biết cô ta là nữ nhân thế thôi.
Thiết Chưởng Từ Lương nghiêm sắt mặt lại nói :
- Căn cứ điều suy đoán của Hồ Lô bảo chủ có lẽ giữa y và Hồng Phát Tiên Cơ Vệ Hằng Nga có mối quan hệ gì đây!
- Vệ Hằng Nga là nhân vật thế nào?
- Là một nhân vật rất tài ba.
- Có lẽ cha sợ Vệ Hằng Nga nên không cho con tầm lạc chứ gì?
- Này tiểu tử! Nếu quả thật y là con gái của Vệ Hằng Nga, thì cha muốn hỏi đám này, nhưng tối thiểu phải xem người ta bằng lòng hay không trước đã, ngươi không được làm ẩu!
- Cậy vào bộ dạng của con đây?
- Nếu con ngoan ngoãn học hành, cha sẽ xếp đặt mọi việc cho.
- Ý kiến của cha thế nào?
Thiết Chưởng Từ Lương trợn mắt nhìn y một cái, nói tiếp :
- Y trúng độc khí quái xà, hiện giờ chưa tỉnh, chúng ta tương kế tựu kế là xong ngay.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nghe nói lập tức thì đại phấn khởi, nói :
- Tương kế tựu kế thế nào? Con đang lắng tai nghe bảo!
Thiết Chưởng Từ Lương khẽ gật nói :
- Cứ bảo rằng cha từ trong Hồ Lô bảo giải cứu y chắc y sẽ cảm ơn cứu mạng, đương nhiên chịu gả cho ngươi rồi.
- Há há! Thế nhưng một khi Hồ Lô bảo chủ biết sự kiện này há chẳng hỏng việc ư?
- Đây cũng là một diệu kế, một khi gạo đã nấu thành cơm, Hồng Phát Tiên Cơ Vệ Hằng Nga nọ quyết phải trả thù cho lão nhân lưng gù là phụ thân của bà ta, hắc hắc! Lúc đó cha con ta ngồi xem song hổ quyết đấu chơi, mặc ai chết sống cũng được, biết đâu lại chẳng bảo toàn được Hồng Thần đồ ư?
- Thế nhưng vàng giả không chịu lửa thì sao?
- Cha đây có thể cậy vào oai lực Hồng Thần đồ liên lạc cao thủ bốn phương, sau đó còn sợ gì Bảo chủ? Tiên cơ? Há há...
* * * * *
Nhạc Xương thuận theo dòng nước chảy xuống hạ lưu, y như trời đất biến hóa, đáng chết mà chưa chết, vượt ngoài sức tưởng tượng của Thiết Chưởng Từ Lương.
Những yếu huyệt hắn bị điểm bỗng nhiên được khai mở hết.
Đó là do công hiệu Nguyên châu của Thiên niên độc xà, khiến hắn nhân họa được phước.
Thế nhưng nước chảy xiết, hơn nữa hắn chẳng biết bơi lội, đành mặc dòng nước lôi cuốn hắn vùng vẫy mãi...
Nước từ từ nóng dần, hắn lại trôi qua một ngọn núi cao, hai bên vách núi nọ chảy xuống vài hàng hỏa dung phún thạch tạo thành dòng chảy lớn đổ vào đầm nước, có lẽ nước chịu ảnh hưởng phún thạch đã biến thành dung nham, một khi con người đến gần làm sao chịu nổi sức nóng ấy!
Nhạc Xương hớt hải thở dài nói :
- Quả thật trời đã tuyệt đường của ta, trông tình hình ta phải bị dung nham nướng cho chết tươi không sai.
Bản năng cầu sống khiến hắn vùng mạnh hai tay kêu vù một cái, không ngờ hắn lại bay vọt lên trên cao cả vài trượng, hắn lập tức thừa thế lượn không biến thức bay vù một cái tiếp tục thăng lên hai mươi trượng ngoài phất phơ hạ trên sơn lãnh.
Nhạc Xương vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, từ đâu mà hắn bỗng nhiên lại có một sức mạnh phi thường như vậy ư?
Hắn phóng mắt nhìn xung quanh tức thì hồn phi phách tán, cả con người hắn đã bị vây trong dung nham nóng hừng hực. May rằng cách xa chỗ hắn độ khoảng ba trượng có một hang đá to lớn, hình như trong hang đá nọ không có phún thạch chảy ra.
Thế rồi hắn chẳng do dự chút nào lập tức phi thân nhảy vào hang đá nọ, mặc dù không có phún thạch, nhưng hắn vãn cảm thấy nóng hừng hực như bị lửa đốt.
Nhạc Xương tiến vào trong vài bước, nhưng khí nóng vẫn không giảm, bỗng nghe thấy tiếng kêu sột sột từ bên trong vang ra.
Hắn nhất thời động tánh hiếu kỳ, từ từ tiến sâu vào vài trượng, trước mặt hiện ra một động thất khác, té ra trong đó có một hồ cát chảy, âm thanh lúc nãy chính là từ trong hồ cát chảy này vang ra.
- Khà khà khà khà...
Bỗng nhiên có một tràng cười quái gỡ, chàng biết từ đâu vang tới, tiếng cười trầm khàn có uy lực y như tiếng quỷ dữ gào khóc nơi địa ngục vậy.
Nhạc Xương giật mình kêu thầm rằng :
- Trong động này có quỷ chăng?
Hắn đảo mắt quét nhìn xung quanh một vòng chẳng thấy bóng người cỏn con nào hết.
(thiếu 1 đoạn - trang 93,94)
Khô Lâu Tẩu thì chẳng lấy làm lạ, ngược lại lão cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Tiểu oa nhi có duyên với ta chớ đi đâu nữa?
Nhạc Xương hớt hải nói :
- Khô Lâu tiền bối, chẳng lẽ lão nhân gia ngươi định giữ vãn bối lại sao?
- Lão phu phải truyền võ công cho ngươi!
- Võ công ư?
Nhạc Xương động lòng nói :
- Thế nhưng vãn bối chỉ học loại võ công thiên hạ đệ nhất.
- Há há há...
Khô Lâu Tẩu cười như điên như cuồng nói :
- Lão phu chẳng dạy thiên hạ đệ nhị chi đồ đệ...
- Vãn bối chẳng tin chút nào!
- Được! Ngươi hãy xem đây!
Chỉ thấy hai cánh tay xương xẩu của Khô Lâu Tẩu bỗng từ trong cát chảy thò ra, tức thì có một luồng kình lực mạnh như vũ bão ập vào một tảng đá to cả trượng ở ngay trước mắt nhanh như chớp.
Kêu đùng một tiếng.
Tảng đá to cả trượng trúng chưởng nứt lở thành nhiều mảnh, làm rung cả thạch động như long trời lỡ đất.
Nhạc Xương cả mừng, la lớn tiếng nói :
- Vãn bối bằng lòng học võ với tiền bối!
Khô Lâu Tẩu cười khàn một tiếng nói :
- Liệu tiểu oa nhi ngươi có chịu khổ được chăng?
Nhạc Xương vỗ ngực nói :
- Vì trả thù cho cha dù có vào rừng đao núi kiếm cũng không từ.
- Vậy thì tiểu oa nhi ngươi hãy xuống đây!
Nhạc Xương giật mình nói :
- Xuống hồ cát chảy ư?
- Không xuống hồ cát chảy, làm thế nào luyện được “Thủy Hỏa Ký Tế thần công”?
Nhạc Xương đã nhìn ra Khô Lâu Tẩu không phải là một nhân vật tầm thường, mặc dù xuống hồ cát chảy là nguy hiểm nhưng không có nguy hiểm làm sao thành đại sự ư.
Hắn suy nghĩ đến đây, liền lẳng lặng khấn rằng :
- Thưa cha, vì giết Tiếu Diện Âm Ma cho dù hài nhi bị cát chảy đốt chết cũng bằng lòng vậy?
Khấn xong hắn nghiến răng kêu tủm một cái, nhảy vào hồ cát chảy luôn.
Tức thì khí nóng thấm vào thân đau tận xương tủy, hắn đau đến nổi cứ nghiến răng kêu ken két, khí nóng từ trên đầu xông lên hừng hực, nhưng hắn cố chịu đựng chẳng rên rỉ tiếng nào hết.
Khô Lâu Tẩu cười khẩy nói :
- Ta chờ đợi cả mười tám năm chẳng oan uổng chút nào, quả nhiên gân cốt oa nhi này bất phàm hết sức!
Nhạc Xương thở mạnh một cái nói :
- Xin hỏi tiền bối! Con người ngâm trong cát chảy, tay chân khó cử động, chẳng hay luyện võ công bằng cách nào đây?
- Cứ ngâm mình trong đây khoảng tám hoặc mười năm rồi hãy tính sau!
Nhạc Xương cả kinh thất sắc nói :
- Sao mà lâu thế?
- May nhờ gân cốt ngươi phi phàm, bằng không ngâm cả hai mươi năm lão phu cũng chưa dám bảo đảm thành công hay không.