Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu đỏ mặt vì bị mình trêu chọc;
Mỗi ngày đều có thể nhấm nháp đôi môi mềm mại ngọt ngào của cậu;
Mỗi ngày đều có thể trên da thịt trắng nõn của cậu lưu lại dấu vết của chính mình;
Mỗi ngày đều có thể ôm cậu, nhìn thần sắc mê ly của cậu, nghe tiếng cậu rên rỉ đầy áp lực;
Mỗi ngày đều có thể……
100172_650.
Nhìn thấy chiếc xe màu đen có rèm che lóe sáng trước cổng trường, Tô Triệt cảm thấy thực đau đầu.
Tô Triệt là giảng viên của trường Đại học A, tuy rằng còn trẻ nhưng cũng rất có danh tiếng trong lĩnh vực học thuật, vì thế Đại học A cũng không keo kiệt mà phân phối ký túc xá trường học cho cậu. Có điều ký túc xá nhân viên không ở trong khuôn viên trường mà ở sát bên cạnh trường, muốn về ký túc xá phải đi ra cổng phía đông, thế cho nên Tô Triệt mỗi lần đều bị ai đó “chận” ở cổng trường.
Ai đó không phải ai khác, chính là Hàn Vũ kia.
Tô Triệt không rõ, Hàn Vũ có công ty lớn cần để ý như vậy hẳn là phải bề bộn nhiều việc mới đúng, vì sao đối phương luôn canh trước cửa trường học, đưa mình đi ăn cơm tối, sau đó…… Tô Triệt nhớ tới mỗi lần đều bị Hàn Vũ bắt cóc sau đó sẽ làm chuyện gì, mặt không khỏi đỏ lên.
“Đang nghĩ gì vậy? Mặt đều đỏ hết lên rồi, có phải là nghĩ chuyện gì xấu hay không?”
Thanh âm trêu chọc của Hàn Vũ vang lên, không biết từ khi nào Hàn Vũ đã chạy tới trước mặt Tô Triệt, một bên cúi người xuống bên tai Tô Triệt trêu chọc, một bên cầm lấy túi xách của cậu.
Tô Triệt da mặt mỏng, hơn nữa cậu và Hàn Vũ mới quen nhau chừng hơn một tháng, căn bản là không quen nói mấy chuyện này, giờ bị nói trúng tim đen nhất thời đại quẫn, da mặt đỏ bừng bừng, đương nhiên là không dám phản bác lại Hàn Vũ.
Chính là Hàn Vũ lại thích nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cậu, nhìn Tô Triệt như vậy hắn liền cười đến vui vẻ, nói: “Chúng ta đi ăn cơm, buổi tối đến chỗ anh, anh phải…… Ha ha.”
Hàn Vũ trộm cười, ý tứ tình sắc hàm súc rõ ràng. Tô Triệt mặt lại càng thêm đỏ, bất quá nghe Hàn Vũ nói vậy khiến cậu nhớ đến mấy chuyện khác: “Đêm nay tôi đi không được…… Hai ngày nữa phải nộp báo cáo, tài liệu các loại đều ở ký túc xá, tôi phải về……”
Tô Triệt đang học thạc sỹ, vẫn có một số việc phải làm.
Hàn Vũ không chút nào để ý, cười nói: “Kia đơn giản thôi, anh đưa em về ký túc xá lấy đồ trước, em cần gì cứ thu dọn rồi mang qua chỗ anh, hai ngày tới ở lại nhà anh luôn.”
“Nhưng mà……” “Không có nhưng nhị gì cả! Cứ lấy đồ sang chỗ anh là được rồi, chúng ta đi!”
Hàn Vũ không phân trần nữa, lôi Tô Triệt lên xe, dẫm chân ga hướng về ký túc xá.
Cha mẹ Tô Triệt mất sớm, cậu đậu vào đại học A, một đường học lên thạc sỹsau đó được giữ lại trường, cũng không có gì vướng bận cả, thu nhập ổn định, cuộc sống không quá xa xỉ cũng không khốn cùng, không nhiều nhưng đủ cho cậu một mình sống thoải mái trong ký túc xá, không có lý tưởng gì đặc biệt ___ nếu nói nhất định phải có lý tưởng thì lý tưởng của cậu chính là xuyên việt một chuyến về quá khứ, nhìn một chút lịch sử chân chính có bộ dáng gì.
Đương nhiên Tô Triệt cũng không phải không lo đến chuyện kết hôn, ốm đau, cậu có “đứa con gửi ngân hàng” vẫn đang gia tăng hàng tháng, chính là vẫn chưa gặp được cô gái nào khiến cậu ngưỡng mộ (gặp được mới lạ đó anh:D), mẹ đứa nhỏ còn chưa xuất hiện, “đứa con gởi ngân hàng” tự nhiên cũng không có dùng đến. Bất quá Tô Triệt đối với bản thân hiện tại thực thỏa mãn, cảm thấy cuộc sống gia đình cũng thật dễ chịu.
Tô Triệt như vậy, dễ nghe thì gọi là không có dã tâm, khó nghe thì chính là không có ý chí. Bất quá phần lớn quan tâm của cậu là lịch sử, đầu óc toàn bộ đều là lịch sử, nếu như không có vẻ ngoài khá ổn cùng một chút thẩm mỹ thì cậu rất có thể đã trầm mê vào sách sử mà trở thành đồ cổ đầy bụi, chính là hiện tại Tô Triệt không những không lỗi thời mà còn có vẻ tiên phong đạo cốt, một bộ dáng vô dục vô cầu.
Nhưng, Tô Triệt vừa lòng với hiện trạng của mình còn Hàn Vũ thì không.
Hàn Vũ là lần đầu tiên đến ký túc xá của Tô Triệt, hắn liền lập tức biểu lộ bất mãn mãnh liệt __________
“Nhỏ như vậy làm sao ở được a?”
“Phòng bếp sao lại chung với phòng ngủ a?”
“Cư nhiên lại không có hệ thống lò sưởi, đến đêm chắc lạnh chết?”
“May mắn vẫn còn có điều hòa, bằng không đến mùa hè sợ là em sẽ bị nóng chết…… Như thế nào lại không có TV a?”
“Sao em lại để hết sách trên sàn thế kia…… Bừa bộn như vậy làm sao ngủ được?”
……
Nói ngắn gọn, Hàn Vũ dùng một câu tổng kết lại cảm quan của mình: “Triệt, em đừng ở lại cái tổ chim này nữa, nhỏ như vậy lại cái gì cũng không có, đến chỗ anh ở đi!”
Tô Triệt trợn trắng mắt, tiếp tục thu thập sách vở cần thiết mà không thèm để ý đến đề nghị của hắn.
Hàn Vũ không nói thêm gì nữa___ điều này thật ra khiến Tô Triệt có chút kỳ quái, trong mắt cậu, Hàn Vũ là loại người không đạt được mục đích là không bỏ qua, lần này cư nhiên chỉ nói hai câu liền tự động im lặng, quả thực là rất khó tin. Bất quá Tô Triệt không hề để chuyện này ở trong lòng, bởi cậu cho rằng đây chỉ là lời đùa vui mà thôi.
Kỳ thật Hàn Vũ không nói tiếp bởi vì bản thân hắn còn đang cân nhắc lại những lời mình vừa thốt ra. Trong nháy mắt kia Hàn Vũ đột nhiên có chút do dự, hắn không xác định được quyết định của mình có chính xác hay không, cũng may Tô Triệt không đáp ứng, điều này khiến hắn có thời gian ngẫm nghĩ lại đề nghị do xúc động mà nói ra.
Gặp cậu lần đầu tiên là hai tháng trước, lần đầu ôm cậu vào một tháng trước, một tháng vừa qua cảm tình của bọn họ thực sự rất mỹ diệu, Hàn Vũ có thời gian rảnh sẽ đến đón Tô Triệt tan học, hai người đi hưởng dụng mỹ thực, tới buổi tối Tô Triệt lại thành mỹ thực của Hàn Vũ.
Nhưng cuộc sống tốt đẹp trong một tháng chỉ có thể để Hàn Vũ biết được mình thích Tô Triệt, nhưng thích bao nhiêu, có thể thích đến mức nào thì hắn không xác định được.
Hàn Vũ cũng đã chơi qua biết bao nhiêu bụi hoa trong nhiều năm, hắn cũng không rõ cảm giác tuyệt vời đó có thể duy trì trong bao lâu, tuy rằng đối với Tô Triệt hắn có một loại rung động trước nay chưa từng có nhưng hắn cũng biết, cảm xúc lúc mới yêu luôn tuyệt vời, nhưng không ai có thể cam đoan sau khi cảm xúc thăng hoa trôi qua hai người còn có thể phù hợp hay không.
Mà nếu chung sống cùng nhau, vậy càng không phải là quan hệ tình nhân bình thường.
……
Không phải quan hệ tình nhân bình thường?
Hàn Vũ tưởng tượng đến cảnh nam nhân nhíu mi rên rỉ dưới thân mình, đột nhiên cảm thấy loại thay đổi này có lẽ…… rất không tệ đi?
Nếu cùng ở một chỗ______
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu đỏ mặt vì bị mình trêu chọc;
Mỗi ngày đều có thể nhấm nháp đôi môi mềm mại ngọt ngào của cậu;
Mỗi ngày đều có thể trên da thịt trắng nõn của cậu lưu lại dấu vết của chính mình;
Mỗi ngày đều có thể ôm cậu, nhìn thần sắc mê ly của cậu, nghe tiếng cậu rên rỉ đầy áp lực;
Mỗi ngày đều có thể……
Hàn Vũ cảm thấy đề nghị đột ngột của mình quả thực quá mỹ diệu, mới nghĩ như vậy đã khiến hắn thêm hưng phấn, vật nào đó nơi khố hạ dường như thô ngạnh vài phần, chỉ cần vài cái trừu sáp là có thể khiến người dưới thân run rẩy không kiềm chế, ngay cả tiếng rên rỉ đều nhiễm chút khóc âm cầu xin tha thứ.
“Được rồi! Anh quyết định, ngày mai em liền chuyển tới chỗ anh ở đi!”
Hàn Vũ nói như thế cùng va chạm kịch liệt giống nhau, hầu như không cho Tô Triệt có cơ hội từ chối.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT