Tô Triệt cảm thấy hai ngày nay Hàn Vũ hình như đặc biệt cơ khát, có cơ hội liền đem người lên giường, cậu kháng nghị nhưng không có hiệu quả, mãi đến tối nay hắn “ăn” no rồi mới nói: ngày mai hắn phải đi công tác ở Mĩ, có lẽ nửa tháng cũng chưa về, nghĩ đến nữa tháng không được ăn mỹ vị là cậu, đành phải tranh thủ ăn thật no trước khi đi thôi.
Tô Triệt không còn gì để nói, chỉ đành miễn cưỡng tự an ủi: dù sao Hàn Vũ cũng không muốn ra ngoài ăn vụng a.
Kỳ thật đối với Hàn Vũ, trong lòng Tô Triệt luôn có chút nghi ngờ, tình cảm của hai người đến quá nhanh, cuộc sống chung lại quá ngọt ngào khiến cậu nghĩ đến mấy thứ như “củi khô lửa bốc”, “oanh oanh liệt liệt” linh tinh đều chỉ tồn tại một thời gian ngắn.
Tô Triệt không thích tình cảm như vậy, tình yêu trong lòng cậu vẫn là loại tình cảm lâu dài, hai người bình bình đạm đạm mà qua một đời, không cần nhiều tình cảm mãnh liệt như vậy, mỗi một tư vị đều thấm sâu vào lòng, có thể không hoàn toàn là ngọt ngào, sẽ có chút cay đắng nhưng lại có thể chầm chậm dùng cả đời để cảm nhận.
Nhưng đối với Hàn Vũ, Tô Triệt không thể nắm bắt, cậu không rõ mình vì sao lại yêu hắn___ bọn họ bắt đầu cũng không tốt đẹp lắm, hơn nữa còn có một loại cố chấp không rõ với đoạn cảm tình này, không muốn buông tay, bất luận có lo sợ bất an thế nào cũng không muốn buông tay.
Có lẽ thật sự giống như Hàn Vũ nói, bọn họ đã ước định là người yêu từ kiếp trước a.
Hàn Vũ rời đi, thiếu một người luôn bên cạnh mình khiến Tô Triệt có chút không quen.
Buổi tối Tô Triệt ngồi trong thư phòng đọc sách, đọc được một nửa đột nhiên ngẩng đầu lên, tựa như có một người ngồi sau cái bàn lớn kia lúc nào cũng có thể cười gian sáp lại chơi xấu.
Nhớ đến hành động vô lại của tên kia khiến cậu có chút ngẩn ngơ, đến khi Tô Triệt hoàn hồn lại mới phát hiện ra mình vì nhớ đến người kia mà bật cười thành tiếng. Cậu nghĩ lại hành vi vừa rồi của mình, đột nhiên có chút cảm khái: thói quen thật đáng sợ!
Không quen không chỉ có bấy nhiêu đó.
Không có Hàn Vũ, quần áo cần giặt ít đi phân nửa, phòng cũng không cần quét dọn thường xuyên___ không có kẻ phá hoại ở đây, phòng ốc gọn gàng hơn hẳn, buổi sáng cũng không cần dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, cơm trưa cùng cơm tối ăn chút gì đó là được rồi, trước khi ngủ cũng không cần nấu cháo, càng không phải lo bị người nào đó quẳng lên giường___ nói ngắn gọn là, thời gian rảnh của cậu đột nhiên dài ra.
Buổi sáng không phải hai người cùng đi làm nữa, Tô Triệt ngồi trên xe buýt, có chút hoài niệm xe có rèm che thoải mái___ quả nhiên từ giản đơn thành xa xỉ rất dễ, mà từ sung sướng sang khổ sở lại thật khó. Mỗi khi xuống xe cậu lại nhớ đến nam nhân luôn thích ôm lấy mình, trao một nụ hôn sâu triền miên rồi mới chịu buông tay.
Lời nói, nụ cười của Hàn Vũ đều hiện lên trong đầu Tô Triệt, sự bá đạo của hắn, nụ cười, vô lại, làm nũng, ánh mắt bừng sáng lúc tình triều cùng cường thế, nhưng khiến cậu thực sự ghi tạc trong lòng lại là khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mày nhíu chặt của hắn khi bị đau dạ dày, tuy rằng chỉ có một lần nhưng mỗi lần nhớ tới đều khiến Tô Triệt kích động, dường như một giây sau sẽ mất đi hắn.
Cậu lo lắng Hàn Vũ ở nước ngoài có tự chăm sóc chính mình hay không, không biết đồ ăn có hợp khẩu vị hắn không, dạ dày hắn có thích ứng với thức ăn chưa nấu kĩ hay không, cũng không biết hoàn cảnh ở đó có khiến hắn thấy thoải mái không.
Tô Triệt chưa xuất ngoại bao giờ, tất cả tinh lực của cậu đều đặt hết vào lịch sử, đối với bên ngoài đều phải dựa vào báo chí mới biết được, chính vì không hiểu rõ tình cảnh nước khác như thế nào nên cậu mới thấy lo lắng.
Hàn Vũ là một nam nhân mạnh mẽ, khôn khéo nhưng lại giống rất nhiều người khác không biết tự chăm sóc bản thân mình.
Tô Triệt suy nghĩ có chút xuất thần, cậu muốn hỏi Hàn Vũ bây giờ thế nào nhưng lại không thể liên lạc với đối phương. Trước khi Hàn Vũ rời đi cũng không cho cậu biết cách thức liên lạc, di động của Trung Quốc ở Mĩ không thể dùng được, chắc hẳn là đã đổi số khác. Hơn nữa Tô Triệt nghĩ Hàn Vũ chắc hẳn bề bộn nhiều việc, mình quấy rầy hắn có lẽ không tốt cho lắm.
Tô Triệt không biết đây có phải là “Yêu” hay không, cậu chỉ biết hắn đã cắm rễ thật sâu trong lòng mình.
Hàn Vũ đi Mĩ cũng không phải biệt vô âm tín.
Ngày thứ ba hắn rời đi liền gọi về, Tô Triệt nhận được điện thoại của Hàn Vũ liền vui vẻ, hắn ở đầu dây bên kia ngọt ngào hỏi cậu muốn quà gì. Cậu không có hứng thú với quà cáp, chỉ quan tâm cuộc sống của hắn ra sao, có chăm sóc bản thân tốt không. Hàn Vũ cười nói không sao, năm đó hắn du học ở Mĩ, rất quen thuộc với cuộc sống ở đây. Tô Triệt nghe xong an lòng, dặn dò thêm vài câu rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sau đó Hàn Vũ thường xuyên gọi về, nói một chuỗi lời ngon ngọt khiến cậu mặt đỏ tim đập rồi lại thầm vui mừng___ ai nói nam nhân không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, lời dễ nghe mọi người đều thích a.
Tô Triệt ôm chân ngồi trên giường, nhẹ nhàng nói: “Phải chú ý thân thể, đừng quá bận rộn… không được bỏ bữa biết chưa?”
Hàn Vũ cười nói: “Không có, có Tiểu Triệt Triệt thân ái dặn dò, lão công ta nhất định sẽ chú ý ăn cơm~”
Tô Triệt nhịn không được trợn mắt nhưng tâm tình vẫn rất tốt.
Hơn nửa tháng sau Hàn Vũ đã trở lại, vào nhà ôm hắn thật chặt, đặt lão bà thân ái đặt lên cửa hôn lại hôn, hôn đến hai người đều thở dốc mới buông ra. Hàn Vũ ngồi trên máy bay ngủ hơn mười mấy tiếng, lúc này đây tràn đầy tinh lực, bế bổng Tô Triệt vào phòng tắm chuẩn bị một hồi uyên ương dục.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT