“Rầm~” một tiếng, Nhiêu Tông Tuấn bị ném xuống đất bằng một cách không

hề nhẹ nhàng chút nào, anh dừng lại sau khi lăn đủ một vòng.



“Ây~~~” cái lũ chết tiệt này không biết gì gọi là nhẹ nhàng hả?! May mà

trên đất có trải thảm vừa dày vừa mềm, nếu không thì đã nhìn không được

mà lôi mẹ hắn ra chửi rồi.



Đường Tuấn Phổ đứng ở cửa, nhìn người bị trói nằm trên đất giống y như

sâu lông đang nhúc qua nhích lại. Mặc kệ là ai thì bộ dạng như vầy sẽ vô

cùng buồn cười, nhưng Đường Tuấn Phổ không cười, hắn ra hiệu bằng mắt

khiến toàn bộ đàn em cung kính mà lui xuống. Chỉ để lại hai người trong

phòng



Sau khi đóng cửa phòng, xung quanh yên tĩnh đến độ có thể nghe thoáng

được tiếng thở dốc dồn dập, đương nhiên đó là của Nhiêu Tông Tuấn. Xoay

người kiếm cho mình một tư thế thoải mái, Nhiêu Tông Tuấn đang nằm ngửa,

hai tay thì bị trói sau lưng làm cho phần eo có chút cong cong, nhìn

nghiêng thì dĩ nhiên lại thêm vài phần gợi cảm.



Nhưng mà bất quá bây giờ không phải là lúc để bàn đến chuyện gợi cảm hay

không.



“Này! Như vầy đi, tôi sẽ không chạy, anh gỡ sợi dây ra được không?”

Nhiêu Tông Tuấn nhìn Đường Tuấn Phổ từ xa mà nói, anh cực kì ghét loại

cảm giác bị trói buộc như vầy. ( May mà Phổ ca không mê SM =]]~ )



Đường Tuấn Phổ mặt không chút thay đổi nhìn anh trong chốc lát,sau đó

chậm rãi đi về phía anh, Nhiêu Tông Tuấn trong lòng vui vẻ, nhưng kết

quả thì đối phương chỉ đi vòng qua người anh tới chiếc ghế salon đối

diện mà không thèm liếc anh một cái.



Nhiêu Tông Tuấn không nói gì.

Đứng trước ghế salon, Đường Tuấn Phổ quay người lại, hắn cứ tiêu sái mà

nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế salon, vắt chân lên rồi đặt một tay

trên đầu gối, tay còn lại khoát lên tay vịn ghế, khí thế như đế vương

lâm triều, cảm giác áp bách vô cùng.



Nếu như không phải sắp “khó bảo toàn tình mạng” thì Nhiêu Tông Tuấn

thiếu chút nữa đã vỗ tay đánh bộp mà nói “Khá lắm!”.



“Nói đi.”

Trải qua “thiên tân vạn khổ” thì đây là câu nói thứ ba mà Nhiêu Tông

Tuấn nghe được từ miệng Đường Tuấn Phổ, tổng cộng tất cả lại là mười chữ.



Quả thực là “Tiếc chữ như vàng”.

“Nói cài gì?” Cho dù là Nhiêu Tông Tuấn muốn nói cũng không biết bắt đầu

từ đâu.



Đường Tuấn Phổ khẽ nhíu mày, “Ngươi đã sửa cho người nào thành bộ dạng

giống ta?”



Hả? Vậy là Nhiêu Tông Tuấn đã hiểu, tấm hình Lý Tiên Sinh cầm theo lần

trước chình là của người đàn ông trước mặt!



“Chuyện này…” anh thật sự không biết bắt đầu từ đâu. Anh chỉ dựa theo

yêu cầu của khách hàng mà chỉnh hình thôi, những thứ còn lại thì làm sao

anh biết được a!



Thấy anh do dự đắn đo, Đường Tuấn Phổ cười lạnh một tiếng, ngón trỏ nhịp

nhịp trên đầu gối, tư thế của hắn nhìn thư thả thế thôi nhưng lời nói ra

thì không thư thả chút nào.



“Ngươi giúp người khác chỉnh thành giống ta rồi kết quả bây giờ ta trở

thành kẻ sát nhân, có vài người thấy ta từ hiện trường giết người chạy

trốn. Không những chỉ giết ngươi thôi, mà ngươi bị giết lại chính là

trưởng bối của ta, bây giờ thì ta đã thành cặn bã trong gia đình rồi,

đầu cua tai nheo của việc này cũng là do ngươi ban tặng.”



“Hả?” Nhiêu Tông Tuấn hoàn toàn ngây người, “phức tạp” đến vậy sao? Loại

sự việc chỉ xảy ra trên phim sao lại nhắm ngay anh mà phát sinh vậy nè?



“Nói đi… ta làm sao mà trả ơn ngươi đây?” Nói xong Đường Tuấn Phổ tủm

tỉm cười mà đôi chân dài đang gác trên người Nhiêu Tông Tuấn không nặng

không nhẹ mà nghiến xuống một chút.



Một người là “nói một đăng làm một nẻo” như vậy thì trên cơ bản chắc

lòng hắn đã nổi trận lôi đình xung thiên lung tung beng gì lên hết rồi.



Mặc dù không đau nhưng anh có thể cảm nhận được một loại sức mạnh kì lạ

trong đó, lưng Nhiêu Tông Tuấn có cảm giác như đang bị thiêu, bỗng dưng

một loại sức mạnh khiến anh nằm bẹp xuống đất.



Mắc cười, không ngồi dậy trở lại thì chờ xuống hố luôn đi.

“Cái này cũng không thể trách tôi! Hắn cầm theo một tấm hình rồi nói đó

là cha hắn nên ta mới giúp chứ bộ.” Hơn nữa người hôm bữa cùng tên này

giống này vài phần mà.



Chỉnh hình cũng đâu phải muốn sửa mặt là sửa được, cho dù là anh có lợi

hại thế nào cũng không thể đem heo sửa thành khỉ được.



Anh vừa dứt lời thì sắc mặt Đường Tuấn Phổ càng kém.

Hai người, một người ngồi trên ghế, một người ngồi dưới đất, nhìn cảnh

này thì rất giống người ở với chủ nhân. Nhưng nhìn thế nào thì trong đó

cũng hàm chứa một loại lợi dụng.



Mà luc này trên mặt Nhiêu Tông Tuấn mờ mịt những rối loạn và ảo não, làm

cho tâm tình Đường Tuấn Phổ vốn buồn bực nay càng thêm bực mình.



Tại sao mà… hắn lại gặp phải một tên ngu ngốc!

Trong thành phố, Đường gia có một gia tộc có thể “Hô phong hoán vũ”

Gia tộc họ Đường bắt đầu với ngành giao dịch với Hoàng Gia, mặc dù lúc

ấy sĩ nông công thương có địa vị thấp nhất nhưng ở thời nào cũng vậy, có

tiền thì sợ gì mà không ai sợ.



Đến khi Đường gia giàu đến độ “phú khả địch quốc” thì không còn ai sử

dụng từ “Thương nhân” để hình dung họ nữa. Nghe theo gia huấn “Cái gì

kiếm được tiền thì làm cái đó.”, Đường gia phát triển đến bây giờ không

hẳn là có thể nói càng ngày càng giàu sụ nhưng không hề có dấu hiệu suy

suyễn gì cả. Sắc thái của Đường gia bây giờ và ngày xưa tuy khác và

không chỉ đơn thuần mà dừng ở việc buôn bán, nhưng huyền thoại bất hủ

của Đường gia vẫn còn đó, vẫn phát triển đến nay và tiếp tục rộng mở.



Những điều này cũng không thể đem công mà quy hết cho các đời lãnh đạo

của Đường gia, mà chình là cả dòng họ ấy.



Đường gia gia đại nghiệp đại, con đàn cháu đống, có quyền thừa kế cũng

không phải là ít, muốn ở trong đám này mà chọn ra thì phải nói là “Tinh

chọn tế tuyển”, so với tuyển Thái Tử cũng không khác là bao.



Đường Tuấn Phổ cũng chính là một trong những người thừa kế. Hơn nữa

chính hắn lại là một trong số những người có có thực lực nhất.



Bản thân hắn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, trước đó không

lâu hắn đã thông qua nhờ mấy phiếu bầu biểu quyết của các vị trưởng lão

và được chọn làm người chủ Đường gia đời tiếp theo, ba tháng sau chính

thức tiếp nhận.



Vốn dĩ chuyện này cũng không mấy phức tạp. Người thừa kế cũng đã tuyển

ra, những người khác không thể có bất cứ dị nghị gì, trừ khi có chuyện

gì đó thật sự trong đại xảy ra. Mà một tuàn trước “chuyện thật sự trọng

đại” lại xảy ra, một vị trưởng lão có uy tín nhất trong họ đã bị giết,

mà những người chứng kiên sự việc lại nhất định là: chính mắt bọn họ

hung thủ và người đó là Đường Tuấn Phổ.



Đáng thương cho vị trưởng lão mới ngày trước vừa tuyên bố với mọi người

rằng Đường Tuấn Phổ chính là người chủ tiếp theo của Đường gia, thì ngày

hôm sau đã bị “Đường Tuấn Phổ” giết.



Đối với Đường Tuấn Phổ mà nói thì đó là chuyện rất đáng “Chê cười” nhưng

đối với những kẻ tranh quyền thừa kế khác mà nói thì đó lại là “Đại hỉ”.



Mặc dù rất vô lý nhưng sự thật lại rành rành trước mắt, kỳ lạ đến mức

khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi.



Sự thật vẫn chưa được xác định, chỉ có bản thân Đường Tuấn Phổ vẫn khăn

khăn nói mình vô tội. Muốn thoát được tội danh này thì hắn chỉ có thể tự

lực cánh sinh. Ở đường gia, giết trưởng lão chình là trọng tội, nếu như

không tìm được thủ phạm đừng nói đến quyền thừa kế, kể cả mạng không

biết có giữ lại được không thì là một vấn đề khác.



Thật ra vài ngày trước Đường Tuấn Phổ đã bắt được kẻ giả mạo mình mà đi

giết người, quả thực là giống nhau như đúc, ngay cả khi nhìn gần cũng

thấy giống. Nhưng hắn chưa kịp tra hỏi được cái mô tê gì thì y đã thừa

lúc ban đêm mà chạy mất, đừng nói là hỏi lý do tại sao lại vu oan giá

họa, đến cả mặt thật của y còn chưa biết được nữa là.



Để y thoát ngay dưới mũi của mình, Đường Tuấn Phổ cười lạnh mà cũng theo

một chút bái phục, nhưng hắn chắc chắn sẽ mang tên này bắt ngược trở về,

cho tới bây giờ chỉ có thể được Đường Tuấn Phổ để cho sống mới có thể

thoát, nếu muốn trốn mà còn sống thì không có kẻ nào.



Nhưng mà bây giờ nếu muốn bắt lại tên “chim sợ cành cong” kia cũng không

phải là chuyện sẽ, sau đêm đó thì tên kia dường như tan biến, không tìm

được bất cứ đầu mồi gì.



Giống như chim, một khi bay đi thì ngay cả một cọng lông vũ cũng không

để lại.



Nhưng cho dù là như vậy thì hiệu suất làm việc của Đường Tuấn Phổ rất

cao, hung thủ tuy không nhưng “đồng lõa” thì đã trói gô được lại đây.



Không! Bây giờ vẫn chưa xác định được đây có phải là “đồng lõa” hay không.

Đường Tuấn Phổ nghiêng đầu, lấy tay chống cắm nhìn Nhiêu Tông Tuấn mà

đánh giá, vẻ mặt anh nhìn như “con chó trung thành”, một đôi mắt to long

lanh như muốn lấy thông cảm.



Chán ghét đem tầm mắt dời đi, Đường Tuấn Phổ nhắm mắt lại trong lòng

tính toán một chút sau đó lại nhìn về phía Nhiêu Tông Tuấn thêm lần nữa.



“Ta không muốn nghe những thứ dư thừa, ngươi nói hết những gì bản thân

biết ra thì may ra còn có thể toàn thân nguyên vẹn.”



Nhiêu Tông Tuấn nhớ lại mấy khúc phim bức cung trên tivi, cái nào cũng

giống cái nào, đầu tiên là chặt đứt mấy ngón tay, sau đó qua tới lỗ tai,

rồi tới mắt…



Sau đó Đường Tuấn Phổ như cố ý mà mỉm cười nói thêm, “Nghe nói ngươi là

một bác sĩ chình hình rất giỏi mà, cho dù có mất đi cái mũi thì ngươi

cũng có thể giúp chính mình trở về nguyên dạng phải không?”



Giỡn ác chiến thật! Trắng trợn mà uy hiếp!

Nhiêu Tông Tuấn trong lòng mắng hắn ngàn vạn lần, mặt anh ngoài người mà

trong không cưới nói,”Ngài lại đùa. Tôi vốn chỉ phụ trách phần “gia

công” còn “tái sinh” thì thực sự là không có trong phạm vi phục vụ.”



Đường Tuấn Phổ không có chút tinh thần nào mà theo anh lung tung, lạnh

lùng liếc anh một cái để nhắc nhở anh có thể bắt đầu rồi, rồi sẵn tiện

nhắn nhủ anh rằng không nên mang tâm “múa rìu qua mắt thợ”.



Nhiêu Tông Tuấn hoàn toàn tin tưởng vào lời của Đường Tuấn Phổ. Anh biết

nếu hôm nay có gì sơ xuất thì bảo đảm lúc trở về phải tự đưa mình lên

bàn mà chỉnh lại rồi, nhưng đầu tên chình là anh sẽ còn sống mà quay về.



Nhưng thực sự rất rắc rối vì người chình là do anh chỉnh, cho dù là vô

tình đi chăng nữa thì cũng bị liệt vào hạng “gián tiếp đồng lõa”. Mà

trước mắt quan trọng nhất là làm sao có thể khiến tên này tin rằng hắn

vô tội, đồng thời anh tuyệt đối cũng không thể nói năng lung tung. Chỉ

cần sai một câu thì tội danh “đồng lõa” liền được định.



Thế là, Nhiêu Tông Tuấn chọn một biện pháp bảo đảm bản thân. Anh ngẩng

đầu nhìn Đường Tuấn Phổ, sau đó xuất ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn mà

anh thường dùng để câu trai ở mấy quán bar đêm. (Oách đờ phứt? =.=”)



“Bây giờ tôi không biết chỗ nào là quan trọng, anh hỏi tôi đi! Anh hỏi

cái gì tôi trả lời cái đó, tuyệt đói có hỏi thì sẽ có đáp. Hơn nữa bảo

đảm sẽ là thật.”



Mặc dù có chút cợt nhã nhưng biện pháp này không hẳn là không xài được.

Đường Tuấn Phổ liếc anh một cái rồi chậm rãi mở miệng.

“Vậy tên người kia là gì?”

Hừm… ba giây hồi tưởng.

“Lý Đại Bảo.”

Sát khí trên mặt Đường Tuấn Phổ dâng lên trong nháy mắt, Nhiêu Tông Tuấn

vội vàng lê cái mông ra xa,” Ai ~~~ tên cũng không phải tôi viết xuống

đâu a~ chứng minh thư của hắn in tên Lý Đại Bảo mà, tôi quản trời quản

đất cũng đâu thể quản người khác tên gì!”



Nhíu nhíu mày, dằn tức giận xuống Đường Tuấn Phổ lại hỏi, “Nói hết thông

tin của hắn cho tôi biết.”



“Uhm~~ đàn ông, giọng bản địa, dáng cao ~~ so với anh thì không khác

lắm, vóc người cũng vậy, kiểu tóc cũng vậy, mặt mũi thì ~~” Nhiêu Tông

Tuấn nhìn mặt Đường Tuấn Phổ thì ha hả cười rồi im bặt.



Đường Tuấn Phổ bắt đầu cảm giác được cái kiểu “đưa ra câu hỏi” này là

một phương pháp khá sai lầm.



“Ý tôi hỏi là hình dạng trước kia của hắn!”

Nhiêu Tông Tuấn lắc đầu, “Bác sĩ chỉnh hình chúng tôi chỉ biết nhìn hình

dạng của khách hàng sau khi chỉnh sửa, chưa bao giờ quan tâm đến bộ dạng

trước kia.” Mà cũng quên đi, cái kiểu nói chuyện trịch thượng cộng với

khuôn mặt nghiêm trang của hắn thì ai mà bình tĩnh cho được.



Chậm rãi đừng lên từ salon, Đường Tuấn Phổ đi về phía Nhiêu Tông Tuấn

rồi thượng một đá lên vai anh, Nhiêu Tông Tuấn té trên mặt đất, bàn chân

còn đặt trên vai anh của Đường Tuấn Phổ vẫn không dời đi, hắn nheo mắt

lại hỏi:” Ngươi muốn theo ta phá phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play