Nếu như nói chỉnh hình là những “hoạt động” lén lút thì cho đến bây giờ,
mặc dù cũng không được xem là “chuyện thường như cơm bữa” nhưng cũng có
thể quang minh chính đại mà tiến hành.
Người Trung Quốc bảo thủ, dĩ nhiên sẽ không đem chuyện chỉnh hình ra làm
tự hào mà cứ nói đến mãi, nhưng tâm thích cái đẹp thì người nào mà chẳng
có, mặc dù “Thay hình đổi dạng” đến ngay cả bố mẹ cũng không nhận ra
được thì không phải là chuyện gì dễ dàng, nhưng động con dao be bé lên
một chút thì đã có thể làm cho chính mình càng hài hòa hơi thì nghe tới
dĩ nhiên là phải thấy mê người.
Nhiêu Tông Tuấn một năm trước đã mở một trung tâm chỉnh hình nhỏ trên
tuyến đường trọng điểm thấp, tính cả anh vào đó thì bên trong tổng cộng
có sáu người, bốn y tá và một ông cụ trong nom phía sau, còn tất cả
những việc còn lại Nhiêu Tông Tuấn đều kham hết.
Trung Tâm Chỉnh Hình tên Masque, chính Nhiêu Tông Tuấn đặt vì lúc học
đại học, anh từng học qua tiếng Pháp, Masque nghĩa là “mặt nạ”.
Tên không phổ biến và khiến người ta xem không hiểu nên cũng có thế xem
đó là niềm thú vị tệ hại của Nhiêu Tông Tuấn. Thế nhưng nó vẫn hơn Trung
Tâm Chỉnh Hình XX, tên này hiển nhiên lãng mạn và dễ nghe hơn nhiều.
Masque không nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh mà cũng không hẳn là phồn hoa đô
thị, tiền thuê mặt bằng cũng không mắc không rẻ, người qua lại trên
đường thì cũng khá nhiều nhưng đặc biệt vì nghe danh mà đến thì hoàn
toàn không có. Nhiêu Tông Tuấn cũng không làm chiến dịch quảng cáo rầm
rộ gì cả, bất quá chỉ cho mấy người y tá đi phát vài tờ rơi, gói khuyến
mãi cắt mí mắt, mua hai tặng một.
Cho nên lúc khai trương thì khách hàng tới cũng là do tự nhiên, có đôi
khi vài tháng mới có được một khách hàng, có thể cũng chỉ là cắt mắt.
Lúc Masque bị “vắng như chùa Bà Đanh” nhất thì chủ nhân kiêm bác sĩ
Nhiêu Tông Tuấn cũng không hề sốt ruột lên, mỗi ngày đúng giờ mở cửa,
hết giờ thì tan ca, đọc vài cuốn sách rồi uống trà. Thái độ bình tĩnh
đến khiến người ta muốn nổi khùng.
Đối với anh mà nói, phẩu thuật thẩm mỹ cũng chỉ là sở thích mà thôi, nó
không phải và phương tiện kiếm sống của anh. Loại ý nghĩ này có thể cho
là tùy hứng nhưng anh vốn dùng cách “tùy hứng” mà sống cho đến tận bây
giờ. Nếu như một người có thể ngồi từ trên cao rồi thì cho dù có đi làm
việc cũng là nhàn nhã không có gì làm mà khiến chính mình tìm thứ giúp vui.
Trong văn phòng của viện trưởng kim bác sĩ, những bức tường trắng muốt
điểm xuyết vài bông hoa anh đào màu hồng nhạt, nổi bật hơn hẳn là chậu
cây màu xanh biếc khiến cho không khí trong phòng phi thường tươi mát,
còn hơn cả bệnh viện chính quy, nơi này được bố trí ấm áp hơn nhiều,
hoàn toàn làm cho người ta mất đi cảm giác khẩn trương. Dù sao đi nữa
thì tới chỗ này cũng đâu phải vì xem bệnh.
Nhiêu Tông Tuấn mặc áo blouse trắng, thoải mái ngồi trên chiếc ghế da,
hai chân bắt chéo gác lên bàn, một tay cầm bệnh án, tay còn lại cầm bút
máy. Cuối đầu nhìn bệnh án rồi chu môi kẹp cây bút dưới mũi, động tác
mặc dù ngây thơ nhưng nét mặt anh lại rất tập trung.
Đại khái là “Hiệu ứng bươm bướm” cũng xuất hiện, nửa đầu năm nay khách
hàng so với trước kia nhiều hơn chứ không giảm. Hơn nữa vị trí của
Masque cũng khó thấy, nên vấn đề bảo vệ riêng tư của khách hàng cũng khá
bảo đảm. Gần đầy cũng có vài ca đại phẩu chỉnh hình, chênh lệch trình độ
khiến cho khát vọng được động dao của Nhiêu Tông Tuấn thỏa mãn không ít.
Xem ra hơn một năm cắt mí mắt cũng không phải công cốc, cuối cùng cũng
tạo ra danh tiếng.
Nhiêu Tông Tuấn không sợ khách hàng ít, cũng không cần nhiều khách,
thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Lúc này anh đang cuối đầu nghiên cứu bệnh án, thu xếp lại những ca còn
chưa hoàn thành của bệnh nhân, an bài thời gian phục chẩn cho họ, rồi
xắp xếp cho y tá gọi hỏi thăm tình hình của khách hàng.
Đột nhiên vài tiếng đập cửa vang lên cắt đứt việc anh đang làm, Nhiêu
Tông Tuấn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nói,”Vào đi.”
Đẩy cửa vào chính là y tá của Masque, cô y tá trẻ theo phong cách của
Mei Mei, tóc quăn theo kiểu phổ biết của Nhật Bản, hai tròng mắt thật
to, lông mi thật dài, là kết quả của việc make up, quần áo y tá lại mày
hồng, chung quy nếu nam nhân nhìn vào thì sẽ nghĩ đến loại chồn không
sạch sẽ.
“Bác sĩ Nhiêu, các cuộc hẹn cho tuần sau đã xong rồi.” Trong thời gian
làm việc, Nhiêu Tông Tuấn để cho người khác gọi anh là bác sĩ. Y tá đem
một phần văn kiện đến trước mặt Nhiêu Tông Tuấn.
“Uhm, vất vả rồi!” Nhiêu Tông Tuấn mỉm cười, đối nàng chớp mắt một chút,
cầm lên tiện tay lật lật vài trang.
Cô Y ta chưa đi, vẫn đứng đó với biểu tình muốn nói lại thôi mà nhìn anh.
“Huh? Còn có việc?” Chọn mi một chút, Nhiêu Tông Tuấn buông vật trong
tay xuống, đan hai tay chống cằm nhìn nàng với vẻ mặt mang ý cười.
Trong lúc vô ý lộ ra nét mặt không hề phù hợp với lứa tuổi, đáng yêu
ngoài ý muốn. Y tá trong lòng lần nữa cảm thán một chút, đồng thời cũng
rõ ràng vì sao y tá nơi này tất cả đều là đã kết hôn, nữ nhân độc thân
mà đối mặt Nhiêu Tông Tuấn vừa anh tuấn, vừa ôn nhu, điều kiện lại tốt
như vậy thì làm sao mà không động tâm.
Bốn người y tá của Masque bất luận tuổi lớn hay nhỏ, toàn bộ đều đã kết
hôn hết rồi. Cho nên Nhiêu Tông Tuấn ở giữa bốn “bà vợ” và một vị đại
thúc quá năm mươi là tuyệt đối an toàn.
“Mọi người nói tôi thuận tiện hỏi anh một chút xem có thể tan ca được chưa?”
Nghe cô hỏi như thế Nhiêu Tông Tuấn mới sực nhớ rằng hôm nay vốn là cuối
tuần. Bời vì Nhiêu Tông Tuần là ông chủ “nhân từ” nên thứ sáu có thể về
sớm nửa tiếng.
“Đương nhiên! Mọi người về sớm một chút đi! Vất vả rồi!”
“Uhm~ vậy bác sĩ cũng về sớm một chút nghen” Cô y tá trẻ tốt bụng nhắc
nhở, cuối cùng nhìn Nhiêu Tông Tuấn liếc mắt một cái.
Vẫy tay chào người bước ra ngoài, nụ cười trên mặt Nhiêu Tông Tuấn vẫn
là của một quý ông. Chờ đến lúc cánh cửa đóng lại, khóe miệng anh chậm
rãi hạ xuống, lấy tay vuốt vuốt vài cơ mặt có vài phần cứng nhắc.
Haiz~~~ nụ cười của một quý ông thật sự là rất khó nga!
Thân vừa làm bác sĩ, vừa làm chủ mà lại không hướng các y tá xinh đẹp
của mình mà tán tỉnh, thậm chí cả một điểm mập mờ của lời nói hay ánh
mắt cũng không hề có, khiến cho nhừng người không biết con người thật
của anh có chút ngoài ý muốn. Bởi vì từ vẻ ngoài của Nhiêu Tông Tuấn
nhìn sao cũng thấy anh là dạng “Hoa hoa công tử” xung quanh lưu tình.
(hế hế~ )
Nhiêu Tông Tuấn chình xác thì rất hoa, nhưng cái “hoa” của anh là có
nguyên tắc, yêu đương vụng trộm không khiến anh có chút hứng thú nào,
cùng nữ nhân chưa lập gia đình mà tình tình nguyện nguyện thì sẽ không
làm cho anh sinh ra cảm giác tội lỗi, anh kỳ thực vốn là loại người rất
tình cảm. Nhưng điều kiện đầu tiền không cho phép đó chình là “cảm
tính”. hai chữ không hề viết trên mặt anh, nên trong lúc làm việc phải
nghiêm túc nên mới có thể làm cho những người trong lòng có tà niệm
“chùn bước”, cùng nhân viên của mình bảo trì quan hệ thuần khiết.
Hơn nữa, quan trọng hơn nữa chình là: hơn cả thân thể của phụ nữ, Nhiêu
Tông Tuấn đối với cấu tạo sinh lý của nam nhân thì hứng thú hơn nhiều.
Rất đáng sợ? Nhưng Nhiêu Tông Tuấn vào lúc mười lăm tuổi đã phát hiện
khuynh hướng của anh rồi.
Đồng tính luyến? Có lẽ, ở phương diện này thì Nhiêu Tông Tuấn chưa từng
phủ nhận, làm bác sĩ, bất kể từ tâm lý đến sinh lý đều mở mang hơn so
với người thường một chút. Chỉ có thể nói, hơn cả phụ nữ, anh có hứng
thú đối với nam nhân hơn, cho nên cũng không phải không thể tiếp nhận
phụ nữ, anh không hoàn toàn “không phải nam nhân thì không thể”.
Những người khác đều ra về, chỉ còn lại Nhiêu Tông Tuấn trong Masque,
anh ngồi lại xem bệnh án trong chốc lát, nửa tiếng sau anh nhìn lên
tường, trong lòng suy nghĩ~
Lúc này chắc anh hai còn chưa tan ca, mà anh ba ở nhà chắc là đang
nghiên cứu cái gì đó mà “phương thuốc dân gian”, suy nghĩ một chút hình
như đã lâu rồi mình chưa đi ra ngoài “Sống về đêm” rồi. Cái này ~~ Thân
là bác sĩ, cũng là đàn ông, anh hiểu rất rõ cái gì gọi là cuộc sống có
lợi thì thân thể sẽ khỏe mạnh.
Cho nên, buông xuống công việc trong tay, Nhiêu Tông Tuấn quyết định
buổi tối hôm nay sẽ đi ra ngoài “Khỏe mạnh” một hồi.
Trong đầu đang loại bỏ tên đối tượng tối nay, mới vừa đứng lên, chuẩn bị
cởi chiếc áo blouse trắng ra thì tiếng đập cửa lại đột nhiên vang lên.
Huh? Nhiêu Tông Tuấn nhíu mi, giờ này rồi còn ai đến đây?
Động tác cới áo tạm dừng lại, Nhiêu Tông Tuấn đi tới cửa mở ra. Trên
thực tế, cánh cửa đó không hẳn là anh mở vì tay anh chỉ vừa mới chạm đến
xoay một chút thì ngoài bên ngoài đã xộc vào rồi.
Giật mình một chút, Nhiêu Tông Tuấn nghĩ đây là Trung Tâm Chỉnh Hình chứ
đâu phải phòng cấp cứu đâu!
Trong lòng có chút bực bội, nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối diện, Nhiêu
Tông Tuấn trong nháy mắt sáng tỏ đồng thời cũng cười rộ lên, chính là
loại nụ cười “nghệ thuật” của anh.
“Lý tiên sinh, sao sớm như vầy anh đã đến rồi?”