Nương theo ánh sáng lập lòe từ ngọn đuốc trên tay Yên Mộ Quân, Cố Thanh Thanh khéo léo tránh những cạm bẫy được đặt ở xung quanh. May mắn rằng nàng đã sớm tham khảo qua vấn đề này để sử dụng trong Mạn Tiêu sơn trang. Mặc dù, nếu chưa từng nghiên cứu thì nàng cũng có thể vượt qua song chắc chắn sẽ chật vật hơn bây giờ nhiều lần.

Hang đá ẩm ướt, tối tăm và trơn nhẵn, thi thoảng, nếu không cẩn thận sẽ dẫm phải những dòng nước lạnh buốt tích tụ bên trong. Nàng đi đằng sau Yên Mộ Quân, cố gắng ghi nhớ những lối rẽ ngoằn ngoèo quanh co.

Thoát ra khỏi con đường nhỏ và hẹp chỉ đủ cho một người đi qua, hắn bất chợt dừng lại. Phía trước hai người là một khoảng hang rộng lớn, với chín lối rẽ giống hệt nhau được đánh số hiện ra trong hang.

"Trong chín lối rẽ phía trước, chỉ có một lối vào Phù Sinh cốc, tám lối còn lại sẽ dẫn ngươi tới địa ngục, ngươi đoán lối nào sẽ đưa ngươi ra khỏi vẹn toàn?" Yên Mộ Quân trong mắt tràn ngập ý cười vui vẻ hỏi. 

Thanh Thanh khẽ cười, lắc đầu nhìn về chín lối rẽ trước mặt.

"Số bốn" Hắn kiêu ngạo nói với nàng, khóe mắt bây giờ sớm đã cong cong như trăng khuyết.

Số chín - vĩnh cửu trường tồn. Số bốn - Tử. Ám chỉ người thuộc Phù Sinh cốc dù đi vào đường chết vẫn có thể không hao tổn lông tóc đi ra?

Chậc, quả thực có ý tứ, đủ ngạo mạn! Bất quá, phải làm sao đây? Nàng hiện tại thực thích nơi này.

Cố Thanh Thanh tâm trạng cũng không khỏi bị hắn ta ảnh hưởng, tốt lên. Nàng theo sau Mộ Quân, đường đường chính chính, không một tia run sợ bước vào lối số bốn. Nàng đủ tự tin để tin rằng: về sau, nàng cũng vẫn tư thế này, khóe miệng vẫn cong cong, tâm trạng vẫn thật vui vẻ, bước thẳng về phía trước. Và quả thật, nàng đủ khả năng để thực hiện. 

Lối rẽ số bốn phúc lợi quả nhiên tốt hơn hẳn so với lối đi ban đầu. Cây đuốc trên tay Mộ Quân sớm đã bị vứt lăn lóc ở tận đâu, con đường được chiếu sáng bởi hàng chục viên dạ minh châu to bằng nắm tay, chỉ kém không lát đá cẩm thạch sáng bóng dưới chân, lối vào Phù Sinh cốc so với hoàng cung còn khoa trương gấp ngàn lần. 

Tuy nhiên, lối rẽ số bốn lại là đường cụt. Khi hai người các nàng đi khoảng bảy trăm mét tiếp theo thì bị ngăn trở bởi một vách đá. Mộ Quân không có ý định trả lời thắc mắc trong lòng nàng, hắn bĩnh tĩnh tiến đến vách hang và sờ soạng bàn tay lên đó một cách hết sức tỉ mẩn, thỉnh thoảng hắn dừng bước, lần tới lần lui mấy ngón tay tại một điểm nào đó, cho đến cuối cùng dừng hẳn lại, Yên Mộ Quân ấn mạnh cả bàn tay vào vách đá, những cơ quan trong hành lang lập tức lộ ra. 

Sau một hồi điều chỉnh các cơ quan mật, cả con đường bị chấn động mạnh mẽ, vách đá vốn dĩ chắn ngang con đường từ từ dịch chuyển sang một bên, chào đón những ánh sáng chân thật đầu tiên từ ánh mặt trời trên cao. 

Khung cảnh, trời đất phía trước đẹp đẽ lung linh đến mức không chân thật. Bầu trời trong veo, sạch sẽ như một tấm kính, không vướng một gợn mây, các dây leo xanh mướt mọc chằng chịt quấy quanh các thân cây to lớn, đan vào nhau, nở ra những bông hoa kiều diễm rực rỡ, phô hết ra vẻ đẹp của mình. 

Từ trên ngọn núi sừng sững như Thái Sơn phía xa đổ xuống một dòng thác trắng xóa, vô cùng mãnh liệt, dội vào những khối đá, viên sỏi xối xả.

Tuy nhiên, điều làm cho khung cảnh phía trước đối với Cố Thanh Thanh không thật nhất không phải có mỹ nhân tựa tiên bla bla bla... nào đó tồn tại mà chính là linh chi, nhân sâm ngàn năm và thảo dược chữa thương kinh điển khác trong phim kiếm hiệp mọc la liệt như cỏ dại. Thậm chí còn bị người qua lại đá cho lăn lóc...

Nhìn nô tài trong cốc bất mãn quét thảo dược quý hiếm như quét phân, nhìn Yên Mộ Quân thản nhiên dẫm dẫm lên vài cái, Cố Thanh Thanh suy yếu không khống chế được hộc ra máu, ướt đẫm cả tay phải. Này, này, tùy tiện cầm vài thứ 'rác rưởi' đó trên đất đi bán cũng đủ để nàng sống vui vẻ đến hết đời...

Thế giới này quả nhiên quá YY, quá hủ bại, máu chó so với tất cả nước trên Trái Đất gộp lại còn nhiều hơn aa!!!

Tóm lại, giống như nơi ở của các thần y trong truyền thuyết, Phù Sinh cốc đã tập hợp các yếu tố: Thảo dược quý giá ngàn vàng không mua được, cỏ cây hoa lá đẹp mê hồn người, thác nước, sông suối, etc... đầy đủ cho một cuộc sống hòa nhập với thiên nhiên, thân thiện với môi trường và động vật đến nỗi còn có một con sóc đáng yêu, mắt to tròn, long lanh lóng lánh ngang nhiên, thoải mái thải chất thải của mình ra chân Yên Mộ Quân... (O-o)

Nơi ở của hạ nhân thì như tẩm cung của phi tần, hoàng hậu, do đó nơi ở của chủ nhân Phù Sinh cốc chắc chắn miễn bàn. Tuy nhiên, nhưng thứ này không đủ khả năng làm cho Cố Thanh Thanh có thể lóa mắt hay hạnh phúc tột cùng. Bởi suốt bao năm nay, nàng phải chịu cảnh sống không internet, không smartphone, không TV, không laptop, ngày hè nóng nực không điều hòa, quạt điện, ngày đông không lò sưởi, giặt quần áo mà không có bột giặt. Nếu bây giờ vứt cho nàng một cái Iphone nứt màn hình có thể truy cập mạng, bắt nàng nằm cho chuồng chó nàng cũng có thể vui vẻ nhảy vào.

Cố Thanh Thanh buồn rầu tưởng niệm những ngày sống trong công nghệ thông tin, khoa học hiện đại, không chú ý đến đằng xa, một người đang chậm rãi tiến lại.

Huệ chất tâm lan, tóc đen nhánh buộc lỏng, cả người vận y phục màu trắng thuần, ung dung mà không mất đi quý khí. Đẹp đẽ như vậy, thanh nhã như vậy, song đôi mắt lại trống rỗng, chỉ đơn thuần là một mảnh hững hờ, tựa như trên thế gian này chẳng có gì ràng buộc được con người ấy. 

"Sư muội!" Vò đã mẻ lại sứt, Yên Mộ Quân mặc kệ hình tượng từ con số không trực tiếp thụt lùi thành con số âm, như một hài, tử loi choi nhảy vào lòng sư muội mình. Khoảnh khắc ấy, khi Cố Thanh Thanh vô tình lướt qua, nàng nhìn rõ từng cơn xao động trong đôi mắt vốn hững hờ, nó bây giờ lại tràn ngập ôn nhu cùng bất đắc dĩ.

Mộ Quân được nước làm càn, lơ luôn nhân vật quần chúng xung quanh và Thanh Thanh, mặt dày mặt dạn không biết xấu hổ dụi dụi đầu vào ngực sư muội của mình - Nhã Nhạc thần y... (=.=||| 

Khác với quần chúng nhân dân sớm mặt đỏ như trái cà chua, tất cả cùng nhau đồng lòng ngắm cảnh thiên nhiên hùng vĩ tươi đẹp, hai nhân vật chính, một mặt dày, thiếu dây thần kinh xấu hổ, một mặt than tê liệt không biểu cảm, EQ thấp cho rằng việc này thật bình thường.

Đôi tình nhân ân ái mặn nồng một lúc thật lâu, thật lâu đến mức làm cho mọi người mặt sắp rỉ ra máu mới chịu ngừng lại. Tiếp đó, như không có việc gì Mộ Quân thật hùng hùng hổ hổ đẩy Thanh Thanh đang vô cùng mất tự nhiên lên phía trước, như tú bà giới thiệu một cô nương vừa bị bán vào thanh lâu, không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ.

Cuối cùng, dưới sự phóng đại hóa và đa dạng hóa của Mộ Quân, nàng nghiễm nhiên trở thành nhị đồ đệ của Nhã Nhạc thần y. 

***

Phù Sinh cốc trong quyển "Tuyệt sắc giai nhân" không được tác giả miêu tả kĩ càng, chỉ xuất hiện duy nhất trong ba chương - Nữ chính Hàn Như Nguyệt bị đại boss aka(1) nữ phụ Tố Thanh Thanh nàng hạ cổ độc. 

Thuộc hạ trung thành không quản ngại khó khăn đến tận cốc cầu xin. Sau đó, cảm động trước sự trung thành của thuộc hạ đó đối với nữ chính, sư phụ nàng - Nhã Nhạc đồng ý cứu chữa. Trong khoảng thời gian chữa bệnh, nữ chính vận đào hoa quyến rũ được sư huynh của Thanh Thanh, đại đồ đệ của sư phụ. Chữa bệnh xong, tạm biệt Phù Sinh cốc, phân diễn của các ngươi chỉ đến đây thôi! Vì sư huynh nam phụ bỏ cốc, dành cả đời thâm tình nguyện núp trong bóng tối bảo vệ nữ chính Như Nguyệt. (Liên Sương: Nghi ngờ vì muốn được diễn nhiều phân cảnh một chút, nam phụ đã hy sinh tất cả...)

(1) aka: Viết tắt của as know as, hoặc also know as. 

Trước sự thiếu tồn tại nghiêm trọng của nơi này trong nguyên tác, sau nửa tháng sống ở Phù Sinh cốc, Cố Thanh Thanh rút ra kết luận: Đây là trại mồ côi phiên bản thời hiện đại ngụy trang nơi ẩn dật của thần y...

Do đó, khi lần đầu nàng đến nơi này, mặc dù sư phụ chưa rõ thân phận và danh tính của nàng nhưng cũng không có kinh ngạc, bởi vì đa số người nơi này đều là những đứa trẻ mà vì thần y này và sư huynh mình tùy tiện lượm nhặt ở ven đường.

Vậy nhờ nguồn kinh tế từ đâu mà hai người bưu hãn, biến thái kiêm bất thường phía trên có thể nuôi nổi bằng này cái miệng? 

Đơn giản là bởi vì bọn họ thu phí thuốc chữa bệnh đắt cắt cổ, buôn bán thuốc mang nhãn PSC (Phù Sinh cốc) ở nhiều trấn trên đất nước này, có thêm một số nghề tay trái 'nho nhỏ' tiêu biểu là người thần bí nắm giữ một nửa mạch kinh tế quốc gia hoặc chủ nhân của Bạch Vân cung, etc... Ngoài ra còn chưa tính những nghề mà họ ngẫu nhiên làm (ví như Yên Mộ Quân vừa làm thêm nghề Thủ lĩnh sơn tặc ở Trọng Đà sơn hôm qua)

Hiện tại, Cố Thanh Thanh không còn phun ra một búng máu hay nhất tiễn xuyên tâm do những cơn hồng thủy máu chó nhờ công lực tu luyện không ngừng nghỉ để thích nghi với thế giới tiểu thuyết vi diệu vô đối này...

Tuy nhiên, trong những ngày sống ở Phù Sinh cốc, Thanh Thanh không hoàn toàn là ngồi mát ăn bát vàng, làm đồ đệ của Nhã Nhạc thì tương đương với việc nàng sẽ phải học y thuật từ sư phụ truyền thừa. Đối với việc này, nàng không những không cảm thấy phiền hà mà còn thập phần cảm kích. 

Trong đầu nàng chưa từng có một phút giây nào cho rằng mình chính là nữ chủ xuyên không, mang trong mình sứ mệnh lật đổ và hung hăng giẫm nữ chính cũ Hàn Như Nguyệt dưới chân, lại càng không cho rằng mình có bàn tay vạn năng để dễ dàng đánh bại kẻ thù. 

Năm nay Thanh Thanh nàng còn chưa tròn mười tuổi, học võ chưa đủ 5 năm, tư chất bình thường, thậm trí vô cùng kém trong võ công. Từ đó có thể dễ dàng đoán ra nếu nàng đơn thương độc mã tùy tiện đánh với một người trong giang hồ giàu kinh nghiệm thì chắc chắn không có lấy một phần vạn cơ hội chiến thắng. Huống chi kẻ thù hiện tại của nàng một là tân võ lâm minh chủ, một là quân sư?!

Bởi vậy, để trả thù cho gia tộc của mình, nàng chỉ có thể cố gắng học tập, vượt lên phương diện mà đối phương kém nhất - y thuật!

--- ------ ------ ------ -------

Tám nhảm:

Trong quãng thời gian ta viết chương này, ta có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đánh xong thì quên hết sạch. Ta quả nhiên là não cá vàng.

p/s: Chớ lầm tưởng quan hệ Nhã Nhạc - Yên Mộ Quân là quan hệ nữ vương - người hầu. Kì thực mọi chuyện không phải như vậy đâu.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play