Đêm nay ánh trăng rất đẹp, ánh sáng ngập tràn lặng lẽ tuôn chảy lên
mặt nước hồ rộng rãi, sóng sáng, lấp lánh như rắc xuống một dải ngân
hoa, trang điểm rực rỡ cho một góc đô thị phồn hoa…
Ba trăm năm trước, trong một đêm tuyết rơi giữa mùa đông nào đó, một
con bạch hồ xông vào nơi ở của loài người, cắp đi mấy con mèo con vừa
mới chào đời chưa lâu của nhà người đó, nhanh chóng chui vào trong rừng
núi bên cạnh, ẩn nấp dưới màn đêm đen đặc. Trong động sâu, ba con hồ ly
nhỏ đói khát gào ăn run rẩy sợ hãi, kề sát truyền hơi ấm cho nhau, bụng
đói đến mức không ngừng phát ra tiếng sôi ùng ục.
Mấy con mèo con trải qua cả quãng đường va đập đã dần dần tắt thở còn duy nhất một con mèo con màu xám thuần còn thoi thóp, trước khi vào
miệng hồ ly, nó yếu ớt mở mắt ra, hai con mắt lục bảo thạch lóng lánh
hút mắt tràn ngập khẩn cầu, khát khao, mong mỏi hơi ấm và sự bảo vệ của
mèo mẹ.
Bỗng chốc, bạch hồ đã mềm lòng…
Ngày hôm sau, thợ săn men theo dấu chân hồ ly, tìm được đến chỗ trú
thân của nó, bộ lông trắng thuần như tuyết bị đổ lên chất dịch đỏ tanh
ấm nóng, màu máu vô cùng hãi mắt thấm vào trong tuyết lạnh lẽo. Con mèo
con và một con hồ ly nhờ ẩn nấp kín đáo may mắn tránh được kiếp nạn này, còn hai con hồ ly nhỏ khác không kịp bỏ chạy, cùng vói hồ ly mẹ, một
lớn hai nhỏ ba thi thể bị buộc lên một chiếc gậy thô ráp, treo ở sau vai người thợ săn, lủng lẳng lủng lẳng…
Mèo và hồ ly đựa vào nhau mà sống, vượt qua đường lớn ngõ nhỏ không
biết trải qua bao nhiêu năm, hứng chịu biết bao giá rét, nóng bức, mèo
được hồ ly bảo vệ rất tốt, nhưng hồ ly nhiều lần gặp kiếp nạn, cuối cùng bất hạnh chết thảm dưới gậy của loài người, một đi không trở lại.
Con mèo hoang nhỏ trốn trong núi ngày đêm ngóng trông hồ ly có thể
ông Trời nhìn thấy đã thương xót hồ ly đã đến, nhưng không phải là con
hồ ly kia, không phải con hồ ly mà nó ngóng đợi…
Hồ ly nói: “Tôi tên Đinh Linh”.
Mèo con nói: “Tôi tên Ti Ti”.
Từ đó, Đinh Linh gánh vác trách nhiệm chăm sóc Ti Ti, tu luyện ở Kỳ
Sơn, vốn dĩ, ngọn núi nơi con hồ ly đưa mèo con đến gọi là Kỳ Sơn. Đinh
Linh nghịch ngợm chạy ra khỏi cổ mộ, bởi vì không xin được phương pháp
tu luyện nhẹ nhàng, đang chạy khắp núi để phát tiết cảm xúc bực bội, vừa khéo gặp được mèo con đang đợi hồ ly.
Ti Ti khiến cho người ta rất yêu thích, giống như nụ hoa trong nhà kính, thuần khiết, chân thật đến mức không nhiễm một hạt bụi.
Đinh Linh chưa từng xuống núi, rất hiếu kỳ với thế giới ngoài kia, Ti Ti gắng hết khả năng miêu tả lại người và vật mà mình đã nhìn thấy…
Sau này, Đinh Linh lại vào trong cổ mộ, Cấm giới tôn giả bị làm phiền đến mức bất lực, đành buông một câu “Bế quan tiềm tu, ngoại trừ như vậy không còn cách nào khác” đã dẹp yên được cô ấy. Tiểu hồ tiên càng thêm
buồn bực, đồng thời không thể không quyết tâm bế quan cùng với Ti Ti.
Đinh Linh tu mãn xuất quan trước, khi Ti Ti ra ngoài thì chẳng biết
cô ấy đã đi đâu, chỉ để lại một lời: “Tỷ xuống núi trải nghiệm, sẽ nhanh chóng quay về”. Mười chữ ngắn ngủi khiến Ti Ti rầu rĩ, thế là chờ đợi ở nơi đó, chờ đợi được một con hồ ly xuất hiện…
Một tháng, hai tháng, ba tháng… bảy, tám tháng trôi qua, Đinh Linh vẫn chưa quay lại.
Ti Ti hoang mang, sợ hãi Đinh Linh sẽ lại một đi không trở lại, không do dự gì, dứt khoát xuống núi đi tìm cô ấy.
Tìm đến Cốc Giang, trong lúc đói khát trôi dạt, có cô gái tự xưng là
Hạ Đinh đi đến trước mặt Ti Ti, nói là quen biết Đinh Linh, có thể giúp
bọn họ gặp mặt.
Trong đôi mắt tro tàn của Ti Ti lại thắp cháy lên hy vọng mới, như thể Đinh Linh đã ở ngay trước mắt…
Ở địa điểm Hạ Đinh chỉ định, một thị trấn nhỏ bên cạnh Cốc Giang,
trong công trường bỏ hoang, vắng vẻ không người, cỏ cây rậm rạp, không
khí tươi mới, môi trường xung quanh thanh mát, dễ chịu nhưng nơi phế
tích này lại là bối cảnh của vụ giết chóc lớn.
Như đã hẹn, Ti Ti nhìn thấy được Đinh Linh tỷ tỷ sáng nhớ chiều mong, kích động chạy về phía của cô ấy, ai biết được giữa không trung có một
chiếc lưới lớn nhanh chóng ập xuống. Đinh Linh nhanh mắt nhanh chân, mau chóng xuất chiêu đẩy lui Ti Ti, bản thân mình thì lọt lưới.
“Tỷ tỷ…”, Ti Ti lo lắng hét lớn, nhào đến phía cô ấy.
“Mau chạy…”, Đinh Linh lo lắng quát, nghe thấy một con rồng lớn hung
hãn từ không trung nổi lên, giọng nói càng thêm khẩn cấp, “Ti Ti, chạy
mau… đừng để đến tỷ, mau chạy đi!”.
“Tỷ tỷ…”, Ti Ti chỉ nhìn thấy cô ấy, hoàn toàn không để ý đến con rồng đang tấn công đến.
“Đi mau…”, Đinh Linh gào đến rát cổ bỏng họng, thân thể không vận
được sức, mắt thấy muội muội nguy hiểm ngay trước mắt, không kịp nghĩ
ngợi gì, dốc hết toàn bộ sức mạnh để tạo ra phép truyền tống.
Khi xung quanh cơ thể nổi lên ánh sáng bảy màu, Ti Ti nghe thấy tiếng hét thảm thiết tuyệt vọng của Đinh Linh, hằn sâu vào trong tâm trí,
vĩnh viễn không quên đi nổi.
Lưu quang và lốc xoáy của con rồng công kích sản sinh ra va chạm kịch liệt, giống như phát nổ bom nguyên tử cục bộ trong phạm vi nhỏ, uy lực
vô cùng, tính phá hoại cực lớn.
Hạ Đinh ẩn thân ở gần đó quan sát trận chiến kinh hãi, sự việc vượt
xa khỏi dự liệu của mình, trước khi chào đón một làn sóng tấn công hủy
diệt, chạy trốn cũng không kịp rồi, cô ta vội vàng sử dụng thuật di hồn. Bên ngoài nửa dặm có một cô gái tàn tật ngồi trong xe lăn đang chụp ảnh phong cảnh, bị ánh sáng mạnh đột ngột tấn công đâm mù hai mắt, thân thể cũng bị cướp đi. Hạ Đinh đã giành lại được sự sống trong tình thế ngàn
cân treo sợi tóc, cái giá phải trả là mất đi ánh sáng và hai chân, cùng
với kỳ môn dị thuật mà bản thân mình được phú cho…
Đây là câu chuyện của Ti Ti và Đinh Linh, sự thực về cái chết của
Đinh Linh, cho nên Hạ Đinh trước khi chết thừa nhận là cô ta hãm hại
Đinh Linh, tự tạo báo ứng.
Đối với người giết hại Đinh Linh, Ti Ti nói tất cả xảy ra quá đột
ngột, cô ta không nhìn rõ, thấp thoáng hình như có một bóng dáng cao
lớn, và điểm sáng lóe hiện, ở trên ngón tay hắn ta…
Sau sự việc chẳng bao lâu, cô ta đã biết rõ, đó là một chiếc nhẫn, sau này U Mỵ nói cho cô ta.
Ti Ti được Đinh Linh dùng cả tính mệnh để cứu lại, đau lòng muốn
chết, ở bên hồ khóc lóc thảm thiết, người nhìn thấy sẽ thương xót ngươi
nghe thấy thì tan nát cõi lòng.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai, cô gái đó hỏi cô ta khóc cái gì?
Ti Ti trả lời: “Tỷ tỷ chết rồi”.
Cô gái thương xót, mang theo Ti Ti bên cạnh.
Ti Ti hỏi, bọn họ đang đi đến nơi nào?
Cô gái trả lời: “Đi tìm Dạ Lạc, chốn mơ ước đẹp đẽ cứu vớt và bảo vệ những yêu quái bé nhỏ”.
“Dạ Lạc”, Ti Ti nhớ rõ cái tên này.
Nhưng mà thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi, bọn họ bị kẻ đeo nhẫn kia phát
hiện hành tung, giống như giẫm lên vết xe đổ trong cái chết của Đinh
Linh, lại một màn bi kịch nữa diễn ra trước mắt Ti Ti. U Mỵ tranh thủ
thời gian để cô ta chạy trốn, dặn dò nhất định phải tìm được Dạ Lạc, báo thù cho U Mỵ, cho Đinh Linh…
Mèo con nhếch nhác thảm hại chạy trốn đến Cốc Giang, cả ngày hoảng
hốt bất an, đóa hoa trong nhà kính tàn tạ điêu linh trong gió táp mưa
vùi. Cho đến một buổi tối, cô ta ngửi thấy được một luồng linh lực dị
thường không giống với loài người, hấp dẫn mèo con bám đuôi tìm kiếm…
Trên đường, Ti Ti nói rất nhiều chuyện, ta vuốt vuốt bộ lông mềm mại
của cô ta, nghiêm túc lắng nghe, đến bên hồ, câu chuyện của cô ta cũng
đã kết thúc.
“Chính là chỗ này sao?”
“Dạ Lạc, tôi muốn tự đi tìm U Mỵ tỷ tỷ”, mèo con nhanh nhẹn nhảy
xuống đất, hóa thành một tiểu cô nương bộ dạng đáng thương, khuôn mặt
nhìn nghiêng dung hòa cùng một màu sắc với ánh sáng dưới mặt hồ.
“Ti Ti…”, ta muốn nói với cô ta rằng có nguy hiểm, tốt nhất đừng có rời khỏi bên cạnh ta.
“Dạ Lạc, cảm ơn ngài!”, cô gái trước mặt nở ra nụ cười ngây thơ.
Ta biết rõ, cô ta đã đưa ra lựa chọn rồi.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy nụ cười của cô ta đẹp đẽ thê lương, đẹp đẽ
thê lương? Sao lại là từ này? Phải là đẹp đẽ ngọt ngào mới đúng chứ!
Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đi xa trên mặt hồ nước, cô ta nói cảm ơn ta,
cảm ơn ta cái gì?
Vì đã lưu giữ cô ta? Hay là vì đã để cô ta đi tìm U Mỵ?
Đáy hồ truyền đến tiếng gọi của Ti Ti, xa xăm mà trống vắng…
“Lúc mất đi hồ tiên đại ca, Đinh Linh tỷ tỷ đã xuất hiện, khi mất đi
Đinh Linh tỷ tỷ, U Mỵ tỷ tỷ đã xuất hiện, mỗi lần mất đi đều sẽ có được
một chỗ dựa mới, Dạ Lạc, tôi khát khao mãi mãi được hưởng thụ sự bảo vệ
của ngài, nhưng không hy vọng ngài trở thành chỗ dựa kế sau U Mỵ tỷ tỷ,
tôi sợ hãi… ngạc nhiên vui mừng đó là, ông trời rủ lòng thương, để U Mỵ
tỷ tỷ trùng sinh, thời khắc đó tôi biết, tỷ ấy là chốn quay về cuối cùng của tôi”, Ti Ti lấy câu nói này để kết thúc câu chuyện của cô ta.
Chốn quay về cuối cùng? Ta nhỏ tiếng lẩm bẩm, muốn đi cùng cô ta sao?
Lòng hồ mở ra, một cô gái mặc sườn xám dần dần nổi lên, đợi đến lúc
hoàn toàn hiện thân trên mặt nước, ánh mắt hưng phấn của Ti Ti đột nhiên ngừng lấp láy, thấy vô số đạn lạc lửa sáng từ sau lưng cô gái bắn đến…
“Tỷ Tỷ! !”, cô ta không nửa giây suy nghĩ, phản xạ bay ra đó.
Ti Ti? Cô gái quay đầu, đôi mắt bỗng chốc mở to, nhìn thấy…
Đóa hoa trong nhà kính trắng thuần khiến, trong bỉ ngạn đỏ lửa, từng phiến từng phiến điêu linh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT