Mặc Kì Túc đôi mắt vụt sáng nhìn nàng chăm chú, bỗng nhiên nói ra một câu khiến nàng càng càng thêm choáng váng.
“Khải Ca, muội có nghe thấy thông báo mới của hệ thống không?”.
Một quả bom nổ tung trong đầu nàng, hai mắt trợn tròn trừng lên nhìn Mặc Kì Túc, khóe miệng co giật, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không thốt nên lời. Nàng không thể tin nổi, làm sao hắn biết, đó là bí mật nàng đã nghĩ sẽ chôn dấu cả đời, bây giờ lại bị vạch trần trần trụi, hắn...chẳng lẽ hắn cũng là...
Mặc Kì Túc yêu thương nhìn vẻ mặt người trong lòng ngơ ngác muốn nói lại thôi, không chờ nàng mở miệng đã gật đầu xác nhận suy nghĩ trong lòng nàng.
“Đúng vậy, ta cũng giống nàng, vì tham gia hệ thống mới xuất hiện ở thế giới này”.
“Huynh...huynh....”.
“Nàng nghe thấy hệ thống thông báo không, nếu chúng ta thành hôn sẽ nhận được phần thưởng đó. Nàng cũng không lo sợ ta có một ngày thay đổi, ta cũng không dám, sẽ bị hệ thống trừng phạt đó”.
Mặc Kì Túc loan loan khóe mắt, bày ra dáng điệu giảo hoạt như hồ ly nàng chưa từng nhìn thấy trước đây. Hắn thực vui vẻ như vậy? Hắn thực sự muốn thành hôn với nàng? Không hối hận? Phải biết nếu đã muốn nàng, nàng sẽ không dung hắn bên người có nữ nhân khác, cho dù hắn là hoàng tử, cho dù sau này hắn trở thành hoàng đế.
“Đời này, kiếp này, chỉ có một mình ta?”.
“Chỉ một mình nàng”.
Mặc Kì Túc thâm tình chăm chú nhìn Khải Ca, cứ như cái nhìn của hắn có thể khóa chặt nàng, khiến nàng mãi mãi không thể rời xa hắn. Khải Ca có chút thẹn thùng, kiếp trước kiếp này, nàng chưa từng được người nào dành cho cái nhìn đầy yêu thương như vậy.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, cho tới khi bốn nha hoàn bên người nàng đứng ngoài cửa bỗng cất tiếng.
“Triệu thái gia”.
Nàng như con thỏ nhỏ bị kinh hãi, giật bắn người đẩy hắn ra, bản năng đưa tay vuốt vuốt tóc mai, che dấu bản thân xấu hổ. Cánh cửa bị đẩy ra, Triệu Trị đại nhân đùng đùng tức giận xông vào, bước nhanh đến trước mắt Mặc Kì Túc, chắn Khải Ca ở phía sau lưng, rất có dáng dấp gà mẹ bảo vệ gà con.
“Thất hoàng tử điện hạ, xin hỏi ngài cho người chặn xe ngựa của cựu thần, là có gì muốn chỉ giáo?”.
Lời nói khách khí nhưng giọng điệu chất vấn rõ ràng, trong triều cũng chỉ có Triệu đại nhân mới có can đảm răn dạy các vị hoàng tử như thế.
“Triệu lão, là ta thất lễ, nhưng thực sự là có lí do mới làm ra việc này, mong lão nhân gia ngài đừng trách”.
Mặc Kì Túc tuy kiêu ngạo lạnh lùng, cũng không thể không nể mặt vị Triệu Trị đại nhân này, huống chi ông còn là ông nuôi của Khải Ca, muốn cưới nàng qua cửa còn cần cái gật đầu của vị này đấy.
“Có lí do gì, ngài đây là ngăn trở nhân duyên, ngài có ý gì?”.
“Triệu lão, ta không thể để hôn sự này xảy ra, Khải ca là hoàng tử phi tương lai của ta”.
Triệu lão ánh mắt hiện lên nghi ngờ, quay đầu nhìn lại cháu gái yêu đang cúi đầu đứng sau lưng không nói gì, đã biết có chuyện gì đó mà ông không biết đến.
“Ca Nhi, đây là có chuyện gì?”.
Nàng trừng mắt nhìn Mặc Kì Túc, hắn sao có thể nói thẳng ra như vậy, nàng còn chưa biết giải thích với gia gia như thế nào đó. Nhìn ông nuôi đang nhíu nhíu mi nhìn nàng, lại quay sang nhìn Mặc Kì Túc, thật muốn chạy trốn ngay lập tức, để hắn lại đi mà nói chuyện với gia gia, người sẽ không mắng xói đầu nàng đi?
“Con...con...hắn...”.
Nàng lắp bắp, giải thích như thế nào? Nói nàng chạy chối chết khỏi người này, vì sợ hắn không buông tha cho nàng, mới vội vã tìm hôn phu, còn liên lụy gia gia thay nàng lo liệu? Bây giờ người đã đuổi theo đến tận đây rồi, nàng lại hại gia gia lỗi hẹn với Tô gia, cũng may gia gia chỉ đưa bái thiếp, cũng chưa nói rõ là muốn bàn chuyện hôn nhân của nàng và Tô Trăn.
Nàng ấp úng như thế Triệu lão gia sao còn không rõ, nhất định là thất hoàng tử dây dưa cháu gái không rõ, bây giờ còn nói rõ ràng muốn lấy nàng làm chính phi. Cháu gái cũng không phản ứng dữ dội, chỉ sợ là cũng có tình ý với hắn rồi. Nhưng...cháu gái vốn tự do tự tại đã quen, tính cách lại không chịu ràng buộc kiểu cách, như thế nào làm dâu hoàng gia? Lại còn chưa nói đến nam nhân tam thê tứ thiếp, hắn vốn ưng ý Tô Trăn cũng là vì gia môn nhà họ Tô sâm nghiêm, không cho phép nạp thiếp, cháu gái gả về đó cũng có thể an tâm. Cháu gái trong mắt không chứa nổi một hạt cát, tương lai nếu Mặc Kì Túc thay lòng, nàng như thế nào chịu nổi.
Triệu lão hơi phân vân, nếu để nói thật lòng mình, thất điện hạ thực sự là một giai tế không chê vào đâu được. Người này tướng mạo anh tuấn, khí vũ hiên ngang, tài năng và nhân phẩm đều là đứng hàng đầu trong các vị hoàng tử, là ứng cử viên sáng giá cho thái tử vị. Thế nhưng nếu để làm tôn nữ tế của mình, ông lại không nỡ, cháu gái bảo bối mình yêu thương ở trong nhà tính cách tự tin độc lập, không gò bó khuôn sáo, thật sự là chú chim nhỏ bé hoạt bát, gả cho hoàng gia liệu có biến thành búp bê gỗ không có linh hồn hay không hả.
Huống chi ông vốn thuộc phái bảo hoàng, không muốn trộn lẫn vào cuộc chiến với các vị hoàng tử, mới cố tình rời xa kinh thành, nay nếu gả cháu gái cho người này, có phải là phá vỡ toàn bộ vị thế của ông rồi hay không, dù ông nói ông không về phe thất hoàng tử, ai sẽ tin? Chưa kể tới, vị thất điện hạ vốn lạnh lùng uy nghiêm này liệu có thật sự yêu thương cháu gái, hay chỉ lợi dụng nàng để đạt được mục đích? Ừm, vấn đề này phải nói rõ ràng, không thể để cháu gái mình chịu ủy khuất.
Thất điện hạ không biết vị lão giả ở trước mặt mình tâm tư đã xoay chuyển bao nhiêu vòng rồi, hắn còn đang mải suy nghĩ làm thế nào vượt qua ải của vị này đây. Thời gian qua gấp gáp, sau khi Thanh Phong trở lại báo tin tức cho hắn, liền ngựa không ngừng vó đi về Nguyên châu, đến nơi lại còn nhận được tin nàng muốn gả cho người khác, sao có thể không vội vàng, cấp tốc chia binh hai đường, cho thân vệ canh ngoài cổng trấn chặn lại xe ngựa của Triệu đại nhân, còn mình lập tức đến gặp nàng. Tuy biết là quá lỗ mãng, không giống bản thân bình thường chút nào, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ cần là chuyện liên quan đến nàng, hắn không có thời gian để ý đến nhưng thứ khác nữa.
“Triệu đại nhân, ta cùng Khải Ca lưỡng tình tương duyệt, mong đại nhân thành toàn cho”.
Mặc Kì Túc cung kính vái một vái, trực tiếp bỏ qua ánh mắt không thể tin trợn tròn của tiểu nhân nhi đứng phía trước, đánh một đòn phủ đầu về phía Triệu Trị. Khải Ca lúc này không thể tin nổi, hắn có hỏi qua nàng chưa hả, không ngờ lại dám trắng trợn nói bọn họ ‘lưỡng tình tương duyệt’? Mặc dù...mặc dù nói như vậy cũng không sai, nhưng mà...nàng cũng chưa hề nhận lời hắn cơ mà. Nàng thực oan ức, nhưng cũng không biết phản bác như thế nào, cũng không thể cãi là nàng không hề thích hắn chứ.
“À...”.
Triệu lão lúc này đã bình tĩnh lại, thấy ánh mắt chăm chú nghiêm túc của Mặc Kì Túc nhìn mình, liền hiểu rõ. Người này có lẽ là thực tâm thích cháu gái, cháu gái chỉ sợ cũng đã sớm có tình, nếu không gần đây cũng không biểu hiện khác thường rối tinh rối mù như vậy. Thế nhưng cháu gái làm ra nhiều chuyện như vậy, tất nhiên là có lí do của nàng, cần phải trở về hỏi cho rõ ràng lại đã. Triệu lão trầm tư vuốt vuốt chòm râu, cũng không trả lời, chỉ tránh sang chuyện khác.
“Thất điện hạ nếu không vội, mời đến tệ xá nghỉ ngơi một hồi đi”.
“Cung kinh không bằng tuân mệnh”.
Mặc Kì Túc biết việc này cũng không thể trong hai ba câu mà quyết định xong được, theo ý của Triệu lão, lưu lại Nguyên châu một thời gian đi. Còn có thể quấn chặt lấy nàng, bồi dưỡng tình cảm mà. Len lén liếc mắt nhìn nàng một chút, lúc này mới không cam lòng đi theo phía sau Triệu lão, trở lại Triệu gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT