Tháng 3, nắng ấm len lỏi khắp mặt đất, Phùng Hiên truyền đến tin tức nấm rơm và nấm hương đã trồng thành công, những cánh đồng hoa tại Hạnh Hương thôn trang cũng đang phát triển rất khá. Quảng thúc đang ở huyện thành cũng gửi tín báo về ở huyện thành đã sẵn sàng để khai trương. Nàng rất vui vẻ, quyết định tới thôn trang nhìn một chút, xem thành quả như thế nào. Sau này nàng có thể xem xét mở rộng sản xuất. Nhân tiện mang thành phẩm về dùng thử một chút. Hì hì...
Khi trở về trời vẫn còn sớm, quyết định ghé vào trà lâu, khi về sẽ mang cho cả nhà chút điểm tâm. Tiểu nhị không biết nhưng tất cả chưởng quầy đều biết nàng là chủ của Đạm Hương Cư, khi thấy nàng liền phất tay với tiểu nhị, tự mình đưa nàng vào phòng bao được giành riêng cho nàng, Tiểu Ngao cũng vào theo. Nàng vẫn còn nhớ lần trước nàng muốn đi uống trà mà bọn họ không cho Tiểu Ngao vào, nàng đã không thèm vào nữa. Đúng là tự mở trà lâu vẫn tốt nhất, muốn dẫn Tiểu Ngao hay Tiểu Bạch vào đều không có vấn đề. Lúc này Tiểu Bạch ở trên lưng Tiểu Ngao liền nhảy lên trên bàn, như có phép thuật lấy ra một hạt hạnh nhân cắm cúi gặm. Nàng từng thắc mắc nó cất giấu đồ ăn ở đâu, nhưng nó không biết nói, cứ chi chi chi chi khoa tay múa chân nàng cũng chẳng hiểu nổi, đành thôi. Nói chung biết Tiểu Bạch không phải một con chuột tầm thường là được rồi.
Nàng đang uống là hồng trà vị đào nàng đang nghiên cứu thử nghiệm, loại đồ uống này ở hiện đại thì rất phổ biến, nhưng thời này thì còn hơi mới lạ. Một thời gian nữa sẽ được đưa ra giới thiệu dùng thử miễn phí, nếu được ưa thích thì đưa vào kinh doanh, nếu không được ưa thích thì mình nàng tự thưởng thức. Vừa ăn điểm tâm, vừa vạch kế hoạch tiếp theo trong đầu, muốn trở thành thủ phủ Nguyên Châu thì còn cần rất nhiều thời gian để phát triển, nhưng có điền sản trên toàn bộ Nguyên Châu thì có thể nghĩ cách làm dần từ bây giờ rồi.
Bỗng nhiên Tiểu Ngao ô ô một tiếng nhỏ, trong đầu nàng có nghe thấy âm thanh của Tiểu Ngao vang lên.
“Chủ nhân, chủ nhân, có một tin tức cực kỳ lớn, người có muốn biết hay không”.
Không cần nhìn nàng cũng biết cái mặt cẩu của nó bây giờ đang đắc ý như thế nào. Cái tật thích nghe vách tường người khác này, phải sửa a. Mặc dù đôi khi có vài tin khá hữu dụng, nhưng nàng không nên dung túng tật xấu này của nó, phải không nhỉ. Không biết có phải các trí năng sủng vật khác có phải cũng có tật xấu thích hóng chuyện hay chỉ mình nó khác loại như thế nữa. Tuy nhiên nàng cũng khá tò mò cái được gọi là tin tức lớn trong miệng Tiểu Ngao. Nàng kiên quyết, kiên quyết không thừa nhận nàng có cùng tật xấu với nó đâu, không thể nào.
“Tin tức gì...”.
“Phòng cách vách...ồ...người chờ chút...”.
“Chủ nhân, chủ nhân, người mở khe cửa nhìn lén người chuẩn bị đi qua cửa phòng chúng ta đi, nhanh nhanh...”
“Gì vậy...”
Dù thắc mắc nhưng nàng vẫn theo lời nó tới hé khe cửa nhìn chằm chằm, thấy một lão giả trung niên tinh thần quắc thước, đĩnh đạc hiên ngang bước qua trước mắt nàng. Hắn mặc áo khoác dài màu thâm lam, búi tóc gọn gàng cài trâm gỗ. Cái mũi thính của nàng ngửi được mùi đàn hương trộn lẫn mặc hương thoang thoảng. Khi hắn đi khuất, nàng mới khép lại cửa quay lại bên bàn trà.
“Đó lại ai mà ngươi lại gấp như vậy hả...”.
“Nhân vật lớn đó, chủ nhân, người không đoán được đâu...”.
Tiểu Ngao đắc ý, cố tình không giải đáp nghi vấn của nàng. Nhưng đã khơi lên tò mò của nàng thì làm sao nó có thể thoát. Sau cùng uy hiếp dọa nạt, vẫn phải khuất phục thôi. Nó thầm không phục, nhưng cũng trả lời nàng.
“Là đại học sĩ đó, là quan lớn đó...chủ nhân”.
Nàng phản ứng lại rất nhanh, mở cửa gọi một tiểu nhị đang đứng trực ngoài hành lang phòng có khách quý trong phòng bao cần bất cứ lúc nào, nhờ hắn gọi giúp chường quầy lên phòng nàng.
“Ngươi có biết người trong phòng bao quay bên cạnh ta là ai không”.
“Tiểu thư, một người tuổi trung niên là Triệu lão gia, là khách quen của trà lâu chúng ta, mỗi khi tới đều gọi Chấn Hồng của Vân Nam Thanh Châu, nhưng chỉ uống một chén rồi thôi. Còn một người trẻ hơn mới thấy lần đầu”.
Câu trả lời khiến nàng rất hài lòng. Lưu tâm đối với khách nhân thì mới có thể tạo cho khách nhân cảm giác thân thiết, tin cậy. Sao lại gọi Chấn Hồng? Đó là loại hồng trà thường chỉ các phu nhân mới thích. Chắc chắn phải có chuyện xưa gì đó đúng không. Có muốn tìm cách giao tiếp với người này hay không? Trước đó đã nghĩ nếu đại ca thi được đồng sinh thì sẽ khuyên gia gia cho đại ca tới huyện thành học, sau này chỉ có thể vào khả năng của huynh ấy đề danh bảng vàng. Nhưng bây giờ có một cơ hội lớn ở trước mặt. Có thể trở thành Đại học sĩ – đại quan như vậy chắc chắn là người có tài năng, không nói tới mối quan hệ của hắn trong quan trường, chỉ riêng tri thức hắn có thể truyền thụ cho đại ca nàng cũng đủ cho hắn dùng cả đời rồi. Nhưng làm thế nào để ôm được bắp đùi đại boss này đây...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT