Tuy rằng miệng có điểm không buông tha,
Tiêu Kì vẫn là nghĩa khí hết sức thỏa mãn vấn đề ăn uống của bạn tốt,
trước đến Đỉnh Thái Phong mua bánh bao hấp ở trên xe ăn, sau mới đi đến
chợ đêm, đi ăn hết tất cả các món trong danh sách mà La Khiêm kể ra.
Có lẽ thật sự ở nước ngoài đãi lâu, đặc
biệt tưởng nhớ tới các món ăn vặt bản địa, tên kia trừ bỏ sợi đay ở
ngoài, còn thật đem những món hắn kể ăn hết vào bụng, bao gồm một mâm
chao, một chén hoa chi canh, một chén dược đôn bài cốt, một miếng gà
chiên cở lớn, còn có một ly trân châu trà sữa, quả thực vô cùng kì diệu.
” Ta có cảm giác dường như đã mấy đời,
xin hỏi ngươi này thế là đầu thai làm thần trư sao?” Hắn vẻ mặt còn thật hỏi, lập tức bị bạn tốt dùng sức ném cho một quyền, hắn cười che ngực,
hỏi La Khiêm.” Kế tiếp còn muốn ăn cái gì?”
” Ta cần tìm một chỗ ngồi xuống tiêu hóa.” Hắn sờ sờ dạ dày phồng lên nói” ân, giống như thật sự ăn nhiều lắm.”
Tiêu Kì cười khẽ một chút, bước đi dẫn đầu hướng quán cà phê phụ cận đi đến.
” Ngươi lúc này trở về ở chỗ nào? Lại ở khách sạn?” Hắn nói chuyện phiếm thuận miệng hỏi.
” Ân.” La Khiêm gật đầu.
” Nói thật, ngươi cũng không phải là
không có tiền, vì sao không mua nhà ở? Gần nhất có thể đầu tư bất động
sản kiếm tiền, thứ hai có một chổ có thể trở về.” Tiêu Kì đề nghị.
” Với ta mà nói, mặc kệ ở chỗ nào đều là một người, có nhà hay không có nhà đều giống nhau, về phần đầu tư bất
động sản để kiếm tiền, ta không có hứng thú.”
” Trừ bỏ chụp ảnh, ngươi còn có cái gì hứng thú? Sống phóng túng?”
” Đó là hứng thú của ngươi, không phải của ta.”
” Chẳng lẽ ngươi tính cứ như vậy cả đời
ôm cái máy ảnh, thứ khác đều không cần? Cũng không quen bạn gái, cũng
không kết hôn sao?”
” Ngày mai mặt trời sẽ không phải là từ phía tây xuất hiện đi? Ta thế nhưng nghe được lãng tử tình trường như
ngươi nhắc tới‘ kết hôn’ này hai chữ này nha, thật sự là rất thần kỳ.”
La Khiêm trêu chọc hắn.
Tiêu Kì đang muốn mở miệng nói chuyện,
lại bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc, tuy rằng thanh âm kia
là tiếng Anh, nhưng hắn tự nhận tuyệt đối không thể nhận sai này thanh
âm này. Cho nên hắn quay đầu, sau đó thấy cô, đang cùng hai nam nhân
cùng một chỗ. Hắn mày không khỏi nhíu lại.
Cô không phải nói tăng ca sao? Như thế nào sẽ xuất hiện ở chợ đêm?
” Làm sao vậy?” Phát hiện hắn khác thường, La Khiêm tò mò hỏi hắn.
Hắn trầm mặc quan sát, chỉ thấy kia hai
nam nhân một trái một phải đem Tiểu Dư kẹp ở bên trong, tên tóc đen kia
thỉnh thoảng đối nàng kề tai nói nhỏ, thoạt nhìn siêu chói mắt, nhưng so với cái kia có một đầu màu cà phê tóc động một chút lại nắm tay Tiểu
Dư, càng làm hắn phát hỏa hơn.
” Trước ngươi không phải nói muốn gặp đại tẩu sao? Cơ hội tới.” Miệng hắn giác khinh phiết.
” Đại tẩu? Ngươi là nói ngươi bạn gái ở trong này sao? Ở nơi nào? Ở nơi nào?”
La Khiêm nhìn chung quanh, nghĩ rằng
người Tiêu Kì để mắt tới là cô gái diện mạo nhất định không tầm thường, hẳn là không khó tìm được mới đúng. Nhưng phóng mắt nhìn xung quanh
chung quanh, các cô gái không ít, được xem là mỹ nử lại càng ít ỏi, nhất là bên cạnh không có nam bạn lại vô cùng hiếm có, cơ hồ không thấy
được.
” Nơi đó.” Tiêu Kì đầu hơi đổi phương hướng, chỉ tay về phía đó.
La Khiêm theo hắn chỉ dẫn nhìn lại, xác
thực thấy một mỹ nữ tóc dài, hai mắt sáng linh khí, thần thái sáng láng, làm cho người ta rất hảo cảm, rất muốn tới gần cô. Nhưng, mỹ nhân cũng
không phải là một mình một người, bên cạnh còn có hai vị hộ hoa sứ giả,
một cái sản phẩm trong nước, một cái là hàng nhập khẩu.
” Người ngươi nói không phải là vị tiểu thư kia đi?” Hắn thật cẩn thận hỏi.
Tiêu Kì gật đầu.
La Khiêm cứng họng nhìn hắn, như là kinh hách quá độ nói không nói nên lời. Nửa ngày, hắn tự tay vỗ vỗ bả vai
huynh đệ, một lời nói thấm thía trêu chọc hắn,” Tiểu tam– không đúng,
tiểu tứ, thật ủy khuất cho ngươi nha.” Kia hai vị tả hữu hộ hoa sứ giả
hơn nữa cộng thêm bạn tốt của hắn, bởi vậy có lẽ nên tính bạn tốt nên
đứng hàng thứ tư đi!
” Đi tới!” Tiêu Kì cười mắng.
Hắn xác định chính mình thanh âm chính
là âm lượng bình thường, cũng không có gia tăng, không ngờ đã thấy đến
khoảng cách ba thước, ngồi ở trong đám người Tiểu Dư đang ăn bỗng nhiên
ngẩng đầu lên, giống đang tìm tìm cái gì dường như quay đầu nhìn quanh
bốn phía, thẳng đến cùng hắn bốn mắt đụng nhau mới thấy hắn.
Cô hai mắt trợn lên, đầu tiên là lộ ra
vẻ khó có thể tin cùng với biểu tình kinh ngạc, lập tức đối hắn nhếch
miệng mỉm cười. Kia tươi cười so với đóa hoa đẹp hơn, động lòng người
hơn, so với diễm dương càng chói mắt loá mắt hơn.
” Đáng giận, máy ảnh tại sau lúc này
không có điện (hết pin hay gì đóa ta nghĩ thế)!” Bên cạnh La Khiêm đột
nhiên nguyền rủa ra tiếng.
Tiêu Kì nghe vậy quay đầu, chỉ thấy hắn cầm máy ảnh trên tay hướng về phía Tiểu Dư mà chụp.
” Ngươi người này, ai cho ngươi chụp hình của cô ấy!” Bàn tay trực tiếp che ở màn ảnh máy ảnh, trừng mắt khiển trách.
” Hắc, gì chứ nhỏ mọn như vậy, mượn chụp vài tấm ảnh có mất gì đâu. Huống hồ máy ảnh hiện không có điện.” La
Khiêm thì thầm, xoay chuyển ánh mắt, nhìn hắn phía sau nói:” Hắc, đại
tẩu lại đây.”
Tiêu Kì nghe vậy xoay người, thực thấy Hạ Tiểu Dư đã rời khỏi chỗ ngồi, xuyên qua đám đông, bước nhanh tới chổ bọn hắn.
” Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Đi vào trước mặt hắn, vẻ mặt của cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn hắn.
Vất vả công tác một ngày, lại chen chút ở chổ chợ đêm nào nhiệt này, mặt của cô có điểm mệt mõi, trang điểm có
phần nhạt đi, tóc cũng có chút loạn, miệng còn bởi vì vừa rồi ăn cái gì
mà chưa có chùi qua có điểm bóng loáng, nhưng là Tiêu Kì lại cảm thấy
giờ phút này cô vừa thấy hắn liền quên hết thảy chạy vội chạy lại, so
với bất cứ thời điểm nào khác còn muốn xinh đẹp động lòng người hơn.
Trái tim ở trong lồng ngực đạp mạnh, máu ở mạch máu gia tăng tốc độ chảy, gợi lên dục vọng, hắn hoàn toàn không
thể ngờ tay của chính mình vơ lên khẽ vuốt gương mặt của cô, sau đó cúi
đầu hôn môi cô.
Hạ Tiểu Dư hai mắt trợn lên, bị hành
động thân mật bất thình lình của hắn dọa ngây người, hắn đang làm sao?
Bọn họ hiện tại đang ở chổ rất đông người, ít nhất có một trăm ánh mắt ở trừng mắt nhìn bọn họ nha!
Ngây người một chút, cô vội vàng đẩy hắn ra.
” Anh đang làm gì?” cô thấp giọng trách mắng, khuôn mặt đều đỏ bừng lên, hoàn toàn không dám nhìn hướng bốn phía.
” Em thật đẹp, làm cho anh kìm lòng không được.” Hắn cúi đầu cười khẽ, trong giọng nói cực kì ôn nhu.
Hạ Tiểu Dư giương mắt trừng hắn, không chút nghĩ ngợi liền nâng lên chân đá hắn một cái.
Hắn cười nhảy sang một bên tránh được cú đá của cô, hai cánh tay duỗi ra, người yêu lập tức rơi vào trong lòng của hắn.
” Giới thiệu người bạn này của anh cho
em làm quen.” Tiêu Kì cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu ngóng nhìn nàng nói.” Còn có, bạn bè của ngươi có phải hay không cũng muốn
giới thiệu một chút đâu?”
Nghe hắn như vậy nhắc tới, Hạ Tiểu Dư
thế này mới nhớ tới chính mình còn đang công tác. Cô vội vàng nhìn về
phía vừa rồi mình đang ngồi, chỉ thấy Ryan cùng anh Mã cũng không thấy
đâu–
” Tiểu Dư.”
” Sara.”
Hai người thanh âm bỗng nhiên theo bên
người vang lên, cô nhanh chóng quay đầu, đang nhìn thấy bọn họ mới thở
dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Cô
trước tiên tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Tiêu Kì, sau đó ho nhẹ một
tiếng che dấu xấu hổ, vì song phương mà giới thiệu.
” Ách, ta giúp mọi người giới thiệu một
chút. Vị này là Nick Ryan Kenyon tiên sinh, là bạn ở Australia của em,
đồng thời cũng là khách quý công ty của công ty nơi em đang làm. Vị này
là tiền bối của em ở công ty Mã Tất Tín tiên sinh. Còn vị này–” Hạ Tiểu
Dư nhìn về phía người bên cạnh.
” Ta gọi là Tiêu Kì, là bạn trai của
Tiểu Dư.” Tiêu Kì rộng rải mở miệng, đồng thời chủ tiến lên cùng hai
người bắt tay làm quen.” Rất hân hạnh được biết hai người. Vị này là bạn của ta, La Khiêm.”
” Hi.” La Khiêm đối kia hai người phất
phất tay, lập tức đem ánh mắt chuyển tới trên người mà hắn thấy hứng
thú.” Đại tẩu,” Hắn đối với Hạ Tiểu Dư kêu lên,” Ngươi có hay không hứng thú làm người mẫu cho ta, ta cam đoan– ngô!” Hắn lời còn chưa dứt, liền làm cho Tiêu Kì trực tiếp lấy tay che cái miệng của hắn lại.
” Em đừng để ý đến hắn, người này cuồng chụp ảnh, khi thấy nhàm chán liền tìm người chung quanh làm người mẫu để chụp ảnh.”
” Ngô ngô ngô……” La Khiêm lên tiếng
kháng nghị, nhưng miệng lại bị người khác che lại nên chỉ có thể phát ra những tiếng vô nghĩa.
” Em còn đang làm việc có phải hay
không?” Tiêu Kì ôn nhu hỏi cô, nghe được cô giới thiệu kia hai người kia một người là khách quí của công ty, một người là tiền bối, liền bỗng
nhiên hiểu được hết thảy.
Hạ Tiểu Dư vạn phần bất đắc dĩ đối với hắn gật gật đầu.
” Anh sẽ không làm phiền em nửa. Sau khi xong việc nhớ gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón em.” Hắn ôn nhu nói.
Cô lại lần nữa gật đầu, kỳ thật cô rất muốn cùng hắn đi ngay, nhưng có công tác còn cần phải làm nha……
” Rất vui được làm quen với hai vị.
Chúng tôi đi trước một bước, xin lỗi vì không tiếp được.” Tiêu Kì hướng
kia hai người gật đầu nói, sau đó kéo La Khiêm xoay người bước đi.
” Chờ một chút, chờ một chút.” Ryan bỗng nhiên ra tiếng kêu to.
Tiêu Kì dừng lại cước bộ, bốn người đồng thời nhìn về phía Ryan, hắn lại chỉ nhìn chằm chằm La Khiêm.
” Xin hỏi ngươi là không phải mr.Max?”
Bốn người đồng thời sửng sốt, Hạ Tiểu Dư cùng Mã Tất Tín vẻ mặt mờ mịt, Tiêu Kì cùng La Khiêm lại nhanh chóng
đối nhìn người vừa hỏi, không dự đoán được sẽ bị người ngoài nghề nhận
ra.
La Khiêm thực thích chử Max này, nó có
nghĩa lớn nhất, nhiều nhất, đỉnh linh tinh ý tứ, phi thường phù hợp hy
vọng cùng nguyên hứa (khi bắt đầu hứa đều gì đó), cho nên không biết bắt đầu từ đâu, hắn liền thích tác phẩm của hắn đều đề chử Max này.
Lúc ấy hắn còn là người vô danh tiểu tốt, căn bản không có người biết tên thật của hắn.
Sau này, tác phẩm của hắn càng lúc càng
được hoan nghênh, thậm chí dự giải quốc tế, làm người người khen ngợi,
mọi người liền dùng chử trên ảnh hắn chụp mà gọi hắn, sau mr.Max liền
thành danh hiệuđộc nhất vô nhị của hắn.
Nhưng là nói thật, hắn mặc dù trong giới chụp ảnh cực kì nổi danh, nhưng có câu là khác nghề như cách núi, hơn
nữa hắn cũng không có công khai tên tuổi, nên bị nhận ra như vậy thật
đúng là ngoài ý muốn.
Bất quá dù sao cũng là người nổi tiếng
trên thế giới, La Khiêm dung nhan nghiêm chỉnh, lập tức lộ ra nụ cười,
thái độ khách khí hướng Ryan chào hỏi.
” Nhĩ hảo.” (cái này chắc ai đọc ngôn tình củng bit cóa nghĩa là ngươi mạnh khỏe)
” Nhĩ hảo, nhĩ hảo.” Một khi khẳng định, Ryan nhất thời trở nên hưng phấn.
Hắn rất nhanh sải bước tới, chủ động cầm lấy tay La Khiêm, kích động dùng sức rung hai cái.
” Ta thật sự rất thích tác phẩm của
ngài, hàng năm ngài ở Newyork mở triển lãm cá nhân ta nhất định đều đi
xem. Mỗi nhân vật dưới ống kính của ngài, mỗi một bức đều trông rất sống động, tràn ngập chuyện xưa. Đúng rồi, ta còn nhớ tới một tác phẩm của
ngài nha, tác phẩm có tên là ‘face’, ngài nhớ rõ không? Tuy rằng đã là
rất lâu, nhưng là ngài luôn luôn lấy người làm chủ đề, cũng đã đặc tả
rất nhiều gương mặt, chỉ có tác phẩm gọi là ‘face’ kia, mọi người đều
đoán ý nghĩa của nó.”
Nói xong, Ryan quay đầu đối Hạ Tiểu Dư bổ sung nói:” Đó là ảnh chụp tỷ tỷ của ngươi, ngươi hẳn là không có xem qua đi?”
Cô nghe vậy mở to hai mắt, thong thả
quay đầu nhìn về phía người lần đầu tiên gặp mặt La Khiêm, một bên Tiêu
Kì cũng lộ ra vẻ mặt kinh dị, quay đầu nhìn về phía hắn. Về phần La
Khiêm thoạt nhìn có chút giật mình, còn có một loại biểu tình hình dung
không được, như là nhớ lại, lại giống hoài niệm, còn có chút vẻ mặt phức tạp trong mắt hắn.
” La Khiêm, ngươi cũng nhận thức Hạ Tiểu Tiệp?” Tiêu Kì hỏi hắn.
” Cô ấy là ai?”
” là tỷ tỷ của Tiểu Dư, theo như lời hắn nói, đó là người trong tác phẩm tên là ‘face’ của ngươi.” Hắn chỉ Ryan giải thích.
La Khiêm trầm mặc một chút, mới mở miệng,” Ta không biết cô ấy tên gọi là gì.”
” Cho nên ngươi cùng tỷ tỷ của ta thật
là không có quen biết? theo như lời Ryan, tác phẩm kia chính là ngươi
trong lúc vô tình chụp được đi?” Tiêu Kì hỏi hắn, tổng cảm thấy hắn phản ứng tựa hồ có điểm không tầm thường, cùng phản ứng bình thường của hắn
có chút bất đồng.
” Rất nhiều năm trước.”
” Ở đây hay là ở là Australia?” Hắn hỏi lại.
” Ở đây.”
Tiêu Kì cùng Hạ Tiểu Dư nhanh chóng đối xem liếc mắt một cái, nếu là ở đây……
” Là năm năm trước sao? hay là sớm hơn?” Hắn lại hỏi.
” Ngươi có nhớ rỏ thời điểm đó không, là ở dưới tình huống nào mà chụp được tấm ảnh đó?” Hạ Tiểu Dư cũng hỏi.
Ryan cùng Mã Tất Tín mờ mịt liếc mắt một cái, đứng ở một bên trầm mặc nghe nhìn, rất muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
” Sara, đã xảy ra chuyện gì sao?” Ryan nhịn không được nhỏ giọng hỏi nàng.
Hạ Tiểu Dư khinh sợ run lên, đột nhiên
nhớ tới bên cạnh còn có hai người, tựa hồ không thích hợp để nói chuyện
này. cô nhìn Tiêu Kì liếc mắt một cái, trong mắt hắn cũng có ý tưởng
đồng dạng.
” Không có gì.” cô lắc đầu đơn giản nói.” Ryan, thời gian không còn sớm, hôm nay tới đây thôi có được hay không?”
” Hảo. ta có thể xin Mr.Max kí tên dùm ta được hay không?” Ryan mơ ước hỏi.
Cô nhìn La Khiêm, lại nhìn Tiêu Kì.
” Đương nhiên.” Hắn thay bạn tốt trả lời, thân thủ tiếp nhận bút, nhét vào trong tay bạn tốt.
La Khiêm đành phải không có trâu bắt chó đi cày ở trên áo sơmi tcủa Ryan đặt bút mà kí tên.
Ryan thỏa mãn để cho Mã Tất Tín lái xe
đưa hắn về khách sạn nghỉ ngơi, Hạ Tiểu Dư lại trực tiếp lên xe của Tiêu Kỳ đưa La Khiêm về khách sạn, thuận tiện đi theo xem tác phẩm tên
là”face” ảnh chụp kia Tiểu Tiệp.
Ảnh chụp không thấy được, bởi vì bọn họ
vừa mới chuẩn bị lên xe, vì di động của Tiêu Kì liền đột nhiên vang lên, mang đến tin tức mẹ của Tiêu Kì bị té ngã.
Đối mặt với tình hình ngoài ý muốn, La
Khiêm đương nhiên không dám nhờ hắn đưa về, chủ động nói chính mình sẽ
đón taxi trở về, kêu Tiêu Kì nhanh chút đi bệnh viện, mà Hạ Tiểu Dư
đương nhiên cũng đi theo cùng đi. Dù sao người bị thương cũng là mẹ
chồng tương lai của cô nha.
Hai người vội vàng tới phòng cấp cứu của bệnh viện, Mẹ Tiêu đã được đưa đến phòng bệnh, bọn họ hỏi phòng hào,
lại vội vàng đuổi tới phòng bệnh.
Đẩy cửa phòng ra, vội vàng đi rồi đi vào, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt đó là thân ảnh mẹ Tiêu đang ngồi dựa giường bệnh.
Sắc mặt của bà thoạt nhìn có điểm tái
nhợt, nhưng tinh thần vẩn hoàn hảo, hơn nữa cùng năm năm trước giống
nhau như đúc, một chút cũng không thấy già đi, làm cho Hạ Tiểu Dư cảm
giác xa lạ điến nửa điểm đều không có.
” Tiêu mẹ, người có khỏe không? Như thế
nào lại phát sinh loại sự tình này đâu? Bác sĩ nói như thế nào? Có nặng
lắm không?” Cô nhanh chóng đi đến bên gường, khẽ chạm một chút vào cánh
tay đang bị thương, mày nhanh nhíu lại, vẻ mặt quan tâm hỏi.
Mẹ Tiêu lộ ra có chút ngạc nhiên biểu
tình, nhìn cô một chút, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Kì, bộ dáng
như là đang hỏi ” Vị tiểu thư này là ai vậy”.
” Mẹ Tiêu, người không nhận ra con sao?
Ta là Tiểu Dư nha, năm sáu năm trước luôn chạy đến nhà người quấy rầy
người Hạ Tiểu Dư, là bạn học đại học của Tiêu Kì.” cô nhếch miệng giải
thích, có điểm nghịch ngợm biểu tình rụt đầu hạ vai.
Tiêu bỗng nhiên” A” Một tiếng, lộ ra vẻ
mặt bừng tỉnh đại ngộ biểu tình cõi lòng vui vẻ, dùng cánh tay không bị
thương kia cầm tay cô.
” Ta lại đang nghĩ vị tiểu thư này như
thế nào lại nhìn quen mắt như vậy, nguyên lai là ngươi, Tiểu Dư nha,
nghe Tiêu Kì nói, ngươi xuất ngoại du học đi, trở về lúc nào a? Ngươi
như thế nào càng lớn càng xinh đẹp như vậy? Xinh đẹp đến nổi Mẹ Tiêu
không nhận ra ngươi đã đến rồi, thật sự rất xinh đẹp.”
” Mẹ Tiêu, người nói như vậy con sẽ
ngượng ngùng. Người mới là, như thế nào càng lúc càng trẻ, có hay không
người khác gặp lại cho rằng người là muội muội của Tiêu Kì? Nhất định có rất nhiều nha.”
” Ngươi đứa nhỏ này thật sự là…… Ha ha……” mẹ Tiêu vui vẻ cười đáp cười toe tóe.
” Mẹ Tiêu, chỗ vết thương rất đau sao?
Như thế nào lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy? Bác sĩ nói như
thế nào?” Xem mẹ Tiêu cười như vậy không sai biệt lắm, Hạ Tiểu Dư mới
thật sự mà quan tâm hỏi.
” lúc xuống cầu thang đạp phải vật gì đó nên chợt chân rơi xuống, hoàn hảo chỉ còn hai ba bậc thang mà thôi, nếu không sẽ càng nghiêm trọng.” Nhớ tới lúc ấy, bà vẫn có chút kinh hãi.
” Bác sĩ nói như thế nào?”
” Cánh tay xương cốt liệt một chút, bả
vai có chút bị thương cùng trật khớp, còn có chút bầm tím. Người đã già, toàn thân còn trở nên như vậy nên không thoải mái, Bác sĩ sợ có vấn đề
gì đó nên bảo ta nằm viện một ngày để quan sát.”
” Vốn nên làm như vậy.” Hạ Tiểu Dư đồng ý gật gật đầu, sau đó mới phát hiện– Tiêu Kì như thế nào lại im lặng như
vậy, cũng chưa nói chuyện?
Cô đang muốn mở miệng hỏi hắn làm sao
vậy, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, một cô gái tóc dài đi vào, trong tay
còn cầm theo một túi đồ, bộ dáng nhìn vào cho người ta thấy được là cô
vừa mới đi mua đồ về.
” Mẹ, ta đã trở về–” thanh âm của cô gái đang nói bỏng im bặt khi cô nhìn thấy bọn họ, cước bộ cũng ngừng lại.
” Mạn Lâm ngươi đã về rồi, lại đây ta
giúp ngươi giới thiệu một người, hai người các ngươi nhất định trở thành bạn tốt.” mẹ Tiêu vui vẻ ngoắc.
” Mẹ, thời gian không còn sớm, Tiểu Dư
ngày mai còn phải đi làm, con trước đưa cô ấy về trước.” Tiêu Kì vẫn
không mở miệng bỗng nhiên lên tiếng, tay vội kéo cô.
” Chậm trễ một phút đồng hồ không được
sao.” mẹ Tiêu trừng mắt trách mắng.” Mạn Lâm ngươi mau tới đây, mẹ giới
thiệu với ngươi, vị này là bạn học đại học của Tiêu Kì, so với ngươi nhỏ một tuổi. Tiểu Dư, cô ấy là–”
” Mẹ!” Tiêu Kì đột nhiên lớn tiếng đánh
gãy lời nói của mẹ Tiêu.” Đã muốn đã khuya, lần khác gặp rồi nói sau.”
Nói xong, lại lần nữa bắt lấy tay của bạn gái, đem cô kéo ra bên ngoài.
Hắn không biết tại sao lại có hành động như vậy, làm cho Hạ Tiểu Dư tràn ngập mờ mịt khó hiểu.
” Chờ một chút.” Cô ra tiếng ngăn cản,
bàn tay kia của cô để lên trên tay bàn tay mà hắn đang nắm tay cô, nghi
hoặc nhìn hắn hỏi:” Ngươi làm sao vậy? Mẹ của anh còn chưa nói hết, như
vậy thực không lễ phép nha.”
Hạ Tiểu Dư nhịn không được quay đầu, hướng người đứng ở cửa nhếch miệng cười.
” Tiểu Dư, Mạn Lâm là con dâu của ta, lão bà của Tiêu Kì.” mẹ Tiêu nắm chắc thời gian, nhân cơ hội vì cô mà giới thiệu.
Bốn phía thanh âm tựa hồ ở trong nháy
mắt toàn bộ không cánh mà bay mất hết, lại đột nhiên trở về, bởi vì cô
nghe thấy thanh âm chính mình hỏi:” Cái gì?”
” Mạn Lâm là con dâu của ta, lão bà của Tiêu Kì……”
Thanh âm lại lại một lần nữa bỏ cô mà
đi, bởi vì cô miệng thấy mẹ Tiêu luôn luôn nói, nhưng cô lại không nghe
thấy bà đang nói cái gì? Trong óc một mảnh không mang.
Con dâu?
Lão bà?
Đúng rồi, nàng nghĩ tới. Tiêu Kì là cái
con trai độc nhất, không có anh chị em, cho nên kêu mẹ Tiêu một tiếng ”
Mẹ”, chỉ có thể là con dâu của bà mà thôi.
Nguyên lai là như vậy!
Cô hiện tại rốt cục hiểu được, vì sao
Tiêu Kì cùng cô kết giao sau, lại chưa bao giờ đề cập qua muốn dẫn cô về nhà gặp cha mẹ hắn, bởi vì hắn đã kết hôn, trong nhà đã lão bà.
Sau lưng một trận lạnh cả người, gương mặt cô không có chút máu, không ngừng nhẹ rùng mình.
” Tiểu Dư, chuyện này anh có thể giải thích.”
Thanh âm lại lọt vào thế giới của cô, cô lại tình nguyện giống như vừa rồi cái gì cũng nghe không thấy.
Giải thích? như thế nào giải thích? giải thích cái gì? Hắn không cần giải thích, chỉ cần trả lời nàng hai vấn đề là đủ rồi.
” Anh đã kết hôn?” Nàng xem hắn, hỏi ra cái thứ nhất vấn đề.
” Em nghe anh giải thích, anh–” Tiêu Kì vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
” Chỉ cần trả lời là phải.” cô nói.
” Em nghe anh giải thích–”
” hoặc không phải?” cô không chuyển mắt nhìn hắn, chấp nhất muốn nghe thấy hắn trả lời.
Hiện tại cô trừ bỏ muốn nghe đáp án, thì không muốn nghe hắn nói điều gì khác.
Tiêu Kì bỗng nhiên hiểu được chỉ có thể trả lời là phải hoặc không phải? đáp án này…… Hắn không thể nói dối.
“…… Là.”
Hạ Tiểu Dư kinh hoảng một chút, lại trầm tĩnh một lát, hỏi lại hắn cái vấn đề thứ hai.
” Các ngươi có đăng kí sao?”
“…… Có.”
Tốt lắm, đủ, đã xong. Cô rốt cuộc không có gì vấn đề muốn hỏi, trên thực tế, Cô còn có thể hỏi cái gì đâu?
” Mẹ Tiêu, ta muốn đi trước. Chúc người
sớm ngày bình phục, có thời gian ta sẽ lại đến thăm người.” cô xoay
người đối với trưởng bối trên giường bệnh mỉm cười nói, nói xong vẫy vẫy tay, liền xoay người rời đi phòng bệnh.
” Tiểu Dư.” Tiêu Kì ở trên hành lang đuổi theo cô, giữ chặt cô,” Xin em hảy nghe anh giải–”
Ba!
Chử ” Thích” chưa phát ra đã bị cô dùng một cái tát xoá sạch.
Đây là lần thứ hai cô dùng bàn tay này để đánh hắn, hơn nữa đánh người tay củng rất đau, hay chính là đau lòng.
Người thứ ba.
Hắn lại làm cô trở thành người thứ ba? Hắn làm sao có thể làm như vậy, làm sao có thể?
Nếu hắn chính là lừa gạt cảm tình của
cô, cô sẽ không như vậy tức giận, khổ sở. Bởi vì cô là tự nguyện thương
hắn, không có người bắt buộc cô, cô là cam tâm tình nguyện, cho nên nếu
thất tình, chỉ cần đau lòng một thời gian, khổ sở một thời gian, cô tin
tưởng chính mình sẽ sống tốt được. Nhưng là hiện tại cô lại kéo một cô
gái vô tội cùng nhau đau lòng, khổ sở, thậm chí còn phải trên lưng gánh
thêm danh hiệu phá hoại gia đình của người khác.
Người thứ ba!
Cô ngay cả người thứ ba cũng không
nguyện làm, như thế nào lại đi phá nát hôn nhân của người khác? Hắn có
thể nào đối với cô như thế, có thể nào đem cô lừa gạt như vậy, như thế
nào có thể?
Nước mắt của cô mơ hồ che khuất tầm mắt, chảy xuống hai má, cô lấy tay dùng sức đem chúng nó lau đi, hảo hận
chính mình, cũng rất hận hắn.
Vì sao cô không hỏi rỏ ràng tình trạng
hôn nhân của hắn, liền cùng hắn kết giao? Vì sao hắn lại lừa gạt cô, che giấu hắn đã kết hôn đã có lão bà, còn đối với cô tốt như vậy?
” Tiểu Dư–”
(đừng ai thắc mắc vụ xưng hô ở đoạn này nha, TD đang giận mờ kêu xưng anh em sau mờ xưng hô cho nổi)
” Đừng chạm vào ta.”
Tiêu Kì giơ tay ra định chạm vào cô, lại bị cô quát bảo ngừng lại, tay như vậy liền ở giữa không trung.
” Anh có thể giải thích, cầu xin em nghe anh giải thích.” Hắn cầu xin.
” Không cần giải thích.” Cô lắc đầu, thì thào tự nói giống như nói với hắn: ” Ta không làm người thứ ba. Cho
nên, ngươi chỉ cần cách ta xa một chút là được, cách ta xa một chút.” cô từng bước lui về phía sau, sau đó xoay người bước đi.
Phía sau không có tiếng bước chân đuổi theo, hắn không lại lần nửa đuổi theo cô.
Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi, thật sự tốt lắm.
Nhưng vì sao nước mắt rơi như mưa? Vì sao ngay cả hô hấp củng đều cảm thấy đau lòng? nguyên lai vẫn là giống nhau.
Tâm, đau quá.
Nổi đau này có thể sẽ tê liệt sao? Cần
bao lâu mới có thể tê liệt? (ý chổ này là TD mún nói nổi đau sẽ khỏi
sau, cần bao lâu mới khỏi)
Đau quá, lòng của nàng thật sự đau quá, đau quá……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT