Lý Dĩ Thành đông cứng tại trận, không phải vì cảm động, mà là xấu hổ. Bị một tên to xác như này ôm cổ khóc lóc ầm ĩ giữa đường, thật Lý Dĩ Thành chỉ muốn đập đầu xuống gối chết quách cho xong. Tính diễn cái trò gì đây a! Mình còn đang định cảm động, cậu thầm rền rĩ, hồi đó bộ tôi có lỗi với anh dữ lắm sao? Mắc gì anh phải thù tôi như này.
Cậu quyết định nhanh như chớp, lại giở tiếp chiêu thứ sáu trong tám chiêu cưa cẩm Eric truyền thụ – “Phật quang tỏa sáng”, cậu giơ tay vỗ vỗ lưng Dương Tiếu Văn, mỉm cười đầy bao dung thấu hiểu, rồi nói êm như ru: “Tôi biết, không sao, chuyện qua rồi mà.” ba khúc lời thoại chuẩn mực này, đối phó với mọi loại khóc lóc sụt sùi đều siêu hữu dụng.
Dương Tiếu Văn ậm ừ đáp, qua một lát mới ngẩng đầu khỏi vai cậu, đến khi ấy cảm xúc trên gương mặt đã dịu đi nhiều, chỉ còn hai mắt ửng ửng đỏ dưới ánh đèn đường là chứng tỏ người này vừa mới khóc.
Lý Dĩ Thành cười cười: “Đi thôi.” tôi từng khóc vì anh, nhưng không phải anh muốn, giờ anh khóc cho tôi, cũng không phải vì tôi cần.
Hai người dần đi xa khỏi đường Hoài Hải Trung sầm uất, im lặng bước vào con ngõ nhỏ, những cửa hàng bên đường đều đã đóng cửa tắt đèn, chỉ còn biển hiệu mấy quán bar chớp nháy sáng trong đêm tối. Lý Dĩ Thành tiến về phía một chiếc ô tô đuôi cụt nhỏ, “tách” một tiếng, đèn xe sáng lên.
“Cái này là… màu hồng.” cuối cùng Dương Tiếu Văn cũng mở được miệng nói, giọng lại run run.
“Ờ, tôi biết nó màu hồng phấn mà.” Lý Dĩ Thành dỗ Dương Tiếu Văn, “Ngồi chút xíu là quen liền à, không mất mặt đâu mà sợ.” dù sao tôi mất mặt quen rồi, còn anh ngày kia về Đài Bắc, mặt đâu nữa mà mất.
Lý Dĩ Thành lái xe, trên xe hai người đều trầm mặc, không phải xấu hổ, chỉ là trầm mặc, chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên cây cầu dài bắc qua sông Hoàng Phố, rồi dừng lại trước khách sạn, Dương Tiếu Văn lên lấy hành lý, cậu cho cửa kính xuống, để làn gió oi oi nóng ùa vào trong xe.
Cuối cùng cậu cũng có cơ hội được yên tĩnh suy nghĩ lại chuyện tối nay.
Cậu rủ Dương Tiếu Văn đi chơi, là vì cảm thấy gặp lại bạn bè thật vui vẻ, muốn chiêu đãi anh ta một bữa, chỉ vậy mà thôi. Chuyện cũ đã sớm phôi phai rồi, ngay cả việc năm đó Dương Tiếu Văn ba lần muốn đến với cậu, ngầm muốn nhờ cậu để hàn gắn tổn thương của mình, nếu cậu đã từ chối, vậy càng không thể trách Dương Tiếu Văn quay lại với người trước kia. Từ chuyện ấy mà nói, cậu còn phải tán dương cá tính của Dương Tiếu Văn, vì sự thẳng thắn và chân thành với tình yêu của anh ta.
Đến nỗi lời hứa không đưa người khác đến quán mỳ, cậu cũng đã cho qua từ lâu, lại còn hăm hở viện lý lẽ bào chữa cho Dương Tiếu Văn, dù sao A Tả là tình yêu đích thực của anh ta, là “người thân” anh ta muốn sống chung cả đời, đâu phải “ai khác”. So cho rõ ra, dù cậu không dẫn ai đến cầu vượt thật, nhưng cũng đã vẽ cả đống bản đồ cho mấy đứa bạn thân tự đi… ừ thì có đồ tốt phải san sẻ với chiến hữu a. Lý Dĩ Thành thầm bóc tẩy bản thân.
Cậu biết bằng một cách nào đó, mình cũng đã trở thành một tấm thẻ dấu trang trong cuộc đời Dương Tiếu Văn, nếu không Dương Tiếu Văn đã không ôm cậu khóc giữa đường như thế, trong lòng bọn họ đều có tiếc nuối và thổn thức, có lẽ lần này là ông Trời cho bọn họ một cơ hội, để giãi bày mọi sự cùng nhau, để sau này dù không thể trở lại thân thiết như trước, ít nhất cũng được nhẹ lòng không còn vương vấn nữa.
Nghĩ xa nghĩ gần một hồi, Dương Tiếu Văn đã khoác ba lô đi xuống. “Hành lý anh vẫn để lại, tối mai lại về đây, chủ nhật ra sân bay cho tiện.”
“Ờ, đi thôi.” đêm mai tôi cũng không định giữ anh lại ngủ đâu a, Đại Võ huynh.
Lý Dĩ Thành lái xe qua nửa Thượng Hải bằng kỹ thuật không ra sao của mình, về chỗ trọ đã hơn 11 giờ, đây là nhà thuê ngắn hạn Eric kiếm giùm cậu, hai phòng ngủ, một phòng khách, một vệ sinh, đồ dùng gia dụng đầy đủ, thứ hai đến thứ sáu còn có một dì đến đổ rác dọn dẹp giùm. Cậu vô cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua sáu chai bia Tuyết Hoa và một mớ đồ ăn vặt, làm Dương Tiếu Văn mới thử xách túi đã lé mắt, cơ mà anh ta cũng không nói gì.
Vào nhà, Lý Dĩ Thành để Dương Tiếu Văn đi tắm trước, còn mình ngồi sô pha ôm laptop lên mạng, cậu đương rất hứng chí muốn khoe chuyện ly kỳ tối nay với Khưu Thiên, lại còn thấy dâng trào sung sướng một cách rất chi quái dị khi được hóng chuyện bùm xum của chính mình, bất quá Khưu Thiên không online MSN, cậu đành nhắn off mess, kể lể thôi thì đầu đuôi câu chuyện trôi chảy lan man, càng viết càng nghe như tiểu thuyết, đến đoạn Dương Tiếu Văn ôm mình khóc thì nhịn hết nổi phì cười, “Ổng ôm tôi khóc nha, dữ hông dữ hông, giữa đường Hoài Hải bao nhiêu người người ta đứng coi a, trời tôi mất mặt muốn đập đầu vô gối chết luôn, phim sến giờ vàng cũng chưa có đoạn đó đâu nghen…”
“Máy có gì mà cười vui vậy?” Dương Tiếu Văn tắm xong, đi vào phòng khách nhìn cậu.
“Không có, báo cáo chuyện hôm nay với tụi bạn thôi, ngồi đi ngồi đi, muốn uống gì tự lấy, coi TV tự bật nha, lên mạng thì pass wifi là 1009.” Lý Dĩ Thành nói nhanh một lèo, lại cắm cúi viết thư tiếp.
“1009, à, sinh nhật em.”
“Sao anh biết?” Nhớ là hình như cậu chưa nói chuyện sinh nhật với Dương Tiếu Văn bao giờ.
Dương Tiếu Văn nghĩ một lát, “Quên rồi, biết vậy thôi.”
Lý Dĩ Thành đáp “ừ” một tiếng, rồi không hỏi gì nữa, chúi đầu vào máy tính, tiếp tục tường thuật kịch hay: “Tôi đang ngồi phòng khách viết thư cho bồ nè, ổng ngồi sô pha bên kia cũng xài máy, kịch tính dữ không, bồ muốn hóng lắm hở, ha ha ha, giờ tôi đi tắm, quần áo của bồ tôi mua rồi đó, vậy đã nghen.” gửi tin xong, cậu gập máy lại, rồi nhảy xuống đi tắm.
Đang tắm dở, cái di động để lại trên bàn nước lại hát véo von, cuối cùng Dương Tiếu Văn cũng có cơ hội nghe trọn vẹn đoạn nhạc chuông, “Em đợi chờ mùa xuân ấm áp về trên đỉnh tuyết sơn trong đau khổ, chờ cánh nhạn đơn côi trở về với cao nguyên sau buổi băng tan, tình yêu làm sao mà tiếp nối, làm sao quay lại được buổi ban đầu…”
“Tình yêu làm sao mà tiếp nối, làm sao quay lại được buổi ban đầu…”
Dương Tiếu Văn im lặng nghe lời ca, hai chữ “Tình yêu” nhấp nháy sáng lạ lùng trên màn hình, tiếng nhạc ngừng lại, rồi lại xướng lên lần nữa, rốt cuộc Lý Dĩ Thành chịu hết nổi, quấn vội khăn tắm rồi chạy vèo ra, mớ tóc dài ướt đẫm dán trên lưng, cậu vơ lấy di động, bực bội nói: “Tôi đang tắm!”
“Tắm cái đầu bồ! Bồ là đồ ngu hả?! Não bồ bị chó tha mất rồi hay sao!” Khưu Thiên nổi giận đùng đùng trong điện thoại.
“A a a bồ đừng có khùng lên mà, chỉ là ngày mai dẫn ổng đi chơi thôi.” Lý Dĩ Thành vừa líu lo nói vừa chạy vào phòng tắm đóng cửa lại, không nhìn đến Dương Tiếu Văn đang mặt đầy tâm trạng ngồi trên sô pha, “Mà tôi đang tắm thật đó, đúng là chỉ có tắm thôi!”
“Tắm tắm tắm cái đầu bồ! Còn dám dẫn về nhà à! Bồ nghĩ gì thế hả! Lần trước bồ chơi chưa đủ đúng không?!”
“Lần trước người ta không có chơi mà đại nhân, tại tôi thấy làm bạn giường chiếu một hồi, giờ lạ nhà gặp nhau cũng là có duyên, nên mới dẫn ổng về nói chuyện…”
“Giường chiếu cái đầu bồ! Nói nói cái đầu bồ! Bồ bị cửa kẹp móp trán rồi hả! Lý Dĩ Thành, tôi cảnh cáo bồ! Bồ… bồ… thật tôi cũng không biết phải cảnh cáo bồ cái gì nữa!”
“A, chuyện qua cả rồi mà.” Lý Dĩ Thành thật thà nói, “Bồ cũng biết nào giờ tôi có trách gì ổng đâu, với lại bỏ qua vụ đó đi, thì chơi bời với ổng cũng được lắm, ở Đài Bắc chán ra không sao, đến Thượng Hải lại gặp, chắc có ý trời đó, dù sao tôi cũng là người tốt lâu lâu dìu các cụ già qua đường mà…”
“Dìu cái đầu bồ ấy! Giờ nếu nó bám lấy bồ đòi nối lại tình cũ rồi bồ tính sao!”
“Lấy đâu ra tình cũ ở đây a đại nhân! Mà nếu ổng định thế thật…” Lý Dĩ Thành nghĩ nghĩ một chút, “Thì tôi sẽ chơi… ha ha… ú tim với ổng, thử làm khuê nữ bị theo đuổi cũng hay lắm nha ha ha…”
“Lý-Dĩ-Thành…” Khưu Thiên nghiến răng nghiến lợi.
“Gọi đường dài là tốn lắm nha ành giai Khưu Thiên! Đợi tôi tắm xong lên MSN tán chuyện với bồ nghen, bye.” thảy di động qua một bên, Lý Dĩ Thành quay vào tắm nốt, xong về phòng sấy khô đầu, rồi cứ thế để tóc tai bù xù đi vào phòng khách.
Trong phòng Dương Tiếu Văn đang im lặng ngồi lên mạng, Lý Dĩ Thành mở chai bia, cũng cầm máy lên bắt đầu chat MSN với Khưu Thiên, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Dương Tiếu Văn. “Đàm đạo” hết chừng một chai bia, Lý Dĩ Thành kể cho Khưu Thiên mọi suy nghĩ trong bụng mình lúc này, làm bạn, Ok; làm người yêu? Từ lúc gặp lại đến giờ, cậu chẳng thấy còn chút xíu nào tình ý với Dương Tiếu Văn cả, còn nếu anh ta có ý đó, thì… đợi lúc ấy hẵng hay. Hơn nữa, không chừng qua ngày mai sẽ chẳng còn gặp nhau nữa, giờ nghĩ cho nhiều chắc đã để làm gì.
Cuối cùng Khưu Thiên cũng bị ép đồng ý, bằng không sẽ dẹp luôn vụ hải bảo. Tắt máy, cậu lại nhớ đến chuyện Khưu Thiên đánh Dương Tiếu Văn, nào giờ cậu chưa hề hỏi rõ Khưu Thiên vụ đó. Mà thật ra, những gì cậu biết về Dương Tiếu Văn, đều dừng lại ở đúng lễ tình nhân năm ấy, qua ngày hôm đó rồi, không một lần nào cậu thử chạm đến nội tâm người này nữa.
“Nghĩ gì vậy? Đưa anh đi chơi, bạn em không vui sao?” Dương Tiếu Văn cũng gập máy lại, ngồi đầu kia sô pha nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi.
“Cậu ấy vẫn vậy đấy, quen đi là được, bình thường cậu ấy đối với tôi tốt lắm.” Lý Dĩ Thành cố tình làm bộ ấm ức nói, “Ai nha, kệ đi kệ đi, nào mình uống rượu buôn chuyện.” nói xong liền chạy vào bếp xách ra một chai vang đỏ Trường Thành với Sprite ướp lạnh, “Nào, vang đỏ pha Sprite, ủng hộ đi.” lại làm một cốc cho Dương Tiếu Văn, “Nào, ủng hộ~”
“Ngọt ngọt, ngon thiệt.” Dương Tiếu Văn rất chi hưởng ứng, “Giống rượu hoa hồng với Seven-up.”
Hai người ngồi hai đầu sô pha, chuyện trò bắt đầu từ vang đỏ trở đi, Dương Tiếu Văn nói anh ta đi công tác Thượng Hải với Bắc Kinh gặp những chuyện gì chuyện gì, đến những nơi nào, ăn món gì ngon, rồi làm mấy trò mắc cười vì bất đồng văn hóa với đồng nghiệp ở đại lục, Lý Dĩ Thành kể chuyện Eric biến thái, rồi mai tính dẫn anh ta đi mấy cái ngõ nhỏ với hàng ăn vặt, kể chuyện hồi này cậu hay nghe ca sĩ đại lục hát, còn mê cả côn khúc… Mà không một ai nhắc lại những gì đã qua.
Lý Dĩ Thành chậm rãi tìm lại được sự hòa hợp khi trò chuyện với Dương Tiếu Văn như trước kia, Dương Tiếu Văn thường thường nhanh miệng nói ra nhiều câu cậu nghĩ trong bụng mà chưa kịp nói, họ vẫn đồng điệu đến kỳ cục, mà cũng thường đồng thanh nói những lời hệt như nhau.
Người này a, thật là… Lý Dĩ Thành thở dài thượt vì cảm giác rối rắm phức tạp của mình.
Một chai rượu vang họ uống tới mười hai rưỡi đêm, “Uống xong rồi, đi ngủ thôi, mai còn đi chơi cả ngày.” Lý Dĩ Thành tuyên bố kết thúc đêm tái ngộ.
Dương Tiếu Văn về phòng cho khách, đi đến cửa thì tự dưng dừng lại, ngoảnh đầu nói với cậu: “Anh ngủ cùng em được không?”
Lý Dĩ Thành ngẩn mặt nhìn Dương Tiếu Văn.
“Chỉ là ngủ cạnh em thôi.” Dương Tiếu Văn nói bằng vẻ nghiêm túc đến thận trọng: “Anh sợ mai tỉnh dậy không thấy em nữa.”
Này cái người này không tính nửa đêm ôm mình khóc rồi sờ đông sờ tây blah blah đấy chứ, giờ mình mệt chết rồi nghen, chỉ muốn ngủ nghen… nếu ổng dám cưỡng bức mình mình sẽ vớ chụp đèn phang vô ót ổng rồi nhét dép lê vô họng ổng được không ta… mà mắc mớ gì mai không thấy mình nữa… “Ừ.” thật tình cậu đương tò mò muốn biết Dương Tiếu Văn sẽ làm gì.
Lý Dĩ Thành dẫn Dương Tiếu Văn vào phòng, không bật đèn, nhảy luôn lên giường lăn qua một bên nhắm mắt ngủ ngay tức khắc, đương chuẩn bị mơ rồi thì cảm thấy Dương Tiếu Văn nhẹ nhàng nằm xuống khoảng giường bên cạnh…
Nửa đêm cậu tỉnh dậy, cựa mình quay lại, giật mình thấy bên cạnh có người, tiếp nữa mới sực nhớ ra, vậy là nhờ ánh đèn đường mong manh lọt qua cửa sổ, cậu nằm nhìn gương mặt ngủ say của Dương Tiếu Văn, lần trước lơ mơ nửa mê nửa tỉnh làm thế này là hồi nào ha? Hình như tết Nguyên Tiêu năm ấy, trăng rất tròn, cậu ngủ trong phòng Dương Tiếu Văn, có bức tường trắng nhợt và tranh của cậu, tranh của cậu chắc giờ bị quăng đi rồi, A Tả về đời nào cho treo nó nữa, bức tranh đó hồi năm tư vẽ mất hai tháng, mà cậu thực thích…
Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của Lý Dĩ Thành, Dương Tiếu Văn cũng lơ mơ mở mắt, thấy mặt Lý Dĩ Thành, liền mơ màng gọi “Tiểu Thành…” rồi vắt tay qua hông cậu, chực ngủ tiếp.
“Tranh đâu rồi?”
“Hơ?” Nhất thời Dương Tiếu Văn chưa hiểu gì.
“Tranh, bức tranh ấy đâu rồi?” mắt Lý Dĩ Thành đã nhắm díu phân nửa, giọng ngái ngủ nghe phơ phất trong đêm.
“Vẫn treo trong phòng anh.” Dương Tiếu Văn đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Vậy nên anh làm tình với người khác ngay dưới tranh của tôi, đó là tranh của tôi a. Lý Dĩ Thành nhắm mắt lại, hầu như đã ngủ, nước rỉ qua khóe mắt, lăn xuống thái dương, thấm vào tóc.
Dương Tiếu Văn quay hẳn người lại, ôm cậu “Xin lỗi.” vùi đầu vào mớ tóc dài trên vai cậu, “Thật sự xin lỗi.” giọng nói vang lên ngập tràn hối hận.
–