Lý Dĩ Thành ngủ chập chờn được một lát lại tỉnh, mới mười giờ hai mươi, đêm thật lạnh, và yên tĩnh, nghe được cả tiếng gió vỗ trên kính cửa sổ, giống như một giấc mơ thoáng buồn chưa kịp tiếc thương, phòng bệnh vẩn đầy mùi thuốc, cậu giơ bàn tay Dương Tiếu Văn đã nắm lên trước mắt phải, nhìn hồi lâu, thầm nhớ lại động tác chậm rãi tinh tế và vẻ dịu dàng của anh ta, mà những đường chỉ tay giữa lòng bàn tay vẫn đan xen phức tạp.

Sự dịu dàng của Dương Tiếu Văn giống như mặt giấy ráp, khẽ khàng chà lau trên bức tượng đất sét, là cậu. Nằm giữa phòng bệnh tối tăm, cậu mới thầm gỡ từng sự việc ra và ngẫm lại.

Sự khác biệt giữa cậu và Dương Tiếu Văn ấy là cậu chờ đợi nỗi đau qua đi để lại yêu, còn Dương Tiếu Văn thì kiếm tìm một tình yêu mới cho nỗi đau qua đi. Thứ Dương Tiếu Văn muốn, cậu có thể cho ư? Thứ Dương Tiếu Văn cho, cậu có thể nhận ư? Hay cứ thế ngẩn ngơ cùng nhau mãi mãi? Giống như nấn ná mãi trên bậc thềm, không biết có nên thoát ra hay không, mà bước thêm một bước cậu còn không đủ sức.

Mười một giờ đêm, di động báo có tin nhắn.

“Anh đang ngồi quán mỳ bí hiểm, ông chủ bỏ nhiều gừng thái chỉ lắm, nhanh nhanh xuất viện đến cứu anh đi.”

Tôi cứu anh, ai sẽ cứu tôi. Giá mọi loại tình cảm đều tồn tại trong những vạch ranh giới rõ ràng, giá tất cả cảm giác với nhau đều có thể đo đếm được, chắc mình sẽ không phải khổ sở thế này, cậu nghĩ. Giờ nếu cuộc đời muốn ban tặng cậu thứ gì, hoặc giả đòi lại cậu một thứ khác, cậu sẽ chỉ vô cùng vô cùng bối rối.

Sáng hôm sau, Lý Dĩ Thành lại bị bác sĩ thực tập đánh thức lần nữa, rồi được tháo băng, dặn dò phải chú ý những gì những gì, đến trưa thanh toán viện phí xong thì ra viện. Về đến nhà, cậu ngoan ngoãn lôi miến chân giò trong tủ lạnh ra hâm lại, bình thường nhìn vào cứ nghĩ là cậu o ép Khưu Thiên, nhưng thật tình chính Khưu Thiên mới là người chủ động vun vén tình bạn giữa họ. Nói cho cùng số phận đối đãi mình không tệ, cậu nghĩ, vậy nên chớ có chọc giận Khưu Thiên.

Ăn hết miến, Lý Dĩ Thành chỉ còn biết ngẩn người ngồi không, cậu không định diễu cái mặt dính băng ra phố, cũng không thể làm những việc cần nhìn quá nhiều, cuối cùng cậu bắt đầu quét nhà, lau dọn, rửa chén, rồi nằm dài trên sô-pha nghe nhạc. Có cần thiết phải thảm vậy không a~ cậu thầm rền rĩ.

Hơn ba giờ chiều, Khưu Thiên gọi, nói tối nay Tiểu Đồng dạy hai lớp, phải hơn mười giờ mới về, cơm tối cậu ta sẽ mua đồ về nhà nấu lẩu, xong còn cảnh cáo Lý Dĩ Thành đừng có vác cái mặt bít băng ra đường dọa người. Mới cúp máy, Dương Tiếu Văn lại gọi, hẹn cậu tối đi ăn.

“Tôi vừa hẹn Khưu Thiên ở nhà làm lẩu, anh đến luôn đi.”

“Đừng, từ giờ anh không dám đến nhà em nữa đâu.”

“Sao thế?”

“Hôm qua Tiểu Đồng gọi cho anh, nói Khưu Thiên bảo nó chuyển lời đe anh, từ giờ tránh xa em ra, nó nói chưa bao giờ thấy Khưu Thiên như vậy, cứ như chỉ chực cầm dao đến giết anh luôn ấy.” Dương Tiếu Văn cười khổ, “Nó biết rồi hả?”

“Ừ.” Lý Dĩ Thành nghĩ. Tôi cũng tưởng mình sẽ bị cậu ấy giết chết.

Ngừng một lát, Dương Tiếu Văn lại nói, “Nó đang lo anh gạt em chạy mất, hay lo anh không gạt được em?”

“Cậu ấy lo tôi sẽ xuất gia.” Lý Dĩ Thành đáp bá vơ.

Đầu dây bên kia Dương Tiếu Văn bật cười ha hả.

“Mai thứ sáu tụi nó lại đi với nhau, tối anh đến đưa em đi ăn cơm.”

Lý Dĩ Thành cúp máy rồi, lại ngồi chôn mình trong sô-pha.

Tối thứ sáu, Lý Dĩ Thành gỡ nốt băng, mắt phải có hơi tấy đỏ, kỳ này thì đúng là mắt phượng hai mí sưng húp híp. Dương Tiếu Văn vừa trông thấy đã gục đầu xuống tay lái xe máy cười không dậy nổi, Lý Dĩ Thành tức tối cắn răng hỏi, “Rồi giờ anh có định đi không hả?” Cậu đội mũ bảo hiểm, trèo lên xe, ôm eo Dương Tiếu Văn, nghe tiếng cười sang sảng từ cái mũ bảo hiểm trên yên trước vang khắp cả cầu vượt.

Dương Tiếu Văn đưa Lý Dĩ Thành đi ăn mỳ Ý, quán mở trong một hẻm nhỏ cạnh khu trường học, chỉ có bốn cái bàn con, hai người đứng đợi một lúc mới có chỗ ngồi, “Em ăn mỳ sốt kem thịt nguội hả.” Dương Tiếu Văn nói, không phải hỏi, mà là khẳng định.

Lý Dĩ Thành nhìn nhìn anh ta, “Anh ăn mỳ sốt pesto hả.” Dương Tiếu Văn mỉm cười, gọi mỳ sốt kem thịt nguội và mỳ sốt pesto.

“Em thích ăn ngọt, nhiều vị sữa, và thịt nguội.” Dương Tiếu Văn hạ giọng nói, “Sáng nào cũng nói muốn ăn bánh mì ốp la thịt nguội.”

Lý Dĩ Thành lừ một-mắt nhìn anh ta. “Sao biết anh ăn mỳ sốt pesto?” Dương Tiếu Văn lại hỏi.

“Vì anh thích húng quế, pesto với húng quế vị cũng như nhau.” Dương Tiếu Văn nghe xong, đột nhiên kéo bàn tay cậu lại, nắm thật chặt rồi mới thả ra.

Ăn mỳ xong, Dương Tiếu Văn lại lôi Lý Dĩ Thành đi ngắm cảnh đêm, “Ngay gần đây thôi, đến đây là phải xem, cho mắt được coi cảnh đẹp nhiều nhiều chút mới mau khỏi.” Anh ta đèo Lý Dĩ Thành đi vòng vèo đường ngõ, cuối cùng dừng lại trước một con hẻm âm u, cuối hẻm là bức tường xi-măng bít kín, còn đằng sau tường lại nghe được tiếng xe cộ thật ồn ào, và phía bên kia là một cái cầu vượt, Dương Tiếu Văn xuống xe trước, rồi kéo tay Lý Dĩ Thành cùng lên cầu.

Trong khoảnh khắc cảnh đêm rộng lớn trải ra trước mắt Lý Dĩ Thành, dưới cầu là đường cao tốc, đèn xe đỏ vàng lấp lóa nối theo nhau thành những vệt dài mờ ảo, phía xa là một con sông nhỏ nằm ẩn khuất trong đêm, ánh đèn đường yếu ớt rọi sáng hình dáng bờ sông, lượn men tới một đầu cầu, xa hơn nữa chỉ còn thấy những đốm đèn mơ hồ trôi nổi giữa không gian.

Lý Dĩ Thành đứng dựa vào lan can cầu, ngơ ngác nhìn, “Tôi ở đây lâu vậy mà không hề biết có chỗ này.” Đèn sáng rỡ làm đau mắt cậu. Dương Tiếu Văn tiến tới sát bên cậu, châm một điếu thuốc, đầu thuốc cháy cũng thành một điểm sáng lập lờ trong đêm, “Đây là căn cứ bí mật của anh.” Dương Tiếu Văn nói.

“Tiểu Thành, mình đến với nhau đi, được không.” Im lặng dõi mắt nhìn phía trước, đốt hết quá nửa điếu thuốc lá, Dương Tiếu Văn mới lên tiếng.

“Thế nào là đến với nhau.” Đến với nhau là sao? Gọi điện hỏi thăm, đi ăn, xem phim, lên giường, không phải là những việc chúng ta đang làm sao. Anh còn muốn gì đây. Yêu ư?

Trong một giây, lòng Lý Dĩ Thành thắt lại, một giây dài như ngày tận thế.

Dù chữ yêu ấy đã nói nhiều đến mức trở nên mơ hồ, nông nổi, và giả dối, anh vẫn muốn yêu ư?

Dương Tiếu Văn im lặng hút nốt nửa điếu thuốc còn lại, không đáp.

“Vì anh thích tôi nên mới muốn đến với tôi sao?” Lý Dĩ Thành nhìn dòng xe dưới cầu, lẳng lặng hỏi. Ánh đèn xe hắt lên gương mặt Dương Tiếu Văn, còn anh ta từ đầu đến cuối vẫn nhìn về vùng xa xôi phía trước, không nói tiếng nào. Anh còn không dám nhìn thẳng vào tôi. Cậu nghĩ.

Tay Dương Tiếu Văn bám chặt lan can cầu, gió lạnh tháng hai vỗ bập bùng qua lớp áo khoác của anh ta, một hồi lâu sau, anh ta mới quay lại, bình tĩnh nhìn vào mắt Lý Dĩ Thành, “Anh thích em.”

Lý Dĩ Thành cười đáp, “Tôi biết, tôi cũng thích anh.” nhưng anh muốn đến với tôi không phải vì anh thích tôi, chỉ là vì anh đau khổ, nỗi đau còn đang leo bám trong lòng anh, đau khổ cùng với thương tổn, thương tổn trở thành ham muốn được yêu. Anh chỉ cần có người yêu anh, là ai cũng vậy.

Làm tình là một chuyện, yêu lại là một chuyện khác, dù đối tượng vẫn chỉ là một người, nhưng người ta không thể vì một lần làm tình mà hiến dâng tất cả.

“Mắt tôi đau, về đi.” Cậu nhắm mắt lại, chìa tay về phía Dương Tiếu Văn, Dương Tiếu Văn nắm tay cậu, cẩn thận dắt cậu xuống cầu, rồi nhẹ nhàng hôn Lý Dĩ Thành khi anh ta giúp cậu đội mũ bảo hiểm.

Lại lên cầu vượt, những lời Khưu Thiên nói đột nhiên vang rõ mồn một trong đầu Lý Dĩ Thành, rồi dần dần trở về lặng im như tờ, giống như một tòa cao ốc sụp đổ rồi chỉ còn lại khói bụi lang thang ngợp trong không khí.

“Bồ đã bị ổng vít xuống nước rồi còn không chịu hiểu, ổng sẽ chờ bồ rữa nát te tua rồi tự ổng leo lên bờ một mình.”

Khi bọn họ trở về nhà Lý Dĩ Thành, có lẽ vì bị gió tạt, mắt trái Lý Dĩ Thành đỏ hoe, còn ứa ứa nước mắt, Dương Tiếu Văn cũng phát hoảng, vội vàng tra thuốc rồi thay băng cho cậu.

“Khưu Thiên sẽ không giết anh thiệt đâu.” Lý Dĩ Thành trông anh ta cuống quýt vậy, vẫn không quên nói móc.

“Nếu Khưu Thiên giận Tiểu Đồng, thì Tiểu Đồng nó sẽ giết anh.”

Hôm đó Dương Tiếu Văn không cho Lý Dĩ Thành lên mạng, coi TV hay đọc sách, cả rượu vang cũng không cho uống, vậy là bọn họ nằm đắp chăn bông tán gẫu, nói những chuyện một tháng qua họ chưa từng nhắc đến, Dương Tiếu Văn kể sự ngây thơ và trong sáng của Voldemort đã làm anh ta rung động ra sao, rồi Voldemort đã lấy cớ tình yêu chân chính lăng trì xử tử anh ta thế nào, kể luôn rằng Voldemort đã bỏ lại tất cả, theo chân tình yêu đích thực sang tuốt bên Anh. Lý Dĩ Thành thì nói chuyện duyên trần của cậu bạc bẽo như tờ giấy, với sự đời cậu là kẻ phận bạc duyên khan, cậu có bạn gái rồi chia tay, rốt cuộc cậu nói với Dương Tiếu Văn, cậu chỉ là một pho tượng chiến binh đất sét.

“Em là di sản thế giới đa~” Dương Tiếu Văn trêu cậu, rồi họ ôm nhau làm tình suốt đêm.

Sáng sớm Lý Dĩ Thành tỉnh dậy, còn rất sớm mà không ngủ được nữa, cậu quay sang nhìn gương mặt ngủ say của Dương Tiếu Văn, rồi trở dậy lên Mộng Cầu Vồng, ngồi thần người nhìn trang chủ một hồi lâu, lại ngả lưng ra ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, dư âm đau khổ còn trong cậu cùng nỗi sợ hãi và bản năng trốn tránh, hình như đêm qua chúng lại bị khơi dậy, trở thành một con thú dữ khổng lồ, lăm le dồn cậu về bờ hủy diệt.

“Mình không thể yêu ai nữa.” Lý Dĩ Thành thì thầm một mình, “Thêm một lần nữa, nhất định mình sẽ chết.”

Cây cầu đó, thật sự rất đẹp.

——-

*sốt pesto: sốt làm từ lá húng quế tây, tỏi, hạt thông (hạt điều)…, có màu xanh :”x ~  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play