Ngay từ đầu tuần anh em của Warren đã trở lại nước Anh với người quản lí mới. Nếu anh ra khơi ngay bây giờ, anh sẽ có cơ hôi gặp họ trên biển và bằng cách ấy sẽ tránh được việc giải thích chuyến trở lại Anh quốc của anh.

Anh đã không ra khơi ngay sau đó. Anh tìm cho mình những con tàu khác - những con tàu sẽ khởi hành đến cùng một nơi trên trái đất đó. Một chiếc đã lên lịch để rời đi trong ba ngày nữa. Anh hi vọng là Amy đang ở trên đó. Và miễn là cô ấy và chú của cô rời đi sớm thì anh không có lý do gì để anh quay lại London. Họ có thể giải thích mọi chuyện xảy ra cho anh em của anh. Người quản lí mới sẽ điều hành chi nhánh Skylark. Chẳng có gì để anh làm ở Luân Đôn - trừ việc ở qúa gần Amy một lần nữa đối với sự yên ổn trong tâm trí anh.

Lý do cuối cùng đã thuyết phục anh hoàn toàn tránh xa Anh quốc trong vài năm tới, đặc biệt là khi đã có một thời gian khổ sở phải tránh xa ngôi nhà của anh trong khi Amy ở đây. Anh có những cảm xúc đối ngược nhau rằng thì anh không nên để mọi thứ kết thúc theo cách này, rằng anh sẽ vẫn không cưới cô, rằng đó không phải là tại cô mà "kết hôn"- là cái mà anh phản đối. Tất nhiên cô có thể biết điều đó khi mà cô biết qúa rõ về cuộc đời anh, cả chuyện giữa anh với Marianne nữa, nhưng anh sẽ không làm cho cô tổn thương khi anh lặp lại lý do anh không hỏi cưới cô.

Và anh không thể đẩy cái nhìn cuối cùng của cô ra khỏi tâm trí anh, sự trộn lẫn giữa đau đớn, thất bại và ngoan cố đã khiến cô trông khác đi, khiến cho cô trông già hơn tuổi mười tám của cô rất nhiều, khiến cho anh muốn vỗ về cô. Anh đã biết ơn điều đó hay là anh nên thế. Nhưng cho dù sự thật như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng đã từ chối có anh.

Lạy Chúa, anh không định để cho bản thân mình phiền muộn vì điều đó nữa chứ ?

Warren ném mình vào công việc và gặp gỡ bạn bè cũ. Vào cái ngày Amy ra khơi, anh uống rượu như điên và dành cả ngày hôm sau để ngủ như anh từng ao ước, sau đó thì trở lại với cuộc sống thường nhật. Anh dọn vào nhà nhưng không phải ở trong phòng ngủ, tại đó những kí ức cuối cùng vẫn còn quá mạnh mẽ mà anh không thể chịu đựng được. Anh đã lên lịch để chạy tới Đông Ấn - việc này sẽ mất vài tháng, mua hàng hóa và dành buổi chiều cuối cùng của anh ở thành phố với Mac - người đàn ông khôn ngoan biết kìm lại mà không đề cập đến bất kì Malory nào.

Vào buổi sáng ngày khởi hành, anh đi bộ ra cảng để thưởng thức thời tiết cuối hè, nhưng với tâm trạng hiện nay của anh thì anh chẳng thấy có gì vui vẻ cả. Năm ngày đã trôi qua kể từ khi Amy rời khỏi nơi này và mọi thứ đã trở nên dễ dàng hơn khi anh nghĩ đến cô. Đó không phải là sự thật. Anh không thể ngừng nghĩ đến cô. Nhưng điều đó sẽ trở nên dễ dàng hơn, bắt buộc phải thế bởi vì kí ức thực sự đang trở thành nỗi đau đớn.

Trong khi đó, việc đi bộ qua thành phố cũng chẳng suôn sẻ chút nào. Rẽ ở cuối đường để ra cảng, Warren đã nhìn thấy Marianne và tất cả những nỗi đau cũ ào ra khiến anh gần như nghẹt thở. Khoác lên mình bộ váy vàng màu nắng và che ô, từng inch một trên người cô ta trông giống vợ của một người đàn ông giàu có, cho đến lúc này anh vẫn chưa nghe về vụ li dị của cô ta. Anh không chắc anh nghĩ gì về điều đó bởi vì anh không có thừa thời gian để mà nghĩ về nó.

Anh sẽ phải vượt qua cô ta để tới bến cảng. Chết tiệt thật. Anh rẽ ngang sang đường nhưng cô ta đã trông thấy anh. Anh cứng người lại khi nghe cô ta gọi tên anh nhưng anh cũng không bước thêm bước nào nữa. Anh chờ cho đến khi cô ta đến gần anh, buộc cô ta phải tự đến chỗ anh. Một lần nữa anh sẽ làm theo cái mênh lệnh nhỏ nhẹ của cô ta. Giờ thì anh phải chịu đựng cái nhìn của cô ta, nghĩ đến mái tóc vàng và đôi mắt xanh sáng của cô ta,cô ta vẫn còn rất xinh đẹp như xưa.

"Anh khỏe không, Warren ?"

"Không ở trong tậm trạng tốt để tán gẫu.", anh trả lời cộc lốc."vì thế nếu cô thứ lỗi tôi...".

"Anh vẫn còn đau khổ sao ? Em hi vọng là không."

"Tai sao ?",anh cười nhạo "Nghĩ đến việc tiếp tục tại nơi cô đã bỏ ngang hả ?"

"Không. Em có đã có điều em muốn, hoàn toàn không phải phụ thuộc vào bất kì người đàn ông nào. Em sẽ không từ bỏ điều đó vì bất cứ thứ gì đâu."

"Thế sao chúng ta lại đang nói chuyện."

Cô ta tặng cho anh nụ cười mà anh nhớ là thể hiện sự kiên nhẫn. Anh đã quên mọi thứ về cô, sự kiên nhẫn vô hạn của cô ,chẳng có gì khiến cho cô trở nên giận dữ. Giờ thì anh nghĩ đến điều đó, một phần trong con người cô ta thật thiếu cảm xúc, quá khác biệt so với sự kiên trì của Amy, hơn cả sự chịu đựng bởi vì Amy hoàn toàn không kiên nhẫn.

"Em đã suýt đến nhà anh, anh biết đấy", cô nói với anh, "khi em nghe nói là anh đã trở về. Nhưng em thực sự không có đủ dũng khí. Vì thế em đã rất vui khi em vô tình gặp anh bởi vì em muốn nói với anh rằng em xin lỗi về vai trò của em trong cái kế hoạch của Steven. Em không thể nói cho anh biết trước đây nhưng giờ em đã lị dị, em có thể nói với anh."

"Và tôi đoán là tôi sẽ tin vào điều đó?"

"Anh không tin thì cũng không sao. Em chỉ cần lương tâm em thanh thản thôi, không phải vì bất cứ điều gì khác đâu. Em chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi làm thế với anh."

"Làm cái gì hả, Marianne? Cô đang nói về cái chết tiệt gì đấy?"

"Steven đã sắp đặt mọi thứ, anh, em. Tất cả là kế hoạch-đã-sắp-xếp trước mà anh ta đã nghĩ ra thậm chí trước cả khi anh và em gặp nhau. Và anh đã rơi vào cái kế hoạch đó. Anh trẻ, cả tin và đó là một kế hoạch đơn giản. Làm cho anh yêu em sau đó thì bỏ rơi anh vì đối thủ tệ nhất của anh. Nhưng đứa bé là một phần của thoả thuận. Khi li dị đó mới là vấn đề. Như em đã nói đấy, anh ta đã lên sẵn kế hoạch, tất cả những gì anh ta cần là một phụ nữ thực hiện thành công kế hoạch đó và anh ta tìm thấy điều đó ở em, bởi vì đề nghị trao đổi của anh ta quá tốt đối với em đến nỗi em không thể từ chối. Giàu có, tự do, không phải bị bất kì người đàn ông nào trừng phạt. Điều đó thật cám dỗ. Đó là lý do tại sao em làm thế."

Lúc ấy Warren quá hoài nghi để có thể tức giận "Đứa bé là một phần của thoả thuận ư?"

"Đúng. Đó là điều Steve sẽ nói nếu anh cố yêu cầu giữ lại đứa bé, gần như là như vậy. Em đã ngủ với anh ta, anh ta nằng nặc đòi thế, không phải vì anh ta thích em hay đại loại thế mà là để chắc chắn là sẽ có đứa bé. Anh thấy đấy, anh ta chẳng quan tâm ai là bố nó miễn là anh nghĩ anh là bố nó."

"Đứa bé là con ai?"

Cô ta nhún vai "Thực ra thì em không biết. Em sẽ không giữ nó - đó là thoả thuận - vì thế em cố không gắn bó với nó."

"Steven có giết nó không?", Warren ngạc nhiên.

"Đó là điều anh đang nghĩ à ? Không, điều buồn cười là anh ta thực sự yêu cậu bé. Anh ta thực sự đau khổ khi tai nạn xảy ra."

"Tôi chắc vậy."

Cô cau mày "Anh đã để anh ta thắng đúng không ? Anh đã để mọi chuyện diễn ra như kế hoạch của anh ta."

"Tôi không thấy là tôi có nhiều sự lựa chọn, tôi chỉ cả tin ngu ngốc thôi."

"Giờ thì em cũng nghĩ thế. Anh nghĩ là em không thấy anh vẫn đau khổ ra sao ư ? Sao anh không để nó lại phía sau và quên đi ? Anh không biết lí do duy nhất mà bọn em vẫn sống với nhau là bởi vì anh ta nghĩ anh vẫn còn yêu em sao ? Mọi việc có thể giải quyết khi em li dị sau đó vài năm nhưng anh ta đã không đồng ý một khi anh ta nghĩ cuộc hôn nhân của bọn em vẫn khiến anh bị tổn thương. Lí do duy nhất khiến cho em có thể li dị là bởi vì anh không lởn vởn xung quanh và nhìn một cách thèm muốn nữa."

"Vì thế cô dính vào anh ta lâu hơn cô đoán hả. Cô nghĩ là do tôi."

"Có lẽ anh nên biết là em chưa bao giờ quan tâm tới anh ta và anh ta cũng như thế đối với em sau ngần ấy năm."

"Ah thế thì tất cả đều công bằng thôi."

"Anh cũng nên biết rằng anh ta đã chán cái kế hoạch đó rồi, rằng anh ta đang tìm một kế hoạch khác."

"Cô thực sự nghĩ là tôi sẽ mắc cùng một sai lầm đến hai lần sao."

"Không, em chỉ nghĩ anh nên biết cái anh ta quan tâm anh ta sẽ không để vuột mất đâu. Anh ta thực sự ghét anh, anh thấy đấy. Em đã từng tự hỏi đầu óc anh ta có thực sự bình thường không khi mà anh ta lại nổi cơn thịnh nộ vì cái quá khứ lúc bé thoảng qua và những đôi mắt bầm tím, những thứ nhỏ nhặt như thế chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng anh ta giận dữ về những việc hồi bé đã khiến anh ta mất mặt trước bố mình và cái cách bố anh ta nhạo báng và làm bẽ mặt anh ta vì những lần thua anh. Anh ta ghét bố mình, nhưng anh ta chưa bao giờ chịu thừa nhận điều đó - lẫn lộn điều đó với anh nữa, em nghĩ thế, anh dễ dàng bị ghét thôi. Anh ta không hề cảm thấy tội lỗi khi làm thế."

"Steven có thể xuống địa ngục vì tất cả những thứ tôi quan tâm, nhưng cô, đáng lẽ cô nên nói cho tôi biết là cô sẵn sàng làm điều đó vì tiền, Marianne.Tôi có thể trả cái giá tương đương với cái giá anh ta đưa ra."

Lời nói lăng mạ của anh đã đánh trúng đích, làm cho gò má cô ta đổi màu.

"Làm sao anh biết được như thế nào là nghèo hèn và chẳng có gì ? Anh luôn luôn có được mọi thứ anh muốn. Em không thích lừa dối anh theo cách đó. Em cũng không hi vọng anh sẽ trở nên tốt đẹp và quan tâm đến chuyện yêu đương như anh đã từng. Nhưng em đã thoả hiệp, em phải thực hiện nó."

"Đúng là vì tiến.",anh nói với vẻ ghê tởm.

"Được thôi, còn đây là miễn phí, Warren. Có một cô gái trẻ đã ở cùng với nhà anh phải không ? Tất cả mọi người trong thành phố đều biết rằng anh đã xâm phạm tới tiết hạnh của cô ấy nhưng cô ấy từ chối cưới anh. Và Steven đã rời khỏi đây trên con tàu của cô ấy. Như tôi nói thì anh ta đang tìm kiếm một cách mới để làm tổn thương anh. Có vẻ anh ta nghĩ anh ta đã tìm ra rồi đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play