Hồng Tư Giai đối mặt với hàng chồng án kiện tố tụng chất cao như núi, dù có cố gắng đến cỡ nào, nàng vẫn luôn cảm giác những văn kiện trên bàn không hề bớt giảm. Nàng thực không thể hiểu, là hiện nay mọi người thích viện đến pháp luật mà kiện nào loạn lên, hay là xã hội đang ngày càng đi xuống?

Giống như cứ mỗi phút là lại xuất hiện một vụ án, khiến cho không chỉ có cảnh sát mệt mỏi, mà ngay cả luật sư như nàng cũng bận tới mức thở dài không kịp.

Hồng Tư Giai mệt mỏi chịu không nổi ngồi phịch lên trên ghế, ngước mắt nhìn tờ lịch treo tường, rốt cục cũng đến cái ngày màu đỏ, thực may mắn nàng có hai ngày một tuần để mà xả hơi nạp điện.

Ngoài cửa sổ, bầu trời không biết từ khi nào đã lặng lẽ thay đổi nhan sắc, xuất hiện một mảnh trăng cao tỏa ánh dìu dịu. Mặt trăng có một nhưng không phải chịu cô đơn, bởi lẽ vây quanh nó còn nhấp nháy hàng ngàn ngôi sao nho nhỏ.

Hồng Tư Giai cúi đầu cười khổ một tiếng, đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn.

“Tư Giai, ngày mai định đến chỗ nào ‘nghỉ dưỡng’?”, một đồng nghiệp mang khuôn mặt tươi cười đi qua trước mặt nàng, trên tay cầm theo hồ sơ.

“Nơi nào cũng được a, miễn là có thể nghỉ”, đây là thật, nàng không còn đủ sức mà nghĩ nữa, liên tục năm ngày với lượng công việc ngập đầu đã vét sạch thể lực của nàng.

“Quá lãng phí!”, vị đồng nghiệp bỡn cợt nói, “Như vậy là không được, ngươi đã trưởng thành rồi mà còn ru rú trong nhà suốt hai ngày nghỉ, chẳng phải quá mức lãng phí sao? Ngươi nên tìm một tên bạn trai.”

“Nói tìm là tìm được chắc? Đâu phải đồ ăn ngoài chợ, muốn cái gì liền có cái đó?” Hồng Tư Giai lắc lắc đầu.

Vị đồng nghiệp đặt hồ sơ lên bàn rồi cầm cái ví lên.

“Ngươi cho là ngoài chợ không tìm được một tên sao? Có khi chân mệnh thiên tử của ngươi ở ngoài đó không chừng, chẳng qua, vấn đề là ngươi không chịu bước ra khỏi cửa.”

Đối với lời trêu chọc của đồng nghiệp, Hồng Tư Giai không khỏi mỉm cười, “Cám ơn lời vàng ý ngọc của ngươi. Đã hết giờ rồi, về nhà thôi, lão công của ngươi còn đang chờ để đèo ngươi ra chợ mua đồ ăn tối đó.”

Hai nữ nhân cùng hi ha cười, khoác tay nhau ra khỏi công ty luật.

Hồng Tư Giai trở vể Đại Hạ, mở hộp thư trước cửa chung cư lấy ra thư tín, nàng rất nhanh xem kĩ từng bức thư, phát hiện thấy một lá gửi từ Kỳ Kỳ, liền mở ra.

Trong thư, Kỳ Kỳ kể cho Tư Giai rất nhiều chuyện thú vị của bối bối, cùng với tình yêu thương của Điền Tuấn đối với nàng, thậm chí còn nói nàng lại mang thai…. Mỗi một chuyện của nhà nàng đều viết ra toàn diện, nhưng là trong thư không hề lộ ra một tia liên quan tới hắn.

Hồng Tư Giai chán nản gấp lá thư lại, thang máy cũng đã đi đến tầng của nàng. Bước ra khỏi thang máy, nàng lấy chìa khóa ra mở cửa căn hộ của mình.

Trong phòng bốn phía đều im lặng như tờ, yên tĩnh và đơn điệu là hình dung rõ nhất về cuộc sống hiện tại của nàng. Từ khi rời đảo trở về, nàng từng cầu nguyện mỗi một lần mở cửa, mỗi một lần nghe máy, thậm chí trong mỗi một lá thư sẽ có tin tức Cổ Việt Mạn. Nhưng là ngày đêm nối tiếp, thời gian cứ tích tắc qua đi, mà cầu nguyện chỉ đổi lấy tuyệt vọng, nàng rốt cục đã hiểu rõ ràng, khi hắn cũng không một lần quay đầu lại, cũng không nói một câu liền đột nhiên biến mất, nghĩa là hắn đã không muốn cùng nàng có một chút liên quan.

Mỗi suy nghĩ kéo theo một tầng băng tuyết phủ lên người nàng, đem tâm nàng đóng băng giá lạnh.

Buông ví da, cả người nàng ngã lên ghế sô pha mềm mại.

“Mệt mỏi quá!”, tay phải vỗ vỗ bóp bóp lên bả vai trái, tiếp theo lắc lắc cái cổ đã cứng ngắc các cơ.

Theo như nhân viên thẩm mĩ viện nói, tắm trong bồn nước ấm cùng vài giọt tinh dược thảo mộc có thể xóa tan mệt nhọc trong người. Như vậy hẳn là lúc này nên tắm bồn ấm áp, thoải mái, vì bản thân thả lòng một chút!

Nhỏ vào vài giọt tinh dược thảo mộc, phòng tắm trong nháy mắt tràn ngập mùi hương dễ chịu của dược liệu tinh tế, Hồng Tư Giai cởi quần áo trên người ra, tiến vào trong bồn tắm lớn, hưởng thụ ma lực thần kì, khoan khoái của thảo dược.

Đang lúc đắm chìm trong bồn tắm tràn ngập mùi hương, tiếng chuông cửa bỗng vang vang bên tai nàng.

Hồng Tư Giai bất đắc dĩ nói: “Nhất định lại là người quản lí hoặc là người thu phí gì đây…”

Nàng mặc kệ, làm như chưa hề nghe thấy tiếng chuông.

Một lát sau, chuông cửa lại vang lên, lần này còn kiên trì hơn lần trước.

Nàng không kiên nhẫn bước ra khỏi phòng tắm ấm áp hương thơm, vội vàng mặc áo choàng tắm, thắt chặt đai lưng, đi ra mở cửa.

“Đến đây, đến đây.” Nàng dùng sức một chút mở cửa, mỉm cười lễ phép, “Xin hỏi……..”. Trong nháy mắt, lời nói của nàng biến mất, bốc hơi.

Đứng trước mặt nàng, không phải quản lí, cũng chẳng phải người thu tiền, mà là một nam nhân cao lớn tóc đen, trên người khoác một bộ vét vừa vặn.

“Sao..sao..sao… làm thế nào….. là anh?” Trái tim mãnh liệt đập, nàng kinh hoàng, cứng họng nói không nên lời.

Vất vả thật nhiều ngày để đóng kín trái tim, nhưng lúc này, bức tường băng lại từng giọt từng giọt đổ xuống..

Cổ Việt Mạn nhướng một bên lông mày, cười trừ nói: “Sao vậy? Tư Giai!? Không định mời ta vào nhà?”

“A..A……”, nàng rốt cục tìm lại được giọng nói của chính mình, khó khăn lên tiếng: “Mời vào”, nàng kéo nhanh thắt lưng áo choàng bông.

Cổ Việt Mạn đi vào phòng khách, nhìn bốn phía xung quanh, lại quay đầu nhìn áo choàng trên người nàng, “Ta đã tùy tiện quấy rầy em sao?”

“Không..không….. Không có..”, nàng kích động lắc lắc đầu.

Ngẩng đầu nhìn con ngươi đen đã lâu không nhìn thấy kia, nàng phát hiện ra trong mắt hắn hiện lên một tia nghi hoặc; nàng cau mày suy nghĩ, cúi đầu nhìn chính mình, tựa hồ hiểu được hoài nghi của hắn.

Hắn nghĩ đến sẽ nhìn thấy một nam nhân khác ở nơi này sao?

“Thực ngượng ngùng, em đang định tắm”, nàng giải thích, đột nhiên nhớ tới phép tắc của chủ nhà: “Mời ngồi, không cần khách sáo.”

Cổ Việt Mạn ngồi xuống, Hồng Tư Giai cũng ngồi theo trên sô pha cách hắn một đoạn, không khí trong phòng khách nhất thời mang một vẻ nặng nề.

“Xem ra em sống rất tốt?”

“Hoàn hảo. Anh thế nào? Mọi thứ trên đảo đều tốt chứ?” Nàng không biết nên nói cái gì.

Nhìn ánh mắt sâu không lường được kia, nàng cảm thấy bản thân thở không nổi, nàng rất muốn nói với hắn những lời thật lòng, rằng sau khi rời khỏi đảo, nàng một chút cũng không hề tốt, rằng nàng rất rất nhớ hắn.

Linh hồn của nàng, tâm can của nàng, không một giây một khắc nào không nhớ đến hắn, loại tưởng nhớ thống khổ này dâng tràn mãnh liệt, cơ hồ muốn xé rách cả người nàng, mà biểu tình trên mặt nàng lúc này đây, căn bản chỉ là chiếc mặt nạ dối trá!

“Trên đảo tất cả đều tốt.” Cổ Việt Mạn tươi cười, sau đó thoải mái dựa vào lưng ghế, lại lần nữa đưa ánh mắt đánh giá khắp nơi, “Lúc trước ta thường suy nghĩ, nơi em ở sẽ là một căn nhà như thế nào, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên giống như tưởng tượng của ta, thực ấm áp, thực thoải mái.”

“Dù có ấm áp, thoải mái thế nào cũng không thể sánh với tòa thành của anh” Hồng Tư Giai bất an kéo kéo áo choàng trên người.

“Cảm giác khác nhau, nhưng là ta thích nơi này.” Ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm.

“Thật vậy sao?”, nàng không tin.

Đột nhiên kí ức ngày đó trên đảo ập về, hắn tuyệt tình, cũng không xoay người lại rời đi, cho tới bây giờ nhớ lại, mọi chi tiết vẫn khắc sâu trong lòng nàng, bi thảm, đau đớn.

“Anh đến tìm em có chuyện?” Nàng thống khổ nói.

Trong phút chốc, đôi con ngươi đen kia ánh lên ẩn hàm không thể nắm bắt, thần sắc nghiên cứu nhìn nàng một hồi lâu, thanh âm trầm thấp mà mơ hồ vang lên thật nhẹ: “Ta tới nơi này……. là vì có lời muốn nói với em.”

“Có chuyện muốn nói với em?”

Nàng kinh ngạc, nghe thấy trọng giọng hắn có do dự cùng bất đắc dĩ. Nàng đầu tiên là nghĩ đến Trình Kỳ Kỳ và Điền Tuấn, bọn họ sẽ lại ầm ĩ đi?

Nhưng là nàng vừa mới đọc thư của Kỳ Kỳ, trong thư cho thấy bọn họ bây giờ vô cùng hạnh phúc.

Vẻ mặt nàng nghi vấn quan sát biểu tình Cổ Việt Mạn, là chuyện gì…..

Hắn cười khổ, sờ sờ cằm, “Ta vẫn luôn nhớ em.”

Hắn nhớ nàng?

Sau một hồi lâu, Hồng Tư Giai chính là chỉ trừng mắt hắn, không thể tin lỗ tai chính mình. Tiếp đó, trong lòng nàng đột nhiên bùng nổ.

Sau ba tháng xa cách, hắn cứ thế chạy tới chỗ nàng nói hắn nhớ nàng?!

“Nhớ ta!?”, nàng kêu to, tức giận nhảy dựng lên, “Ngươi không nghĩ ta sẽ tin lời ngươi nói đi?!”

“Là thật.”, hắn kiên định nói.

“Vớ vẩn! Vớ vẩn!” Nàng hét to gần như là gầm rú phẫn nộ, “Nếu ngươi thật sự nhớ ta, vì sao ta không thấy một cú điện thoại nào của ngươi? Vì sao không có lấy một lá thư nào?”

“Ta có viết thư cho em.” Cổ Việt Mạn bình tĩnh nói đều đều.

Nói dối!

Hồng Tư Giai khoanh hai tay lại trước ngực, giận giữ trừng mắt hắn, “Không có, ta không hề nhận được bức thư nào của ngươi.”

Cổ Việt Mạn đứng lên, “Từ khi bước vào nói được vài ba câu, em đã hai lần lên án ta nói dối”, hắn gắt gao nhìn thẳng mặt nàng, ánh mắt mang đau thương nhưng lại lộ chút ý cười, “Đó là sự thực, ta thật có viết thư cho em, nhưng là không có gửi đi thôi.”

Như vậy còn tính gì là viết thư! Đáng giận!

“Ta còn từng không dưới mấy trăm lần cầm lấy điện thoại muốn gọi cho em, nhưng là đến khi ấn đến mấy số cuối cùng thì lại cắt máy.” Hắn cười khổ một chút.

Vì sao? Hồng Tư Giai ngây ngốc nhìn hắn.

“Em không tin?”

Nàng đương nhiên không tin.

Mà chuyện làm nàng buồn bực, khó hiểu nhất là, vì sao hắn lại đi một chuyến xa như thế chỉ để nói dối lừa nàng?

“Ba tháng nay ta được trải nghiệm một loại cảm giác đặc biệt, một loại cảm giác khiến tâm ta đau đớn chưa từng có, tất cả đều do em ban tặng.” Hắn nhẹ giọng lên án.

“Do em ban tặng?” Nàng ngơ ngác lặp lại lời nói của hắn.

Lòng nàng kinh ngạc, đầu óc cũng mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ toàn là hỗn loạn mông lung, nàng thật sự không hiểu được hắn rốt cục muốn nói cái gì?

Nàng chỉ biết cặp mắt kia giống như lửa nóng chăm chăm nhìn chính mình, tâm hoảng ý loạn, chân tay nàng luống cuống; mà bàn tay to của hắn nắm chặt lấy hai tay nhỏ, giống như hỏa diễm hừng hực xuyên thấu thân thể nàng.

“Tư Giai! Ba tháng vừa qua, cái gì ta cũng không thể tập trung làm, mỗi ngày ngoài nhớ em đều chỉ có nghĩ đến em, mặc kệ ta dùng biện pháp gì, cũng không thể loại bỏ hình bóng em ra khỏi trí óc.”

“Là thật sao?”, nàng ngạc nhiên chăm chú nhìn hắn.

Nàng có thể tin hắn không?

Cổ Việt Mạn ôn nhu nâng cằm của nàng lên, tay kia thì đỡ lấy eo thon nhỏ, “Lần đầu tiên em xuất hiện trong tòa thành của ta, đã làm những cảm xúc phức tạp dấy lên trong lòng, ta sợ loại cảm giác này, cho nên tìm mọi cách đuổi em ra khỏi đảo, cũng nghĩ cảm giác ấy sẽ đi theo em biến mất.”

Hắn tự giễu cười, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng là ta đã sai, rất rất sai. Chờ đến khi em rời đi rồi, những thống khổ nhớ nhung thi nhau quét đến, làm cảm xúc kia càng thêm mãnh liệt.”

Nàng kinh ngạc mở to hai mắt.

Hóa ra… hắn cũng có cảm thụ giống nàng!

Cổ Việt Mạn cúi đầu đăm đăm nhìn nàng, biểu tình chuyên chú mà nghiêm túc, “Tư Giai, anh đã không thể kiềm chế yêu em.”

Choáng váng, vô cùng choáng váng…

“Yêu?”, nàng không thể tin lặp lại.

“Anh yêu em!”, hắn khẳng định.

“Có khả năng sao?”, nàng bán tín bán nghi.

Tuy rằng nàng yêu hắn nhưng chưa từng dám nói ra.

“Anh có thể thề với trời là thật!”, ngữ khí phi thường kiên định chắc chắn.

Trong phút chốc, nàng giống như bị chia thành hai nửa. Một bên không cần biết gì hết, muốn nhanh chóng nhào vào lồng ngực ấm áp kia, ôm ấp, nói ra rằng nàng cũng yêu hắn. Một bên lại cảm thấy sợ hãi, hoài nghi hắn thình lình có thể thay đổi bộ mặt, nói với nàng phải biết lý trí nhìn nhận rõ ràng sự việc.

“Vì sao phải đợi lâu như vậy mới đến nói với em?”

Bàn tay đặt trên lưng nàng dần kéo chặt lại, “Tin tưởng anh, Tư Giai, những ngày không có em quả thực giống như địa ngục”, hắn nhăn mày thật sâu, “Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác thống khổ như thế.”

Hồng Tư Giai thấy niềm chân thành sâu sắc trong mắt hắn, cảm nhận được mỗi một lời nói kia đều chắc chắn như đinh đóng cột, có trời chứng giám, đó là những lời nói chôn giấu từ sâu thẳm trong nội tâm, giờ khắc này trào dâng bộc phát.

“Tư Giai! Anh yêu em, anh không thể chịu được một ngày nào không có em nữa.”

Nàng cảm giác bức tường chính mình xây nên giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ cùng nghi vấn; thống khổ nhớ nhung cùng vui sướng hạnh phúc ào ạt tuôn ra không ngăn lại được, nàng rốt cuộc không thể kiềm chế dòng nước mắt không ngừng chảy.

“Việt Mạn!” Hồng Tư Giai mừng rỡ khóc, hai tay vòng nhanh lấy cổ hắn, thanh âm nghẹn ngào, nửa trách cứ nửa thương yêu nói: “Kì thật em cũng thế, nếu không có anh thực vô cùng bi thảm, vô cùng bất lực… mỗi khi nghĩ đến đời này không được nhìn thấy anh lần nữa…”

Cổ Việt Mạn ngẩn ra, sau đó siết chặt hai tay, gắt gao ôm nàng vào lòng, hôn lên mái tóc đen mượt, “Anh yêu em, Tư Giai! Hãy tha thứ cho anh.”

Hồng Tư Giai run run kích động, ngẩn đầu, lửa nóng dâng lên trong đôi mắt đen, nhiệt tình nghênh hướng hắn, “Không có anh, em thực sự không sống nổi, anh biết không? Em đã dùng toàn bộ những gì của mình yêu anh.”

“Anh cũng vậy, nhưng là anh không biết lúc ấy cảm xúc của em như thế nào, thực xin lỗi, sự trốn tránh của anh đã khiến em đau khổ.”, hắn gắt gao ôm nàng, không quên đêm hôm đó.

Hai người dính sát vào nhau, như để bù trừ cho một trăm ngày đã bỏ lỡ, trong đời nàng không còn gì hạnh phúc hơn giờ khắc này, có thể ở trong vòng tay ôm ấm áp của nam nhân mình yêu, dù muốn nàng chết cũng không tiếc.

Giây tiếp theo, môi của hắn đã ôn nhu đặt trên môi nàng, nhẹ giọng nỉ non: “Tư Giai…”, thanh âm biến mất trong miệng nàng.

Nàng có thể cảm nhận được nụ hôn này tràn ngập khát vọng, vội vàng, mãnh liệt như muốn hòa tan nàng.

Tay hắn chậm rãi tiến vào dưới áo choàng bông, linh hoạt khẽ vuốt làn da nhẵn nhụi nơi bầu ngực căng tròn, khơi mào trong cơ thể nàng lửa nóng tình dục, nàng chịu không nổi mà thở gấp liên tục.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy bản thân yếu ớt như thế, cần hắn yêu thương dễ chịu…

Nàng nhắm hai mắt lại, chờ đợi những cảm xúc tê dại hắn mang đến.

Cổ Việt Mạn đột nhiên rút tay ra ôm lấy nàng, cúi đầu, bỡn cợt cười nói: “Trước khi anh hoàn toàn có thể chiếm lấy em, anh có một vấn đề muốn hỏi…”

Hồng Tư Giai mềm mại không xương, ỉ ôi ở trên ngực hắn, mê hoặc hỏi: “Vấn đề gì?…”

Hắn hôn nàng rồi biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Vì vấn đề này, anh mới từ ngàn dặm xa xôi tới đây.”

Biểu tình của hắn đột nhiên chuyển biến khiến nàng kinh ngạc, hô hấp nháy mắt ngưng lại, chuyện gì mà khiến cho vẻ mặt hắn thận trọng nghiêm túc như vậy?

“Là vấn đề gì?”, nàng nơm nớp lo sợ hỏi.

Trăm ngàn lần đừng nói rằng tình yêu này vừa đến liền bay đi.

“Tư Giai… em có đồng ý gả cho anh?”

Hả? Tim nàng đập dồn dập muốn rụng, lo sợ trong một khắc bay biến.

“Gả cho anh?”

Cổ Việt Mạn chờ đợi, đôi mắt chân thành tha thiết nhìn nàng. “Gả cho anh.!”

Hồng Tư Giai hít sâu một ngụm khí.

“Anh nói thật đấy ah?”, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng trống ngực đập bên tai.

“Anh yêu em! Hơn nữa anh cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, hi vọng em ưng thuận gả cho anh, làm vợ của anh.” Hắn muốn được thệ ước cả đời.

“Anh nói thật?”, nàng do dự.

“Anh giống nói giỡn lắm sao?”

“Thật sự?”, nàng đột nhiên kêu lớn.

“Có cần kích động vậy không?” hắn nhịn không được bật cười.

Bảo nàng làm thế nào mà không kích động được chứ?!

Nàng kinh ngạc, giãy dụa từ trong lòng hắn nhảy xuống đất (==!), lo âu xoay trái xoay phải tại chỗ, sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt không biết phải làm sao nhìn hắn, hỏi lại: “Anh nói thật đấy ah?”

Hắn mỉm cười, chạm mũi lên mũi nàng, “Trừ phi em gật đầu, không thì chúng ta vẫn cứ đứng lại đây.”

“Nói như vậy… là thật?”, nàng vẫn bán tín bán nghi, đưa tay len nhéo má mình, “a đau, đau… em không phải đang nằm mơ!”

“Em yêu, em không phải đang nằm mơ, anh thật sự đang cầu hôn với em mà”, hắn xoa xoa, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ bé trong lòng bàn tay, hơi ấm của hắn như giải trừ mọi nghi hoặc của nàng.

“Như vậy, em còn có thể nói cái gì?” Hồng Tư Giai có chút bướng bỉnh liếc xéo hắn một cái, tỏa ra nụ cười rạng rỡ nhất, “Em đương nhiên muốn gả cho anh!”

“Em đáp ứng gả cho anh?” Cổ Việt Mạn mừng rỡ như điên ôm chặt lấy nàng, “Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu em! …”

“Em càng yêu anh hơn!” Hồng Tư Giai lớn tiếng bày tỏ.

Nàng muốn cả thế giới này biết được, nàng yêu hắn!

Nơi này tuy rằng không giống bờ biển trên đảo tràn ngập ma lực ấm áp, lại cũng không phải một căn phòng lãng mạn gì, nhưng hiện tại bọn họ gắt gao ôm lấy nhau cùng một chỗ, đầy ngọt ngào làm chuyện vừa nãy còn đang dang dở, không chỉ có lửa nhiệt mà còn tràn ngập tình yêu, cùng một lời hứa hẹn vĩnh viễn bên nhau trọn đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play