Bình thường, Bạch Khê vẫn duy trì thói quen tốt đẹp của trạch nam, không thể ra khỏi cửa liền không ra khỏi cửa.
Sau khi Bạch Khê giao bản thảo, Tiết Hách cũng không tới đây nữa.
Nhưng mà dạo này, bọn họ trò chuyện rất nhiều lần trên mạng, đương nhiên, chủ yếu là Tiết Hách đặt câu hỏi, còn cậu chỉ trả lời một hai chữ mà thôi.
Ngoài ra, tất cả dường như không có gì thay đổi.
Cậu nhàm chán mở taobao lên, chuẩn bị mua chút sách.
Cậu tự mình chọn vài cuốn, sau đó xác nhận giao dịch. Lúc chờ đối phương trả lời, điện thoại di động để trên bàn không biết đã rung lên đến lần thứ mấy.
Cậu nhìn cuộc gọi tới, trầm mặc hồi lâu, đợi đến lúc cuộc gọi từ bên kia bị cắt đứt lần nữa, cậu mới nhắn tin trả lời.
[ Chuyện gì? ]
Chỉ chốc lát sau, Tiết Hách bên kia cũng nhanh chóng trả lời lại:
[ Tôi đi mua đồ ăn, thuận tiện hỏi cậu có muốn ăn chút gì không? ]
Bạch Khê cau mày:
[ Không cần ]
Bên kia chậm rì rì mà trả lời:
[ Bữa cơm lần trước ăn ngon không? ]
Đã đến giờ ăn trưa, Bạch Khê mơ hồ có chút đói bụng. Cậu chuẩn bị đi lấy mì ăn, kết quả còn chưa để điện thoại xuống, bên kia lại hỏi:
[ Hôm nay tôi nấu ăn ở nhà cậu nhé? ]
Trong đầu Bạch Khê không tự chủ thấy bàn ăn lạnh lẽo lúc trước rơi mất, bữa cơm mỹ vị hiện ra. Xoắn xuýt nửa ngày, yên lặng trả lời một chữ
[ Ừ ]
Lúc Tiết Hách tiến vào, hai tay đều cầm theo túi mua sắm. Miệng túi còn có mấy cây măng tây(1) xanh mượt nghịch ngợm thò ra.
“Làm phiền.” Hắn thay giày ở huyền quan rồi bước vào, quét mắt nhìn một cái, ừm, coi như sạch sẽ.
Đem nguyên liệu nấu ăn đặt lên bệ bếp, cúi đầu liền nhìn thấy mấy cái chén dĩa vỡ nát trong thùng rác….
Bạch Khê nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng thấy được. Khuôn mặt đỏ tươi, cậu nhỏ giọng giải thích: “Vốn là chuẩn bị rửa…” Kết quả toàn bộ chết tại sa trường.
Tiết Hách cười, đem Bạch Khê đẩy lên ghế sofa ngồi: “Cậu ăn trái cây đi, một lúc là cơm chuẩn bị xong.”
Bạch Khê nhìn hắn một thân mét chín vụng về lấy cái tạp dề từ trong tủ mặc vào, sau đó đi vô phòng bếp. Mơ hồ cảm thấy có chút xúc động.
Trong lúc chờ ăn cơm, cậu hết sức chuyên chú ngồi ở trên ghế sofa xem ti vi.
Lúc đang xem tin tức buổi trưa được một nửa, trong phòng bếp truyền ra tiếng la của Tiết Hách: “Bạch Khê, lấy chén đũa.”
Bạch Khê bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt, dường như cảnh vật và thời gian bốn phía đang lùi lại bên tai. Cậu mơ hồ nhìn thấy tình cảnh bên trong căn phòng nhỏ hẹp, giữa làn khói mờ ảo, mẹ cậu hô hoán kêu cậu đi ăn cơm.
“Bạch Khê.” Âm thanh của Tiết Hách lần thứ hai truyền đến, Bạch Khê lấy lại tinh thần, yên lặng đi vào nhà bếp, đem nồi cơm điện nhấc tới bàn ăn. Lúc này, Tiết Hách đang mặt tạp dề một tay bưng một dĩa thức ăn, một tay cầm bát đũa bước tới. Hắn cười nói với Bạch Khê: “Ở trong còn hai món, cậu đi bưng ra để tôi bày lên bàn ăn.”
Lỗ tai Bạch Khê hồng hồng, cứng mặt đi bưng thức ăn.
Tay nghề Tiết Hách rất tốt, màu sắc và hương vị của bữa cơm đều đầy đủ. Bạch Khê ăn say sưa ngon lành, Tiết Hách cười rộ lên: “Aiii, chậm một chút.”
Ăn cơm xong, Bạch Khê bị Tiết Hách đặt trên ghế: “Không được nhúc nhích, tôi đi rửa chén. Cái tên hung thủ nhà cậu ngồi đây.”
Bạch Khê nhớ tới chén dĩa bị mình phá vỡ, một mặt cảm thấy xấu hổ, một mặt liền không nhịn được mà bị chọc phát cười.
Cậu cười rộ lên rất là đáng yêu, đôi mắt híp lại, đắc ý như một con mèo nhỏ.
Tiết Hách sững sờ sững sờ, khá kinh ngạc nói: “Cậu cười rộ lên…”
Lời còn chưa nói hết, liền thấy Bạch Khê lập tức khôi phục lại khuôn mặt không thay đổi của mình. Đồng thời một đôi mắt phượng hơi lo lắng và khẩn trương nhìn hắn.
Tiết Hách kỳ quái nói: “Làm sao vậy? Thì ra cậu cũng sẽ cười đó.”
Bạch Khê sửng sốt, sau đó cúi đầu, lần này hai má đều nhanh chóng hồng lên
*
Tiết Hách ngồi trong nhà của Bạch Khê, coi TV một chút. Bạch Khê ngồi ở ghế sofa con, hai người không nói gì, bầu không khí có chút nặng nề.
Tiết Hách yên lặng xoa mũi, hỏi Bạch Khê: “Lần trước... Sao cậu lại mặc trang phục như vậy ở siêu thị?”
Bạch Khê sững sờ, sau đó lần thứ hai mặt đỏ, ấp úng không nói ra được.
Tiết Hách thấy bộ dáng của cậu như vậy, thú vị nói: “Sao cậu lại dễ thẹn thùng như vậy, có phải là nam sinh không?”
Bạch Khê vừa nghe, trợn mắt nhìn, nhưng cũng không có cách nào khác.
Tiết Hách cười lớn, vóc người vốn cao to, ngồi co trên ghế sofa, suýt chút nữa lăn xuống đất.
Ngồi một lúc, Tiết Hách cũng không tiện ở lại lâu thêm liền hỏi Bạch Khê: “Cậu có muốn đi ra ngoài một chút không? Ngồi ngốc ở nhà thật là vô vị.”
Bạch Khê theo bản năng liền muốn lắc đầu, thế nhưng lúc cậu ngẩng mặt lên nhìn Tiết Hách, bộ dáng của người kia tựa hồ rất mong chờ. Bạch Khê lại bắt đầu xoắn xuýt.
Tiết Hách nhìn cậu thật giống như một ông già ngồi một chỗ rồi cau mày, cảm thấy rất thú vị, cũng không thúc giục cậu, tiếp tục xem TV một chút. Mãi đến lúc Bạch Khê từ trên ghế sofa đứng lên, bộ dáng như chuẩn bị anh dũng hi sinh mà nhìn hắn.
Tiết Hách nhẫn cười: “Đi sao?”
Bạch Khê gật gật đầu, sau đó thở dài.
Tiết Hách cười to, căn dặn cậu: “Lần này ra khỏi cửa thì mang theo cái mũ kia thôi. Đừng đeo kính râm và khẩu trang, để lộ con mắt ra.”
Bạch Khê lập tức đỏ mặt.
*
Hai người đi không xa, cả hai đều đến IKEA(2) gần nhà Bạch Khê.
“Mua thêm mấy cái bát đi, bị cậu làm vỡ gần hết luôn rồi.” Tiết Hách nói xong liền đi đến chỗ bán đồ nội thất.
Vì không phải cuối tuần nên người ở trong IKEA cũng không nhiều. Ra ra vào vào đều là mấy người trẻ tuổi ăn mặc thoải mái như ở nhà. Hai người Bạch Khê đi chung với nhau, một người tinh tế tuấn tú, một người cao lớn đẹp trai nên hấp dẫn không ít ánh mắt.
Bạch Khê đè thấp vành mũ, tựa hồ hơi căng thẳng, sờ môi không nói lời nào.
Tiết Hách thấy vậy, dường như đã hiểu ra: Bạch Khê không thích ra ngoài không phải vì làm biếng, mà là sợ người lạ.
Bước chân của hắn tăng nhanh, vội vã chọn mấy bộ chén dĩa liền kéo Bạch Khê ra ngoài.
Mãi đến lúc lên xe, Bạch Khê mới từ từ bình tĩnh lại.
Tiết Hách có chút xin lỗi: “Aiii, tôi không biết cậu không thích người lạ. Xin lỗi.”
Chính hắn cũng có chút buồn bực, dường như từ khi gặp phải Bạch Khê, cái câu mà hắn nói nhiều nhất chính là xin lỗi.
Bạch Khê xua xua tay, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đây là vấn đề của tôi.”
Ngón ray Tiết Hách chọt chọt lên vô lăng, sau đó nói với Bạch Khê: “Như vậy đi, tôi mang cậu tới một nơi. Người không nhiều, chắc chắn cậu sẽ thích.”
*
Hai người xe chạy tới một góc đường nhỏ nào đó, Tiết Hách xuống xe, ra hiệu Bạch Khê bước xuống.
Bạch Khê theo Tiết Hách đi một lúc, liền nhìn thấy một cửa hàng nhỏ xuất hiện trước mặt.
Sau giờ ngọ thì ở đâu không có vị khách nào, đi vào lại thấy ông chủ còn đang ngủ gà ngủ gật. Bị âm thanh của tiếng chuông cửa dọa sợ đến tỉnh lại, lười biếng nói: “Hoan nghênh.”
Tiết Hách quen cửa quen nẻo đi tới, nói với ông chủ nhỏ: “A Chân, tôi đưa một người bạn đến đây xem một chút.”
Ông chủ nhỏ gọi là “A Chân” kia lúc này mới xoa xoa con mắt rồi nhìn rõ ràng, vội vã cười rộ lên: “A, là anh sao. Đi lên gác đi, trên đó thanh tĩnh, mèo nhỏ đều đang ngủ ở đấy.”
Tiết Hách gọi hai phần điểm tâm ngọt và trà, mang theo Bạch Khê lên gác.
Bạch Khê nhìn ông chủ một cái, A Chân cười cười với cậu, sau đó liền xoay người đi làm bánh ngọt.
Thật không ngờ căn gác của cửa hàng lại trống trải như vậy. Kết cấu cơ hồ đều là gỗ nguyên cây chưa xẻ, cửa sổ rất lớn, ánh sáng phía ngoài nghiêng nghiêng chiếu vào. Tranh sơn dầu được treo trên tường, ngoài ra còn có rất nhiều kệ sách, mấy cái ghế sô pha sắp xếp thật khéo léo, ở trên có mấy con mèo đang ngủ.
Bạch Khê ngạc nhiên nhìn Tiết Hách một cái, sau đó đi tới, rón rén nhìn vài con mèo kia.
Tiết Hách nhìn bộ dáng không chớp mắt của cậu, hài lòng cười lên. Lúc này A Chân mở nhạc ở lầu dưới, một khúc dương cầm nhẹ nhàng vang lên. Bầu không khí tràn ngập cảm giác ôn nhu điềm đạm.
“Con mèo có vằn hổ kia gọi là A Lão, lớn tuổi nhất, tính khí tốt nhất. Còn con mèo nhìn như cục bông vải nọ tên là Tiểu Bố, nghịch ngợm nhất. Con màu trắng thì gọi Tiểu Bạch, nó không thích người ta sờ vuốt nó, ngạo kiều nhất.” Tiết Hách mở quyển sách ra, cười nói.
Bạch Khê thận trọng sờ sờ A Lão, con mèo mềm mại vằn hổ phát ra tiếng ngáy thích ý.
Lỗ tai Bạch Khê hồng lên, khóe miệng toát ra ý cười.
*
Lúc A Chân bưng món tráng miệng và trà lên, trên mặt Tiết Hách đã che kín một quyển sách, nằm ngủ trên ghế sofa
Bạch Khê đang cầm một cây gậy nhỏ đùa giỡn với mấy con mèo nhỏ say sưa ngon lành.
A Chân đặt món tráng miệng và trà xuống, nhẹ giọng nói với Bạch Khê: “Mùi vị của bánh mỳ nướng và kem tươi rất ngon đó.”
Lúc này, Bạch Khê mới chú ý tới A Chân, xoay đầu lại, mặt đỏ tới mang tai gật gật đầu, Tiểu Bạch bên người “meo ngao” hô một tiếng. Trên ghế sofa, Tiết Hách chậm rãi tỉnh lại, hắn khá là lúng túng nói: “Ha ha, tôi vừa nhìn thấy sách là muốn ngủ.”
A Chân và Bạch Khê đều cười lớn.
*
Buổi tối, Tiết Hách đưa Bạch Khê về nhà.
Hắn ngoắc ngoắc tay nói với Bạch Khê: “Lúc lên lầu thì cẩn thận một chút, chớ làm vỡ bát đĩa. Ăn ít thức ăn nhanh thôi, cậu có thể... Ừm, gởi tin nhắn cho tôi.”
Tâm tình Bạch Khê rất vui vẻ, cậu cười và vẫy tay với Tiết Hách rồi nhanh chóng lên lầu.
Tiết Hách chờ trong xe, thấy đèn nhà của Bạch Khê sáng lên, mới khởi động xe rời đi.
*
Đêm đó, Bạch Khê cầm bát đoan chính mà bỏ vào trong tủ.
Tỉ mỉ thưởng thức một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói với những cái bát kia: “Ngủ ngon.”
Chú thích:
(1) Măng tây:
image
(2) IKEA (Ingvar Kamprad Elmtaryd Agunnaryd) là một doanh nghiệp tư nhânThụy Điển, tập đoàn quốc tế chuyên thiết kế đồ nội thất bán lắp ráp,thiết bị và phụ kiện nhà. Hiện nay, đây là tập đoàn bán lẻ đồ nội thất lớn nhất thế giới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT