Mấy ngày nay thứ
cậu vẽ nhiều nhất là hôn. Cha mẹ hôn con cái, trẻ con hôn thú cưng, học
sinh hôn giáo viên,… Tóm lại, cậu vẽ các thể loại hôn, dùng nó để thuyết phục bản thân nụ hôn hôm đó của B với mình chỉ là chuyện bình thường
như cân đường hộp sữa mà thôi… ừm…
“Bình thường như cân đường hộp sữa” cái con khỉ! Đây căn bản là quấy rối tình dục nơi công sở mà!
A tức khí, vứt luôn bút xuống bàn. Từ sau tối hôm đó, A phát hiện bản
thân không cách nào có thể thản nhiên nhìn B như trước nữa. Cậu cũng
thấy khó hiểu, theo lý mà nói dù sao cậu cũng đã nằm trên B rồi, bây giờ đổi lại để anh ta hôn một cái cũng đâu có gì to tát. Nhưng mà thực tế
thì, cứ lúc nào B đi qua là cậu lại thấy cả người mất tự nhiên. Còn B
thì lại rất bình thản, cần sai phái thì sai phái, cần nói chuyện thì nói chuyện, giống như chuyện hôm đó hoàn toàn chưa từng xảy ra vậy. Nghĩ
đến đây A không khỏi thấy buồn bực: Bị cấp trên quấy rối tình dục, sao
bây giờ mình lại là người chột dạ cứ như bản thân mới là người đi quấy
rối tình dục cấp trên thế này.
A thở dài một hơi rồi thả người
nằm xuống ghế, tay cầm tờ phác thảo “Trong mắt” tối hôm đó trước khi ngủ đã vẽ. Lúc ấy cậu nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu rõ ràng trong
mắt B, đột nhiên nghĩ rằng chính mình cũng nhìn thấy cả một thế giới
trong mắt anh ta. Ý nghĩ đó khiến cậu trào dâng cảm hứng sáng tác, liền
vẽ nên bức tranh này.
A đang suy nghĩ miên man đột nhiên nghe
tiếng chuông điện thoại vang lên. Vừa nhìn tên người gọi đến, A đột
nhiên có mong muốn ném điện thoại xuống đất mà giẫm đạp nó tơi bời, có
điều nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu vẫn ấn nút nghe…
B: “A lô, qua đây đón tôi đi, tôi đang ở phòng số 817 bar Hoàng Quan”.
A: “… Mặc dù tôi vẫn đang vẽ tranh nên chưa ngủ, nhưng mười hai giờ đêm mùa đông, anh bảo tôi đến đón anh…”.
B: “Tôi uống rượu rồi, không lái xe được”.
A: “Anh có thể gọi taxi đưa về”.
B cười một tiếng, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Được rồi, nếu tôi nói tôi thấy thích cậu đến đón hơn thì cậu có đến không?”.
A: “… Anh thật phiền phức!”.
Cậu dập máy, sờ sờ lên mặt: “Ừm, ở trong điều hòa lâu quá, có vẻ hơi nóng rồi”.
Lúc đến căn phòng số 817 mà B nói, A đang chuẩn bị gõ cửa bước vào thì nhìn thấy cửa hơi khép hờ, nghe được tiếng B và ai đó đang nói chuyện. A
trốn sau cánh cửa nhìn vào trong, B đang chuyện trò vui vẻ với một ông
tai to mặt lớn.
B: “Tổng giám đốc Vương, ngài là ông chủ, còn
tôi ngày mai vẫn còn phải đi làm, cái phòng tắm hơi mà ngài nói, hay là
chúng ta đổi sang hôm khác đi nhé”.
Tổng giám đốc Vương: “Tiểu Trầm à, cậu thế này là không được rồi. Cậu không đi có phải là xem thường tôi không?”.
B: “Ngài xem, ngài đã nói như thế, sao tôi dám không đi chứ”.
Tổng giám đốc Vương: “Vậy thì đi thôi. Nói cho cậu biết nhé, chỗ đó thật sự không tồi đâu…”.
A chép miệng: “Thật là quá xa hoa, đồi trụy”.
Lại nhìn sang B, trông bộ dạng có vẻ cũng đã uống không ít rượu, thần trí
dường như vẫn tỉnh táo. Có điều dù khuôn mặt vẫn mang nét cười, miệng
cũng nói chuyện niềm nở, nhưng thần sắc dường như cũng hơi mất kiên nhẫn rồi.
Mấy chuyện tiếp khách xã giao này, quả nhiên là rất phiền
phức. A nghĩ ngợi, nói thế nào thì bây giờ B vẫn là lãnh đạo của mình,
thôi, cứ giúp anh ta một tay vậy. Thế là cậu nhanh chóng chạy vào phòng, tát cho B đánh “bốp” một cái. Một tát này làm cả B lẫn tổng giám đốc
Vương bên cạnh đều sững ra.
A nhìn B đầy căm phẫn: “Anh không thấy có lỗi với tôi sao?!”.
B: “…”.
Tổng giác đốc Vương: “…”.
A: “Gọi điện thoại nói với tôi là đang tăng ca, kết quả thì sao?!”.
A trưng bộ mặt dữ tợn nhìn B (thực ra cậu đang cố bày ra vẻ đau khổ cơ). B lặng lẽ dời tầm mắt. A lập tức trút cơn giận lên chỗ tổng giác đốc
Vương, tức tối nắm lấy vai ông ta mà lắc tới lắc lui: “Sao ông lại muốn
cướp của tôi? Tại! Sao?!”.
Tổng giám đốc Vương lau mồ hôi trên trán: “Cậu hiểu nhầm rồi…”.
A vừa khóc vừa nói: “Tôi đã nghe thấy hết rồi!”.
Cậu lại hướng ánh mắt căm tức sang B, sau đó cụp mắt xuống, tay trái xoa
xoa bụng, nói: “Anh làm như thế, không thấy có lỗi với nơi này, nơi
có…”.
B khẽ ho khan một tiếng, tổng giám đốc Vương thì kinh ngạc nhìn A chằm chằm.
A: “… ruột tôi à?”.
B: “…”.
Tổng giám đốc Vương: “…”.
Tóm lại, cái nhà tắm hơi mà tổng giám đốc Vương để cử đã bị A phá rối như
thế, không, nói cho chính xác là tổng giám đốc Vương vô cùng nhiệt tình
nêu ý kiến: Thời gian đã không còn sớm, hôm khác gặp lại hoặc tốt nhất
là đừng bao giờ gặp nữa thì hơn. Thế là, bạn A liền vô cùng vui vẻ lái
xe đưa B về.
Lúc trên xe, A cao hứng, cứ bô lô ba la không ngừng.
A: “Thế nào, thế nào, vừa rồi tôi diễn không tồi đúng không?”.
B ngồi ở ghế phụ lái, nghiêng đầu nhìn cậu.
A: “Mau nói đi, kỹ thuật diễn của tôi thế nào? Tôi còn thành công kéo anh thoát khỏi đó đấy nhá!”.
B vẫn nhìn A, không nói câu nào.
A nhíu mày: “Anh không phải là uống rượu đến lú luôn rồi đấy chứ? Thôi
vậy, trước tiên cứ đi mua cho anh cốc trà sữa đã, vừa vặn tôi cũng đang
thấy đói”.
A quay bánh lái, chuẩn bị tiến thẳng đến cửa hàng KFC gần đó mua chút đồ ăn uống. B đột nhiên mở miệng: “Chúng ta đi ngắm sao đi!”.
A: “…Hả?”.
B: “Lúc mới ra ngoài tôi đã nhìn rồi, thời tiết đẹp thế này, nhất định sẽ có nhiều sao, cũng sẽ rất sáng”.
A: “… Ngắm sao? Anh không bị gì đấy chứ?”.
B: “Hơn nữa tôi biết một chỗ ngắm sao rất tốt”.
A: “Làm ơn đi… Chưa nói đến chuyện bây giờ đã nửa đêm rồi, mà chỉ riêng
chuyện tôi với anh, hai thằng đàn ông lớn thế này rồi còn kéo nhau đi
ngắm sao là thế nào? Anh là phụ nữ à? Anh thừa nhận mình là nữ, tôi sẽ
đi ngắm sao với anh!”.
B: “Được, tôi là phụ nữ”.
A kinh ngạc đạp thẳng vào phanh xe, sau đó quay sang B với bộ mặt buồn-nôn-muốn-chết.
B thì lại chẳng thèm để ý: “Dù sao nói cũng có mất miếng thịt nào đâu”.
A: “… Anh thắng rồi”.
Hai người trước tiên là vào cửa hàng KFC mua ít đồ ăn thức uống, sau đó A
theo hướng dẫn của B, lái xe đến nơi ngắm sao. Đó là một bến đò cổ trên
dòng kênh đào ở Dương Thành, đương nhiên hiện nay chỗ này đã bị quy
hoạch thành khu bảo tồn, có điều xung quanh cũng được dựng lên mấy cái
đình chòi giả cổ, quả là một chỗ ngắm cảnh lý tưởng. Hai người A và B
không đến mấy cái đình ở phía dưới, chỉ tùy tiện đứng dựa người vào
thành xe. Trước mắt là nước kênh lững lờ trôi, ngẩng đầu nhìn lên là sao sáng vạn dặm, cảnh đẹp không bút nào tả xiết.
A ngắm một lúc,
các tế bào nghệ thuật trong người bắt đầu nhao nhao nêu ý kiến, nhịn
không được liền lấy từ trong xe ra một tập giấy, bắt đầu động bút vẽ,
tay múa miệng nói: “Chỗ này quả không tồi. Có điều sao tự nhiên anh lại
muốn đi ngắm sao?”.
B uống một ngụm cà phê cho ấm người, đáp:
“Cũng chẳng có gì. Đứng đắn mãi rồi, thỉnh thoảng cũng phải thử mấy việc chán ngấy của mấy người bình thường một tý”.
A nghe thế thì
cười hì hì: “Xem ra lần trước tôi vẽ anh chuẩn quá ấy chứ. Nhìn thì có
vẻ đứng đắn, thực ra cũng rất ngả ngớn đấy”.
B liếc A một cái,
siết chặt cốc nước trong tay: “Tuần sau cậu không cần đến làm nữa. Hết
tuần này cậu qua bộ phận Nhân sự lĩnh tiền lương đi”.
A sững người, bỏ bút xuống, quay sang nhìn B: “Ý gì thế?”.
B bật cười: “Cậu thật sự muốn ở chỗ chúng tôi làm luôn đấy à. Vốn chỉ là
đùa với cậu tý thôi, tôi đã bảo bộ phận Nhân sự tìm trợ lý mới rồi. Chúc mừng cậu, từ tuần sau ngày nào cậu cũng có thể ngủ nướng rồi”.
A: “Sao lại đột ngột thế? Có vẻ không giống phong cách làm việc của anh lắm”.
B: “Chuyện này có gì đột ngột đâu. Lúc đầu cũng chỉ là đùa cậu một tý thôi mà. Có điều cậu cũng giúp đỡ tôi không ít việc, vì thế cậu cứ an tâm,
tiền lương sẽ không thiếu lấy một xu!”.
A: “… Nhưng mà…”.
B: “Nhưng mà cái gì? Trời ạ, cậu vẫn cho là hôm đó chúng ta lên giường rồi, còn muốn chịu trách nhiệm gì gì đấy nữa hả?”.
A: “…”.
B: “Chúng ta, thật sự, chưa từng xảy ra chuyện gì cả”.
A: “… Vậy sao hôm đó anh lại hôn tôi?”.
B: “…”.
A: “Tôi còn cho rằng lần đó anh muốn trả thù nên mới quấy rối tôi một
chút. Nếu anh biết chúng ta chưa xảy ra chuyện gì, vậy lần đó tại sao
anh lại hôn tôi?”.
Không biết có phải vì đêm lạnh khiến người ta tỉnh táo hơn không, nhưng A chỉ thấy tư duy của mình chưa bao giờ rõ
ràng hơn lúc này.
B trầm mặc một lúc, nói: “Được rồi, tôi là đồng tính, bây giờ cậu đã hiểu chưa?”.
A nghĩ một lúc: “Nhưng ngày đó chúng ta dựa sát vào nhau như vậy, lúc anh hôn tôi cũng đâu thấy huynh đệ của anh có phản ứng gì đâu?”.
B: “… Chuyện này với việc tiểu đệ của tôi có phản ứng không thì liên quan gì đến nhau?”.
A: “Nếu anh quả thật là đồng tính thì lúc hôn tôi sẽ phải có phản ứng chứ”.
B: “… Nói thật thì, cậu cũng không xuất sắc đến mức có thể khiến tôi mới hôn thôi đã có phản ứng. Hơn nữa…”.
A: “Hơn nữa cái gì?”.
B nhanh nhẹn kéo đầu A lại, chuẩn xác phủ môi mình lên miệng cậu. Đầu
lưỡi ấm nóng như con rắn trượt vào miệng A, mạnh mẽ quấn quýt lấy A một
lúc mới chịu bỏ ra.
B: “Hơn nữa muốn có phản ứng thì ít ra cũng phải là cái hôn như thế này mới được…”.
A mặt mày đỏ lựng, hơi thở hổn hển nhìn B, mãi một lúc lâu sau mới như
hiểu ra điều gì: “Bởi thế, anh sợ bản thân sẽ yêu thích thân thể của
tôi, nên mới đột nhiên quyết định để tôi rời đi đúng không?”.
B: “… Cậu nói thế thì cứ xem như thế đi. Cậu dù sao cũng là người bình
thường, giữa chúng ta vốn chẳng có chuyện gì xảy ra, sau này người nào
đi đường người nấy thì tốt hơn”.
A lắc đầu: “Anh sai rồi. Vốn
lúc đầu chúng ta không xảy ra chuyện gì thật, nhưng bây giờ anh đã hôn
tôi hai lần rồi, anh còn mặt mũi mà bảo không có gì với tôi?”.
B: “…”.
A: “Được rồi, được rồi, anh đừng nhắc đến việc từ chức nữa. Anh hôn tôi
hai lần rồi còn dám đuổi tôi đi à! Còn về việc anh bảo mình đồng tính,
muốn giữ khoảng cách với tôi, chuyện này tôi lại càng không làm được.
Tôi cho rằng về mặt thiên hướng tình dục mà nói, anh hoặc là đang tự ti, hoặc là anh đã từng bị tổn thương rồi, nên mới cố giữ khoảng cách với
những người xung quanh. Nhưng anh yên tâm, tôi không phải loại người đó. Anh xem đấy, Hướng Vãn đã đồng tính bao nhiêu năm nay rồi, quan hệ giữa chúng tôi chẳng phải vẫn rất tốt đẹp đấy sao?”. Nói xong cả tràng này,
đến A cũng tự thấy cảm động: Mình quả là một người bạn tốt!
B không nói gì, chỉ cúi đầu ngồi xổm xuống đất. A vừa nhìn thấy: Ôi, xem ra đã chạm vào vết thương của anh ta rồi!
Cậu kéo B đứng dậy, nói rất nghiêm túc: “Tôi không biết anh đã trải qua
những chuyện gì nhưng anh phải tin là không có gì không thể vượt qua
được cả”.
B dè dặt hỏi: “Tôi muốn ôm cậu, có được không?”.
A gật đầu. Lúc bạn bè muốn ôm, sao có thể từ chối được chứ? Vào khoảnh
khắc B ôm chặt lấy mình, A nghĩ: Người này, quả là rất yếu đuối. Cậu cảm thấy B hơi đáng thương, không nhịn được mà vỗ vỗ lưng B an ủi: “Không
sao đâu, làm người phải nhìn về phía trước. Tôi thấy anh rất tốt mà, tôi rất thích anh đấy!”.
A không nhìn thấy biểu hiện trên mặt B,
chỉ là qua một lúc rất lâu rất lâu, cuối cùng mới nghe thấy B hình như
bật cười một tiếng, nói bên tai cậu:
“Ừ, tôi cũng thích cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT