- Ồ! Tên em rất đẹp, thầy là Anh Sơn, giáo viên dạy toán. Hồi trước em học trường nào?
- Trường THPT A ạ!
- Em học giỏi lắm nhỉ? So với THPT A thì THPT S này tiện nghi, đầy đủ hơn, nhưng chất lượng và xác suất học sinh giỏi thì trường A thật sự rất tuyệt. - Thầy Anh Sơn vừa đi vừa thao thao bất tuyệt.
- Không ạ. Em ít khi để ý nếu giáo viên không dạy lớp em. - Nó trả lời, câu trả lời không thành thật. Làm sao không biết khi chính thầy Hùng là giáo viên chủ nhiệm của nó khi còn học ở THPT A chứ.
Tại trường A, không khí lớp A1 chùng xuống khi nghe tin Lưu Ly đột nhiên chuyển trường không một lời từ biệt, mới tuần vừa rồi rất đỗi bình thường cơ mà?
- Thầy không rõ, nhưng hôm qua người nhà lên trường rút hồ sơ rồi. - Thầy Hùng - giáo viên chủ nhiệm 11A1 lên tiếng.
Cả lớp ủ rủ, cô bạn im lặng, ít nói nhưng rất tốt bụng và đáng yêu, hơn nữa lại là đối tượng cậu hotboy trong lớp thầm mến, không, là mến ra mặt nhưng Lưu Ly chẳng phản ứng gì.
Cậu hotboy ngồi im, mấy cậu bạn bên cạnh cũng không dám lên tiếng, tên này nổi tiếng gia trưởng, cộc cằn nhưng rất ấm áp.
- Các em cố gắng liên lạc với bạn, chiều này thầy sẽ đến nhà tìm hiểu chuyện gì, còn giờ thì tập trung học nào.
Mặt ai cũng xụ xuống, đi mà không nói một lời sao?
- Em xin phép xuống phòng y tế ạ! - Cậu hotboy đứng dậy bước thẳng ra khỏi lớp mà không để ý thầy có cho hay không.
Thầy Hùng cũng nhìn theo rồi thở dài, tình cảm đầu đời rắc rối khó hiểu thế đấy.
Không xuống phòng y tế như lời xin phép, cậu hotboy đi thẳng ra ngoài nhà xe, nơi lần đầu tiên cậu gặp nó.
Lưu Ly mệt mỏi bước vào lớp theo thầy mới. Lớp ồn ào bỗng phút chốc im lặng.
- Hôm nay lớp chúng ta có bạn mới nhé! Nào, em tự giới thiệu đi!
Ra là lớp trưởng ở đó, nó nhìn Trung, ánh mắt lãnh đạm. Nó không thích những người hay đùa.
- Để giúp em thích nghi nhanh với trường lớp, em ngồi chung bàn với Trung nhé, nếu không thì ngồi lớp phó Chi bên kia. - Thầy tiếp tục nói, nhìn về phía dãy giữa, nơi có một nữ sinh đeo cái nơ hồng hơi bị khủng.
- Không cần đâu ạ, em ngồi đâu cũng được. - Nó lên tiếng, sau đó nhanh chân bước xuống chỗ cậu lớp trưởng. Trung mỉm cười ngồi qua một bên nhường chỗ cho nó.
- Cảm ơn.
Nó khẽ cúi đầu rồi đặt cặp xuống chỗ ngồi, ngay sau đó cũng ngồi xuống. Bao nhiêu cặp mắt nhìn về phía nó, nó cũng không buồn mà nhìn lại, chỉ lôi từ chiếc cặp ra cuốn sách Lý ra. Tiếng thước gõ xuống bàn làm mọi học sinh nghiêm chỉnh học, nhưng vẫn có những ánh mắt chăm chú nhìn vào. Nó cũng không buồn quan tâm.
.
.
Mệt. Đó là từ diễn tả cảm giác của Lưu Ly lúc này. Nó rất mệt, trải qua 5 tiết với sự tò mò của rấ nhiều người, không chỉ là trong lớp, ngoài lớp và cả khối trên, khối dưới. Nó mang cặp ra khỏi lớp, lên bước ra cổng trường trong cơn nhức nhối của cái đầu không buông tha. Nó định là sẽ đi bộ cho đến khi xe cậu đuổi theo, nhưng tình trạng này, nó không thể, cũng không muốn cho mọi người biết, mới về nhà người lạ mà bệnh, chắc hẳn cũng phiền. Nó đứng ngay chỗ cũ hồi sáng chờ cậu.