"Có phải anh không muốn không? Không muốn coi như em đã nói xong. . . . . ."
Cô vừa nói vừa xoay người, làm bộ phải đi.
Tề Thiệu Bạch hốt hoảng từ sau lưng ôm lấy cô.
"Em nghiêm túc sao?"
Giọng nói anh bởi vì kích động mà có chút run rẩy.
"Ừ."
Cô gật đầu, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt.
Anh rất thận trọng nói:
"Lời đã nói ra khỏi miệng thì không cho phép đổi ý."
Cái tên đàn ông này cũng có thời điểm ngốc nghếch nha, cô phát hiện, cô lại yêu anh rồi.
"Đây là lời em phải nói, về sau nếu anh tái phạm lỗi như quá khứ, cũng không cho nói không quan tâm mẹ con em, nếu không em sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như thế đâu!"
Cô cố ý nói lời hung ác.
"Nếu như anh lại làm chuyện đó, em hãy trực tiếp ném anh vào Thái Bình Dương. . . . . . Không. . . . . . Anh đi làm sẽ gọi luật sư đến công ty, đem tất cả tài sản của anh chuyển cho tiểu Tề, nếu như anh làm chuyện xấu, sẽ để cho anh trở thành kẻ lang thang đi."
"Có những lời này của anh là đủ rồi, không cần làm thật như vậy. Anh vào nhà ngủ tiếp một chút đi, em đi chợ trước, chút nữa em sẽ nấu bữa sáng cho hai người."
"Anh cùng đi với em."
"Không cần, quần áo tây trang của anh đi chợ sẽ bị dơ."
"Anh muốn thế, chúng ta vừa muốn làm lại kí ức chung, vậy bắt đầu tạo từ hôm nay dựng luôn."
Không lay chuyển được sự kiên trì của anh, Thẩm Mạt Hinh không thể làm gì khác hơn là thuận ý anh, hai người cùng đi, bắt đầu tạo nên trí nhớ chung mới của bọn họ.
***
Kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, như vậy sáng sủa thì thời tiết, rất thích hợp bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng dù sao đã chia tay ba năm, thêm một người sống cùng, Thẩm Mạt Hinh còn chưa quen, chỉ là thấy bộ dạng vui vẻ của tiểu Tề, cô cảm thấy quyết định của mình là chính xác.
Nhưng cuộc sống mới trước mắt này chỉ vẻn vẹn dừng lại ở việc sống cùng nhau, không bao gồm cô và anh cùng ngủ trên một giường.
Cô để Tề Thiệu Bạch và con trai ngủ chung một phòng, muốn cho hai ba con bọn họ bồi dưỡng tình cảm thật tốt.
Hôm nay là buổi sáng đầu tiên của Tề Thiệu Bạch sau khi bọn họ ở chung, cho nên Thẩm Mạt Hinh dậy thật sớm sớm, giúp ba con bọn họ chuẩn bị bữa sáng phong phú, kết hợp Trung Quốc và phương Tây, có bánh bao kiểu phương Tây, cũng có bát cháo kiểu Trung Quốc, cho ba con họ lựa chọn.
"Anh đã rất lâu chưa ăn bữa sáng phong phú như thế này."
Nhìn bàn đầy thức ăn, Tề Thiệu Bạch cảm động vô cùng, sau khi về Đài Loan, bữa sáng của anh rất đơn giản, không phải một ly cà phê thêm bánh mì nướng kẹp trứng, thì là cháo trắng rau dưa, anh đã ăn đến ngấy rồi.
"Giống như bữa sáng ở tiệm cơm tự phục vụ vậy."
Thẩm Gia Tề cầm dĩa, mỗi thứ gắp một chút, kiểu Trung Quốc hay kiểu phương Tây cũng không bỏ qua, lần đầu tiên cùng ba ăn sáng, khiến cậu cả khẩu vị cũng mở rộng.
"Ăn từ từ, kẻo nghẹn."
Tề Thiệu Bạch rót cho con trai một ly nước trái cây, dặn dò .
"Về sau mỗi ngày ba đều sẽ cùng con và mẹ ăn sáng chứ?"
"Vậy phải xem mẹ có chịu để ba mỗi ngày ở nơi này hay không đã."
Tề Thiệu Bạch cười đem củ khoai lang phỏng tay ném cho Thẩm Mạt Hinh, mình thì không lo lắng, tiếp tục ăn đồ ăn ngon.
Cảm giác có gia đình thật tốt, cảm giác có người nhà thật thoải mái, anh thích không khí cùng gia đình ăn sáng.
"Vậy phải xem hai người có biết điều hay không đã."
"Con sẽ ngoan!"
Thẩm Gia Tề vội vàng giơ cao tay phải lên tỏ thái độ.
Thẩm Mạt Hinh chuyển ánh mắt về phía Tề Thiệu Bạch, cười như không cười nhìn anh, chờ đợi câu trả lời.
"Cũng bao gồm anh sao?"
Anh giả bộ ngu hỏi .
"Anh cứ nói đi?"
"Ba, mau nói ba cũng sẽ ngoan đi!"
Thẩm Gia Tề sợ anh trả lời quá chậm sẽ bị hủy bỏ tư cách, vội vàng giơ cao tay anh nói to.
"Ba cũng sẽ thật biết điều!"
Nhìn con trai hưng phấn, anh có chút dở khóc dở cười, cảm giác giống như mình biến thành người bạn nhỏ ở nhà trẻ.
"Anh giống như rất uất ức đó?"
Cô cười đến nghẹn hỏi.
"Không có, anh tuyệt đối vui lòng phục tùng."
Rõ ràng cũng rất uất ức, nói gì vui lòng phục tùng, nhưng cô không thể không bội phục, anh vì con trai đúng là biết co biết duỗi
Điều này làm cho cô không khỏi nghĩ tới quá khứ.
Trước kia, chỉ cần vì tiểu Tề, anh cũng giống như bây giờ cái gì cũng làm, không chùn bước.
"Được, thấy hai người ai cũng biết điều, mẹ cho phép ba tiểu Tề về sau có thể ngủ chung giường cùng tiểu Tề, cũng có thể cùng nhau ăn sáng."
"Cảm tạ long ân."
Tề Thiệu Bạch nhân cơ hội đùa bỡn, múa mép khua môi, hài hước nói.
"Cảm tạ long ân!"
Thẩm Gia Tề cũng học theo.
Hai cha con kẻ hát người xướng, tựa như đang song ca, Thẩm Mạt Hinh bị bọn họ làm cho vừa bực mình vừa buồn cười.
"Cha con hai người sau này sẽ không liên hiệp làm trái lại lời mẹ chứ?"
"Không dám, không dám! Vì được ăn bữa sáng ngon miệng này, còn có thể có giường ngủ, anh tuyệt đối không dám tạo phản."
Sợ lại bị đuổi ra khỏi cửa, Tề Thiệu Bạch liên vội giơ tay mở miệng thanh minh.
"Không dám là tốt rồi, tiểu Tề, con ăn no chưa? Sắp phải đi học đó."
Ồn ào cũng đủ rồi, coi thời gian, cũng đã tới lúc đưa tiểu Tề đến trường.
"Con ăn no rồi." Anh nhảy xuống cái ghế, đi tới phòng khách xốc lên bọc sách.
"Vậy chúng ta đi thôi."
"Anh đưa con đi."
Tề Thiệu Bạch vội đuổi theo, một tay còn cầm lấy cặp sách của con trai.
"Về sau việc này cứ giao cho anh."
"Giao cho anh?"
Tất cả lại từ từ trở lại quỹ đạo như quá khứ rồi, cô đột nhiên không biết mình nên vui mừng hay lo lắng mới phải.
"Không được sao?"
"Được rồi."
Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của anh và tiểu Tề, đành gật đầu đồng ý.
***
Trước kia, cuộc sống của anh trừ công việc vẫn là công việc, ngồi trong xe, anh sẽ không chú ý cảnh vật trên đường, luôn cúi đầu nhìn công văn và bản kế hoạch, suy nghĩ trong đầu, tất cả đều là làm thế nào để công ty làm ăn buôn bán ngày càng thuận lợi.
Nói cho cùng, chính là ở Đài Loan không có công việc gì thú vị.
Nhưng bây giờ, trên mặt anh hiện rất nhiều nụ cười, hơn nữa cũng có nhiều rất nhiều ý nghĩ.
Anh sẽ đi chú ý người đi đường, thấy hình ảnh những gia đình trên đường sẽ nghĩ đến nhà ba người bọn họ mà cảm thấy ấm áp; nếu thấy những đôi tình nhân thân thiết hoặc cặp vợ chồng tình cảm trên đường, anh sẽ hi vọng mình và Thẩm Mạt Hinh có thể hạnh phúc như vậy.
Anh rất cố gắng để bù đắp quan hệ ba con, trừ đưa Tiểu Tề đi học, anh cũng có thể đi đến đón tiểu Tề tan học, muốn cùng cậu tham dự hoạt động của trường, muốn đem thiệt thòi mà con trai phải chịu đựng trong quá khứ sửa chữa.
Nhưng ngoài con trai, anh cũng rất để ý vợ trước của mình.
Thật lòng mà nói, bởi vì trực tiếp nhảy vào gia đình cuộc sống, anh và Thẩm Mạt Hinh thực sự không có quá nhiều thời gian có thể một chỗ hưởng thụ tình yêu ngọt ngào.
Ở nhà, có tiểu Tề; ở quán cà phê, lại có A Quế, cộng thêm bọn họ cũng rất bận, gần như không có thời gian để bồi dưỡng tình cảm.
Khi anh rảnh rỗi một mình, sẽ không tự chủ mà nhớ Thẩm Mạt Hinh, mặc dù anh cố gắng đè nén sự xúc động của mình không tới quán cà phê tìm cô, nhưng vẫn không nhịn được ý nghĩ cùng cô trò chuyện, nghe tiếng nói của cô, nếu như không thể thì mấy tin nhắn cũng được.
Lấy điện thoại di động ra, anh nhập mấy chữ cái đơn giản, hỏi cô bận không, sau đó nhập số di động của cô, nhấn gửi.
Vậy mà dù không được đáp lại ngay lập tức, anh rất kiên nhẫn chờ, nhưng mỗi một giây cũng trôi qua rất chậm chạp, thời gian qua một phút lại một phút, thoáng cái, nửa giờ đã qua.
"Có thể đang bận thôi."
Anh muốn mình chuyên tâm xử lý công việc, nhưng mắt luôn không tự chủ liếc nhìn điện thoại trên bàn.
Nhưng điện thoại di động trước sau vẫn cứ im ắng yên tĩnh, không có bất kỳ phản ứng gì.
"Cô thế nào lại còn bận hơn tổng giám đốc mình?"
Trước kia bọn họ từng chung sống như vậy sao?
Không nhịn được, anh lại gửi một tin ngắn, viết “Có rảnh rỗi, buổi trưa cùng đi ra ngoài ăn cơm đi.”
Lần này, rốt cuộc có đáp lại, nhưng là đáp án làm người ta thất vọng——
“Buổi trưa hôm nay có rất nhiều khách hẹn trước, không đi được, xin lỗi.”
Được, thật sự là so tổng giám đốc này còn bận rộn hơn, ngay cả thời gian cùng nhau ăn cơm cũng không có. Anh cố ý đùa cô, lại gửi một tin ngắn, viết ——
“Anh có bị cảm giác bỏ rơi!”
Ở quán cà phê bên này Thẩm Mạt Hinh có chút khẩn trương, cô không muốn làm cho Tề Thiệu Bạch có cảm giác kia, nhưng cô thực sự rất bận, thậm chí không có biện pháp tạm thời dừng công việc để soạn tin nhắn, không thể làm gì hơn, cô cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho anh.
"Em hôm nay thật sự không đi được, nếu không anh qua đây vào cửa hàng ăn cơm đi?"
Nghe rất hấp dẫn, nhưng buổi chiều anh có hẹn, nếu như đến đó ăn cơm, sẽ không kịp cuộc hẹn với khách hàng.
"Anh cũng không đi được."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Thấy Thẩm Mạt Hinh rất khẩn trương, Tề Thiệu Bạch càng tăng thêm cảm giác tội ác với cô, liền cười nói:
"Không sao, đừng khẩn trương thế kia, là anh trêu chọc em."
"Trêu chọc em?" Cô đã quên, đàn ông cũng sẽ làm nũng. Tề Thiệu Bạch ở trước mặt người khác luôn có bộ dạng chững chạc tỉnh táo, nhưng ở trước mặt cô thường thường tựa như con nít, điểm này và quá khứ không có gì thay đổi, cô an tâm, cũng có tâm tình cùng anh nói giỡn.
"Em cũng đang trêu chọc anh, thật ra thì em không khẩn trương chút nào."
"Thật? Không hề khẩn trương?"
"Thật."
"Nếu như anh nói buổi chiều anh có hẹn cùng một mỹ nữ, em cũng không khẩn trương sao?"
"Không khẩn trương." Cô cười trả lời. "Được rồi, em thật sự phải làm việc, nhớ ăn cơm."
"Anh biết rồi."
"Vậy em ngắt máy đây."
"Đợi chút. . . . . ."
Vào lúc cuối cùng, anh không nhịn được nói to.
"Sao? Còn có chuyện gì?"
"Không có gì. . . . . ."
Mặc dù tim anh bị cô làm lay động, nhưng là một gã đàn ông mà đem lời yêu treo ở đầu môi rất khó chịu. Anh vốn muốn nói với Thẩm Mạt Hinh là "Anh nhớ em", nhưng lời nói đã tới miệng vẫn bị nuốt vào bụng.
Một giờ, hai giờ, thời gian trôi qua, bận rộn cuối cùng cũng chấm dứt, kết thúc thương lượng cùng khách hàng, Tề Thiệu Bạch đang muốn về công ty, trên đường thấy được cửa hàng hoa, không nhịn được muốn trợ lý Hứa dừng xe lại.
"Tổng giám đốc, sao vậy?"
"Anh ở trên xe chờ, tôi vào cửa hàng hoa xuống."
Trợ lý Hứa bị lời nói của anh hù dọa, anh đi theo ông chủ, làm việc với nhau ít nhất hai năm rồi, hai năm qua ông chủ có hẹn hoặc tặng quà cho bất kỳ người phụ nữ nào đều giao thay xử lý anh, chứ đừng nói là mua hoa.
"Tổng giám đốc, có cần tôi giúp anh mua không?"
"Không cần, tự tôi làm là được rồi."
Tề Thiệu Bạch một mình đi vào cửa hàng hoa, nhìn muôn vàn loài hoa rực rỡ sắc màu trong cửa hàng, nhất thời không biết chọn lựa như thế nào.
Anh biết Thẩm Mạt Hinh thích hoa nhài, nhưng cửa hàng chỉ bán chậu hoa nhài, mà tặng chậu hoa cảm giác rất không có không khí, nhưng ngoài ra anh không biết nên chọn cái gì.
"Tiên sinh, cần tôi giới thiệu cho ngài không?"
"Không cần, để tôi suy nghĩ một chút."
"Vậy ngài từ từ xem."
Anh thật sự là từ từ xem, nhìn gần mười phút, vẫn không hạ được quyết định, vì vậy anh lại gửi tin nhắn cho Thẩm Mạt Hinh: “Em thích hoa gì?”
Lần này có tin ngắn phản hồi rất nhanh, bởi công việc của Thẩm Mạt Hinh đã chấm dứt, đang dùng cơm, thấy tin ngắn liền lập tức trả lời: “Anh muốn tặng hoa em hả?”
"Không được sao?"
Câu trả lời của anh làm cho người ta buồn cười nha, không biết người nào châm chọc bác sĩ Hứa, nói tặng hoa rất cổ hủ, kết quả anh cũng không ngoại lệ làm chuyện cổ hủ còn gì.
Nhưng, người tặng hoa khác, tâm tình người nhận cũng sẽ có điểm khác biệt.
Cô thích hoa, hơn nữa thích người trong lòng tặng hoa hơn.
"Đáp án? Thích hoa gì?"
"Anh tặng bất kỳ hoa gì em đều thích."
Nghe cô trả lời, Tề Thiệu Bạch cười rất vui vẻ, người phụ nữ này thật đáng yêu, đáp án này làm cho người ta cảm thấy thật uất ức. (Kate: Khen đáng yêu rồi lại kêu uất ức là sao đây???)
"Vậy anh tặng hoa cho em, em cũng nên làm gì cho anh chứ?"
"Hả! Còn điều kiện trao đổi sao?"
"Trả lễ lại, đây là lễ phép."
"Vậy em mời anh uống cà phê."
"Đưa ở bên ngoài sao?"
"Trước ghi vào sổ nợ đã."
"Được, nhưng phải có lãi, như vậy thiếu càng nhiều, em càng chạy không thoát."
"Vậy em không cần hoa nữa!"
"Không kịp rồi, anh đã gọi chuyển phát mang tặng rồi." Anh đang gửi tin nhắn, đã chọn xong hoa, cũng đã trả tiền, chuyển phát chính nhân viên phục vụ của cửa hàng hoa.
"Đây căn bản là ép buộc nhận quà."
Anh giống như nhìn thấy cô nũng nịu lườm anh.
"Ha ha!"
Không sai, anh chính là không để cho cô có cơ hội từ chối anh.
Cứ như vậy, hai người anh tới em đi, nhờ tin nhắn truyền đạt tình cảm, giống như lại trở về thời kì tân hôn, tình cảm nồng nàn không tan, khoảng thời gian bị lãng quên kia, ngược lại trở thành lớp vỏ bảo vệ tình yêu của bọn họ.
"Mạt Hinh. . . . . . Anh. . . . . . nhớ em."
Rõ ràng buổi sáng mới gặp mặt, lại cảm giác giống như trải qua một thế kỷ, nỗi nhớ cô tràn đầy.
"Em cũng nhớ anh."
Ba năm chia lìa, khiến nỗi nhớ này chồng chất thật nhiều, nhưng đã đủ rồi, mấy câu từ đơn giản này, đủ để đền bù tất cả tổn thương của quá khứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT