Thủy Nhan lui về phía sau một bước, ánh mắt hướng lên trên đối diện với đôi mắt thô bạo của Diêm Bộc Hạo, không hiểu vì sao lòng nàng cảm giác giống như bị ai bóp chặt.
Tàn hoa rơi đầy trên đất. Diêm Bộc Hạo đưa tay, đầu ngón tay lùa vào mái tóc của nàng, hắn hung hăng dùng lực kéo tóc nàng hướng về phía mình, hắn nhớ lại nỗi thống khổ, khiến trong lòng hắn chỉ có tàn nhẫn cùng tức giận.
Da đầu truyền đến đau đớn, Thủy Nhan biết bây giờ tốt nhất nàng không nên lên tiếng. Hắn chính là chủ tử của nàng, hắn đang tức giận nhưng đối tượng để hắn trút giận lại chính là nàng.
Hô hấp của Diêm Bộc Hạo dồn dập, trong mắt hắn hằn lên tơ máu, hắn hiện tại hận không thể cứ như vậy đem nàng dày vò.
“Hạo, ngươi lại phát giận rồi.” Tiếng cười như tiếng chuông đồng ở trong phòng vang lên, Diêu Kính Đồng chậm rãi tiến đến bên người Diêm Bộc Hạo, đem bàn tay to của Diêm Bộc Hạo đặt ở sau đầu Thủy Nhan, kéo về bên mình.
“Thủy Nhan, ngươi xuống đi.” Diêu Kính Đồng ôn nhu phân phó.
Thủy Nhan gật đầu, bước nhanh ra cửa phòng, nàng vội vã đi như muốn bỏ chạy, vừa rồi nàng nghĩ hắn tựa hồ muốn lấy mạng nàng?!
“Hoa bông gòn để ở chỗ này, chính là cho ngươi nhớ kỹ thù hận, ngươi không cần như vậy mà tức giận?” Diêu Kính Đồng dựa vào ngực của Diêm Bộc Hạo, hơi thở của hắn phả vào người nàng.
Diêm Bộc Hạo ngẩn lên, trên mặt tràn đầy tức giận không có một chút thuyên giảm.
“Ta hận ta năm đó vô năng.” Diêm Bộc Hạo khàn giọng mở miệng, phảng phất sâu trong lương tâm đang tự trách mình.
“Khi đó ngươi còn nhỏ, làm sao có thể có khả năng, trong lòng ngươi bây giờ hiểu rõ đối với nàng ấy là có cảm tình, không cần phải dùng thù hận để làm tổn thương nàng ấy?” Diêu Kính Đồng ngẩng đầu, nhíu mày nghi hoặc nói.
Diêu Kính Đồng bỗng buông Diêm Bộc Hạo ra, ngước mắt nhìn Diêm Bộc Hạo, hô hấp nhanh hơn, trong mắt phượng lóe lên tia hỏa diễm.
“Ta thế nào không hận!....... Nhưng hiện tại ngươi đối với nàng ấy hạ thủ được sao?” Ngón tay Diêu Kính Đồng mềm mại, ở trên ngực Diêm Bộc Hạo vẽ nên các vòng tròn.
“Làm sao ta có cảm tình với nàng ấy được?! Làm sao ta không thể hạ thủ được?” Diêm Bộc Hạo lớn tiếng ngắt ngang lời Diêu Kính Đồng, trên mặt cứng rắn, thần sắc lạnh lẽo.
Diêu Kính Đồng nhếch đôi môi đỏ mộng, cánh môi nhàn nhạt hướng lên trên tạo ra hình cung, ánh mắt lơ đãng nhìn hoa bông gòn, khuôn mặt thập phần kiều diễm.
Nàng biết rõ, nếu người có vướng mắc về tình cảm, càng muốn nhẫn tâm càng bị thương tổn.......
※※※
Khói nhẹ từ lư hương chậm rãi bay lên, mật hàm bị vứt bỏ trên bàn trà.
Sở Nghệ Đường đứng ở bên cạnh Diêm Bộc Hạo, muốn mở miệng nhưng lời nói vừa đến yết hầu đã dừng lại.
Diêm Bộc Hạo gõ nhẹ tay lên bàn làm từ cây tử đàn, thần sắc lạnh lùng khiến cho người ta sợ hãi.
“Gia, người chuẩn bị sai bảo ai giải quyết chuyện này?” Sở Nghệ Đường chần chờ mở miệng nhưng lời nói vẫn còn dè dặt cẩn trọng.
Diêm Bộc Hạo khẽ nhếch khóe môi, giữa hai lông mày hơi nhíu lại nhưng vẫn như cũ không nói lời nào.
“Cẩu hoàng đế kia sợ cho người quyền lực nhưng lại không thể không cho người quyền lợi, hắn đem người thổi phồng như người có công, lại giao việc cho người, nhất định không phải chuyện tốt?” Sở Nghệ Đường kìm nén nói ra, cho dù lời của hắn có thể không đáng giá đối với Diêm Bộc Hạo, nhưng hắn vì Diêm Bộc Hạo mà nỗ lực.
Chính là nỗ lực không đáng giá, nếu không phải vì cẩu hoàng đế mong muốn thâu tóm Diêm Bộc Hạo, hắn làm sao có thể không tận lực, có thể không đẫm máu vì chủ tử.
“Một năm cực khổ...... Có lẽ tết âm lịch sang năm, ta sẽ nhìn thấy thôi.” Khóe miệng Diêm Bộc Hạo mở ý cười, đột nhiên nói ra một câu không nên nói.
Sở Nghệ Đường nhìn thấy trong mắt Diêm Bộc Hạo xuất hiện ôn nhu, thở dài.
“Ngươi đi gọi Thủy Nhan và Kính Đồng tới đây.” Diêm Bộc Hạo trầm thấp mở miệng, ôn nhu trong mắt hắn biến mất, tựa hồ đã có tính toán.
Diêu Kính Đồng một thân hồng y đứng ở thư phòng có chút nổi bật.
Tay của nàng như có như không cuốn lấy cổ Diêm Bộc Hạo, điệu bộ làm nũng, có lẽ hiện tại động tác của nàng sẽ làm cho rất nhiều nam nhân cầm lòng không được.
Nhưng đối tượng nàng quấn quýt si mê Diêm Bộc Hạo lại không để ý tới nàng, cũng lười kéo cổ tay đang đặt trên cổ hắn.
“Thủy Nhan, ngươi có còn nhớ ngày đó ngươi đã nói gì hay không? Ngươi thật sự coi ta như chủ tử.” Tay Diêm Bộc Hạo phóng tới trên người Diêu Kính Đồng, lười nhác mở miệng, nhưng ánh mắt vẫn tà mị như cũ khiến cho người ta sợ hãi.
Thủy Nhan hơi sửng sốt, khóe miệng mỉm cười châm chọc, tân chủ tử của nàng, chung quy đều đem lời yêu thương để bên miệng.
“Nô tỳ vẫn nhớ, nô tỳ chỉ có một vị chủ tử là người.” Thủy Nhan thuận theo mở miệng, đồng thời đợi chủ tử phân phó.
“Ta nghe nói, mười năm trước ngươi bắt đầu theo học về độc dược? Hơn nữa đã dùng nhiều loại độc, hại chết không ít người?” Ngữ điệu của Diêm Bộc Hạo nhẹ nhàng nhưng có phần châm chọc khinh bỉ.
Thủy Nhan lại sửng sốt một chút, sau đó chần chờ gật đầu, trên mặt nàng hiện rõ vẻ cười nhạo.
“Tốt lắm, Kính Đồng, xem ra ngươi có thể báo thù rồi.” Khóe môi Diêm Bộc Hạo cong lên ý cười, ánh mắt cũng tràn ngập sung sướng.
Diêu Kính Đồng nghi hoặc, nàng tựa hồ hiểu được biểu hiện trên gương mặt của Diêm Bộc Hạo, bọn họ làm như vậy, cũng không phải lần đầu tiên.
Thủy Nhan chau mày, càng không rõ lời nói của Diêm Bộc Hạo.
“Mấy ngày trước, An tướng quân dám đùa giỡn với Kính Đồng nhà ta, chuyện này ta nghĩ thế nào cũng không thể bỏ qua, ngươi chuyên dùng độc, ta muốn ngươi giúp ta giết An tướng quân.” Diêm Bộc Hạo nhẹ giọng ho khan một tiếng, trên mặt tràn ngập ý cười, trong mắt hắn dường như không có độ ấm.
Thủy Nhan ngẩng đầu, trên mặt nàng khiếp sợ, nàng không thể nào tin.
Nàng hé miệng, muốn mở miệng nhưng không biết nên nói gì.
An tướng quân? Làm sao nàng dám dùng độc với ông ta?
Đã từng nghe Vương gia nói qua, người trung thành nhất ở triều đình có lẽ cũng chỉ có An tướng quân, An tướng quân rất được lòng dân chúng, không lý nào ông ta lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt?
Hơn nữa An tướng quân võ nghệ cao cường, một tỳ nữ như nàng làm sao có thể tiếp cận? Chẳng lẽ tân chủ của nàng muốn nàng chịu chết?
“Diêm gia....... Ta......” Thủy Nhan ngẩng đầu, nói không nên lời.
“Không đồng ý?” Diêm Bộc Hạo nhíu mày.
Thủy Nhan mím môi, không dám mở miệng, nàng biết hắn căn bản không cho nàng quyền cự tuyệt, nàng cũng không có lý do gì để cự tuyệt, lại càng không dám cự tuyệt.
Thủy Nhan quỳ rạp xuống đất, trán nàng cúi xuống mặt đất lạnh băng.
“Dù có vứt bỏ tánh mạng, nô tỳ cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ........ Nhưng nô tỳ có một thỉnh cầu.” Trên mặt Thủy Nhan kiên quyết.
“Nói.”
“Nếu ta thật sự giết chết An tướng quân, ta hi vọng người có thể mang chút ốc khô[1] cho Thập nhất vương gia, mùa xuân đến, Vương gia dễ bị ho khan.” Ngữ điệu của nàng có chút cầu xin.
(1) Ốc khô: thuốc trị ho.
Mặt của Diêm Bộc Hạo đột nhiên trở nên ngăm đen, khi nghe thấy lời này hắn thật sự không thoải mái.
Diêu Kính Đồng cười nhạt nhìn vẻ mặt biến hóa của Diêm Bộc Hạo, dù hắn mạnh miệng thế nào cũng không thể giấu nổi ý nghĩ trong lòng.
“Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi thật sự giết An tướng quân, đâu chỉ ốc khô, ta sẽ tính cả tổ yến sai người mang qua cho hắn.” Diêu Kính Đồng ẩn ẩn mở miệng, kiều mị cười cười.
Nhưng ánh mắt Thủy Nhan vẫn nhìn Diêm Bộc Hạo, nàng muốn chính hắn phải trả lời.
Nàng biết rõ, có lẽ chuyến đi lần này nàng sẽ không thể sống sót trở về, đã không thể trả nợ ân tình cho Thập nhất vương gia, trước khi chết nàng cũng muốn vì Vương gia làm chút chuyện.
“Ta đáp ứng ngươi.” Diêm Bộc Hạo lãnh đạm mở miệng, trên mặt âm trầm khiến cho người ta sợ hãi.
Thủy Nhan khẽ cười, lại hướng Diêm Bộc Hạo dập đầu, sau đó nàng thong thả tiêu sái rời khỏi thư phòng, mỗi một bước đi đều nặng nề và bất lực.
“Bây giờ ngươi đã tin việc ta không có tình cảm với nàng ấy chưa?” Diêm Bộc Hạo nghiền ngẫm mở miệng nhưng ánh mắt lại mơ hồ nhìn về phía bóng lưng Thủy Nhan.
Diêu Kính Đồng mím môi đỏ mọng lắc đầu.
“Ngươi vì muốn chứng minh chuyện này nên mới không do dự tống nàng ấy đến Quỷ Môn quan?”
“Nàng ấy vốn đáng chết......” Diêm Bộc Hạo thì thào mở miệng, lời nói không chút cảm tình đem một mạng người bỏ qua một bên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT