Buổi chiều đầu tiên đến với vương phủ, là Khổng Tước an bài phòng ngủ cho nàng, trước giờ Thủy Nhan với nơi ăn ngủ của mình cũng không đặt ra yêu cầu gì, nhưng nàng với Khổng Tước này đến nói chuyện cũng chưa đước mấy câu, thế nhưng nàng ta tựa hồ rất ghét nàng, cho nên nơi mà nàng ta an bài cho nàng nói ra thật đáng buồn cười, có lễ rằng cả cái đám ăn xin đang đứng ngoài phủ đệ này đi chăng nữa, hẳn cũng không thể ngờ, trong vương phủ xa hoa, còn tòn tại một nơi ẩm ướt tanh hôi như vậy.

Thủy Nhan đưa hũ tro cốt của cha lên chiếc tủ đã không còn nhìn ra cả nước sơn ban đầu. Thủy Nhan liền thở ra một hơi, căn phòng này thậm chí còn không bằng phòng chẻ củi, ẩm thấp, bẩn thỉu, nhưng với một tiện tỳ tha hương như nàng mà nói, đây có lẽ là nói thích hợp nhất,

Thủy Nhan không rửa mặt, liền nằm vật ra chiếc phản cứng, đem cơ thể cuộn vào chiếc chăn đã mỏng đến chẳng còn hình thù gì. Có điều lòng của nàng trong một tháng này tựa hồ như còn vương vấn mà tính tụ oán hận của mình với Quý Lăng Dương, nàng cùng thật tự đánh giá mình thật cao

nàng ở đây bất quá cũng chỉ là một tiện tỳ,chẳng lẽ cuồng vọng cho rằng Diêm Phổ Hạo, sẽ không hề phòng bí mà để lộ hết thảy cho nàng, không cố kỷ để nàng có thể hiểu rõ hắn?

Thủy Nhan càng nghĩ càng thấy lạnh giá cốt tủy, càng nghĩ càng cảm thấy mình hiện tại thật cô độc, tựa như cô hồn, cồ hồn chẳng biết xuât xứ

******************

Âm nhạc êm dịu, mỹ vị đầy bàn tỏa hương thơm ngào ngạt, vũ nữ phô diễn tài nghệ, trong đại điện này toát ra vẻ xa hoa lười biếng.

Diêm Phổ Hạo nâng chén rượu, mặt khép hờ, con ngươi không hề nhiễm một chút gì của cảnh hoan lạc ngay trước mắt, trong mắt thiên hạ hắn là kể ham mê sắc đẹp, thiên hạ cho rằng hắn mê luyến những thứ tửu rượu hoan ái sắc dục này, thậm chí ngay cả đầy tờ trong nhà, mỗi lần tổ chức yến hội đều không quyên tất thảy những thứ này. Diêm Phổ Hạo nâng tay, muốn thoát đi cánh tay ngọc ngà đang muốn cởi trường sam của hắn, muốn đứng đậy, nhưng bên tai lại chợt nghe thấy được một tiếng đàn.

Diêm Phổ Hạo quay đầu, hắn liền thấy một vị nữ tử đang rất chuyên chú với cây đàn trước mặt. Nhưng khung cảnh này lại khiến hắn nhớ đến một cảnh khác. Cũng có một nữ tử thanh khiết như hoa đào, trong trời tuyết, tấu lên khúc nhạc đầy tình cảm.

- Tiếng đàn của nàng quả thật là nhân gian hiếm có.- Diêm Phổ Hạo vui vẻ gật đầu, trong mắt hiện lên một vẻ nghiền ngẫm.

Từ giữa đám vũ công, chợt xuất hiện một nam tử mặc trường bào màu đen, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt thoạt nhìn cũng tuấn tú, nhưng lại toát ra sát khí kiến người ta sợ hãi, vẻ băng lạnh trên gương mặt hắn, khiến hắn nhìn như xác chết.

Quỷ dị

Hắn đi đến trước mặt Diêm Phổ Hạo, quỳ một gối xuống đất đầy tôn kính.

- Diêm gia.- Sở Nghệ Đường lãnh đạm mở miệng, thanh âm mang thêm từ tính xuyên thẳng, khiến cho đám mỹ nhân vưu vật( ưu tú) một phen kinh ngạc.

Nét mặt Diêm Phổ Hạo giãn ra vui mừng đưa tay kéo người dưới đất dậy

- Xem nét mặt của ngươi chắc hẳn nhiệm vụ đã hoàn thành.

Sở Nghệ Thường gật nhẹ đầu, nhưng gương mặt lại lộ ra vẻ khó hiểu cùng nghi hoặc. Nhìn lại nét mặt hắn Diêm Phổ Hạo ngược lại rất bình tĩnh, nhưng hắn cũng nâng tay ra hiệu cho mọi người lui xuống, khiến cho cả đại điện vừa phút trước vùa huyên náo ầm ỹ, giờ lặng ngắt khiến cho người ta có chút cảm giác ăn không tiêu.

- Rất ít khi thấy ngươi có vẻ mặt này, muốn hỏi gì thì hỏi đi. Diêm Phổ Hạo xoay người quay trở lại nhuyễn ghế. Sơ Nghê Thường liền tiến lên 1 bước, sau đó lo lắng cất lời:“ vương gia, nghe nói ngài từ kinh thành có mang về một nữ tử, nàng ta còn là nữ tử bên người thập nhất vương gia?”

Diêm Phổ Hạo nhíu mày, thanh âm lười biếng nói: - đúng

- Ngài hồ đồ! vì sao lại nghĩ muốn một nữ nhân bên cạch hắn( hắn ở đây chỉ thâp nhất vương gia- Quý Lăng Dương), ngài không phải không biết thập nhất vương gia dã tâm đầy mình, lần này đến kinh thành chắc chắn là hắn muốn lôi kéo ngài, là hắn muốn lời dụng ngài, ngài nghĩ sao mà lại muốn một nữ nhân bên cạnh hắn,chẳng lẽ ngài thật sự giống như lời đồn, Trầm mê nữ sắc?”

Thanh âm của Sở Nghê Đường tràn đầy kích động, khiến mặt của hắn cũng trở nên vạn vẹo,

Diêm Phổ Hạo nhìn vẻ kích động của Sở Nghê Đường, hắn ngược lại nhếch môi, con mắt mang theo ý cười nhìn lại đối phương, trên gương mặt vẫn là vẻ bình thản như cũ.

Sở Nghê Đường lại càng thêm lúng túng, đối với vẻ ngoài lãnh khốc của hắn tạo lên 1 sự tương phản thú vị, cứ như 1 đưa trẻ mới lớn bốc đồng làm càn giận dỗi:

- Nữ nhân kia là ta mang về, nhưng nàng chỉ là nô tài không hơn, không có thân phận mà hắn mong muốn.

Diêm Phổ Hạo bưng chén rượu lên môi, khẽ nhấp 1 ngụm, nhưng lời hắn nói ra lại càng khiến cho Sở Nghê Đường thêm mơ hồ

- Quý Lăng Dương muốn nàng ở lại bên cạnh ta giám thị ta, ta liền đưa nàng đến bên người ta cho nàng giám thị ta Quí Lăng Dương dẫn nàng lên trên gường của ta, vậy ta liền cho hắn thấy ta như đã “muốn” nàng, những gì hắn muốn ta liền đáp ứng, nhưng ngôi vị hoàng đế kia, đành cho hắn thất vọng thôi, ta dù có thế nào cũng không mang tới trước mặt hắn.”

Diêm Phổ Hạo không hề cố khị mà gỡ bỏ nghi hoặc cho Sở Nghê Đường,nhưng giải thích của hắn lại kiến cho Sở Nghê Đường khó hiểu hơn:

- Ngươi trực tiếp cự tuyệt là được rồi, việc gì còn phải đem nàng về đây

Nghe đến đây, con ngươi Diêm Phổ Hạo lóe lên tia ác nghiệt, đột ngột đặt chén rượu xuống

- Ta mang nang về là diệt đi sự hỗ trợ của nàng đối với Quý Lăng Dương, ta muốn thưởng thức cái cảm giác chúng như những con kiến bị ta bỏ vào trong ao, gặp nước mà giãy dụa, còn ta thì điều kiển chúng nhìn ngắm chúng, bằng không cả quãng thời gian dài sắp tới quả thật là quá nhàm chán rồi!

Vô thức nâng cao giọng, lại khiến cho từng lời nói của hắn càng thêm quỉ dị, khiến cho thoạt nhìn Diêm Phổ Hạo cứ như 1 ác ma thị huyết hưng phấn khi nhìn thấy máu tươi

**************

Mưa phùn ngày đông, nhỏ mà lạnh lẽo, Thủy Nhan đã một đêm không ngủ, đã mười năm không chuyển chỗ ở, Thủy Nhan không ngờ mình cùng vì lạ nước lạ cái mà không thích ứng được.

Sắc trời hãy còn mờ mờ tối mông mông lung lung, Thủy Nhan cũng đã rời gường, nhưng cơ thể hình như đã nhiễm phong hàn, khiến cho nàng cảm thấy nhưng đang bị độc dược tra tấn rét lạnh vô cùng

Hôm qua, Khổng Tước kia không nói cho nàng biết làm thế nào để hầu hạ chủ từ của mình, cùng không nói cho nàng phương hướng, kiến nàng không biết làm thế nào đến được gian phòng của chủ từ, nhưng điều duy nhất Thủy Nhan biết đó chính là Diêm Phổ Hạo sau khi rời giường sẽ uống một cốc trà, loại có mang theo 1 chút vị chua Mơ trà.

Trong 1 tháng đi đường cùng, việc đầu tiên Diêm Phổ Hạo phân phó nàng đó chính là mỗi sáng phải pha cho hắn một chung trà như thế, việc này khiến cho Thủy Nhan có chút buồn cười, một nam nhân lãnh khốc như hắn lại thích uống Mơ trà.

Ngây ngốc một hồi trong phòng bếp,nàng có chút không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn theo thói quen mà pha cho hắn 1 chung trà, lần lượt hỏi thăm cuối cùng nàng cũng đến được lầu các mà Diêm Phổ Hạo nghỉ ngơi, Thủy Nhan nhìn của phòng đóng kín, nghe thấy từ bên trong truyền tra thanh âm thẹn thùng của Khổng Tước, Thủy Nhan cảm thấy sự có mặt của mình ở đây thật dư thừa, cũng thật vô dụng, nàng không hiểu Diêm Phổ Hạo muốn nàng làm tỳ nữ là có ý gì.

Ý nghĩa??

Nếu nhưng đổi lại nơi này là Vương phủ( ý của nàng ấy là phủ của tên Quý Lăng Dương kia), vương gia không có nàng chắc hắn là chân tay luống cuống,không chừng còn rống gọi tên nàng,nghĩ đến đây, Thủy Nhan bật cười khanh khách, nhưng nháy mắt nàng liền ngừng cười, Quý Lăng Dương cho dù đã từng ỷ lại nàng như thế nào đi chăng thì cũng đã một cước đá nàng tới đây, tới một cái địa phương hoàn toàn xa lạ.

Trong mắt Thủy Nhan hiệu lên một chút cô đơn, nàng chăm chú nhìn chung trà trong tay mình, chậm rãi đi đến bên cửa, duỗi tay phải, không do dự mà gõ lên cửa phòng..... tuy nàng biết rõ khi mở cánh cửa này ra cảnh bên trong sẽ khiến nàng khiếp đảm, nhưng nàng làm sao có thể do dự, làm sao có thể khiếp đảm? Nàng là vì hồng đồ nghiệp lớn của Quý Lăng Dương mới đến đây....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play