Editor: Dương

Tại sao… Hắn ở nơi này?

Lúc này Vô Tà cảm giác đầu óc trống rỗng, hoảng sợ trên đường đi tới đây cũng bị nàng ném ra sau ót, nàng đang suy nghĩ tình huống trước mắt, vì sao Tần Yến Quy lại ở chỗ này, hắn quen biết Yến Vô Cực sao?

Hắn đến đây lúc nào, hay là… Ngay từ lúc nàng đi vào lăng mộ này hắn cũng đã tới?

Chuyện gì cũng có thể xảy ra trên người Yến Vô Cực nên lúc này đây Vô Tà nhìn thấy cả lăng mộ đang kịch liệt rung động sắp sụp lại không ngừng có tảng đá rơi xuống nhưng chỉ có chỗ Yến Vô Cực và Tần Yến Quy là không bị ảnh hưởng gì, như có một vách ngăn vô hình ngăn cách bọn họ lại, xung quanh vẫn là một mảnh hỗn loạn nhưng khi đất đá rơi xuống vách ngăn vô hình kia thì bị bắn ra.

Yến Vô Cực và Tần Yến Quy ở bên trong dường như không nghe cũng như không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Nhưng Vô Tà lại có thể thấy rất rõ ràng nam tử yên lặng ngồi trên giường đá kia có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người trước mắt, hắn vẫn không đứng dậy, trên mặt khẽ mỉm cười. Mặc dù hắn không thể nhìn thấy nhưng lại có thể biết ai đang đứng ở trước mặt hắn: "Ngươi đã đến rồi."

Hắn đã sớm biết Tần Yến Quy sẽ đến sao?

Vẻ mặt Yến Vô Cực vẫn mờ mịt như cũ, hắn đã quen với sự cô đơn ở nơi vĩnh viễn không có ngày tháng này cũng như ít khi được giao tiếp với người khác nhưng hôm nay trong cổ mộ lại vô cùng náo nhiệt, không chỉ có Vô Tà tới mà ngay cả Tần Yến Quy cũng tới, đáng tiếc... Lăng mộ này lại sắp sụp, dù hắn có bày ra bình chướng thì ở nơi phế tích này cũng không có hiệu quả quá lâu.

"Mười lăm năm không thấy." Tần Yến Quy gật đầu một cái, hắn là người lạnh nhạt hiếm khi nói chuyện khách sáo với người khác, lúc này lại có thể nói một câu như vậy với Yến Vô Cực.

Ngoài này long trời lở đất vậy mà hai người bên trong lại có thể vân đạm phong khinh giống như mọi chuyện xung quanh không hề có quan hệ gì với mình.

Yến Vô Cực khẽ mỉm cười, trên gương mặt của thiếu niên mười bảy mười tám tuổi vẫn dịu dàng ấm áp, không hề kiêu ngạo cho dù là ở trước mặt Tần Yến Quy: "Thì ra đã lâu như vậy... Ta nhớ, lần gặp ngươi là lúc ngươi còn nhỏ gần như hấp hối sắp chết, cả người đầy máu, gân mạch đứt đoạn, còn nghe nói là dùng quan tài mang về. Dọc đường đi người bên cạnh đều cho là ngươi phải chết không thể nghi ngờ, là ta cứu sống ngươi. Không nghĩ tới bây giờ ngươi đã cao như vậy, ngươi tới là vì Vô Tà sao?"

Tần Yến Quy khẽ cười, những chuyện dính đầy máu tanh và nhếch nhác kia cũng không gợi lên cảm xúc nào của hắn, diễnđàn!E6qUy/+)o^!\! vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt tao nhã như cũ, chỉ khẽ mỉm cười nhưng nụ cười này khác với nụ cười dịu dàng hiền hòa của Yến Vô Cực, Tần Yến Quy cho người ta cảm giác cách xa vô tận còn Yến Vô Cực lại có vẻ thân thiện và cảm giác đơn độc tinh khiết do bị ngăn cách với bên ngoài nhiều năm.

Yến Vô Cực ở trước mặt Tần Yến Quy lại như một thiếu niên hay ngại ngùng, cho dù là ai cũng nhìn không ra năm đó Tần Yến Quy cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành đang thoi thóp ở trước mặt hắn.

Hắn nhắc tới Vô Tà, Tần Yến Quy không gật đầu cũng không bác bỏ, vẫn thản nhiên đứng đó, dù là Yến Vô Cực có thể cảm nhận được suy nghĩ của người khác thì lúc này cũng nhìn không thấu suy nghĩ của Tần Yến Quy.

Yến Vô Cực cười một tiếng, thẳng thắn nói: "Ta cho là Vô Tà tới đây là vì ngươi để cho nàng tới."

"Ban đầu ta cũng cho là như vậy." Tần Yến Quy đứng chắp tay, trong nháy mắt đó ánh mắt hắn có một tia hoảng hốt nhưng ngay sau đó hắn lại cong khóe môi như đang cười nhạo mình...

"Nhưng ngươi lại thay đổi chủ ý. Vì sao vậy?" Trên mặt Yến Vô Cực vẫn mờ mịt, hắn rời khỏi thế gian quá lâu nên không thể đoán được lòng người, hắn hơi cau mày, mím chặt môi, lq.đ vẻ mặt hoang mang nói: "Chẳng lẽ ngươi không hy vọng ta đưa Đế vương kiếm cho nàng sao? Ngươi hết lòng dạy dỗ đứa bé kia nhiều năm như vậy, ta cho là ngươi hao hết tâm huyết mài dũa thanh kiếm sắc bén này là vì để dùng nó."

Nụ cười trên mặt Tần Yến Quy vẫn như cũ, đúng là ngay từ đầu hắn đã muốn như vậy, một ngày nào đó hắn sẽ để Vô Tà tới lấy Đế vương kiếm sau đó nàng đẩy vào địa ngục - nơi tràn đầy máu tanh và giết chóc, hắn đối với nàng từ trước đến nay đều là lòng dạ sắt đá. Kiếm quá cùn thì vĩnh viễn không thể mài sáng, bỏ cũng được.

“Thật ra là ngươi đau lòng nàng có phải hay không?" Yến Vô Cực khẽ cười, nụ cười hiền lành tinh khiết như có thể tinh lọc lòng người, mặc dù khuôn mặt hắn vẫn chỉ như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nhưng lúc này hắn lại cực kỳ giống như một người trưởng bối của Tần Yến Quy: "Nếu không thì với Đế vương kiếm và Vô Tà, ngươi đã có thể danh chánh ngôn thuận đoạt được thứ ngươi muốn, ta biết, nếu như ngươi muốn thì nhất định có cách lấy được nhưng cách đó... Có thể sẽ chết rất nhiều người."

Nói đến đây, Yến Vô Cực khẽ thở dài, hắn chỉ là người ở giữa đời đời làm thủ hạ bảo vệ quyền thế, mặc dù hắn không biết lòng người đã thay đổi thành dạng gì nhưng nhất định vẫn còn tham muốn mạnh mẽ với quyền lực, như vậy thì sẽ chết rất nhiều người, máu chảy thành sông. Dù sao thì hắn vẫn còn mang lòng trắc ẩn không đành lòng nhìn thấy cảnh đó: "Tần Tĩnh đứa bé kia vì ngày hôm nay mà đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhiều năm trước hắn đã ở trước mặt ta nói rằng những gì thuộc về người Tần gia thì nhất định sẽ trở về tay Tần gia." 

Vừa nói, trên mặt Yến Vô Cực lại nở một nụ cười thánh khiết như sen, không có nửa phần tiếc nuối mà ngược lại còn tràn đầy hoài niệm: "Ngươi thật sự có thể dễ dàng lấy được hoàng quyền cao nhất, ta cũng từng lo lắng sẽ có một ngày ngươi giết Vô Tà. Khi Tần Tĩnh đưa Ưng lệnh cho nàng mà không phải cho ngươi, ta cũng từng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng ta biết thiếu niên đã từng lỗ mãng lại đơn thuần như vậy chắc chắn sẽ không ác độc như thế. Tần Tĩnh đưa Ưng lệnh cho nàng là vì hi vọng trong tương lai ta có thể cứu nàng một mạng từ trong tay ngươi, nhưng tình huống trước mắt thì xem ra không cần nữa. llllllllllq.đ Yến Quy, điều này không giống ngươi, ngươi còn nhân từ hơn trong tưởng tượng của ta nhiều. Hiện tại ngươi đã không cần Đế vương kiếm, cũng không cần Yến gia chúng ta, còn phá hủy lăng mộ này thật sự làm ta kinh ngạc." 

Tần Yến Quy cũng cười: "Tính tình của Vô Tà ngươi cũng biết, nếu không thì đứa bé kia sao có thể chịu bỏ qua." 

Yến Vô Cực bất đắc dĩ lắc đầu: "Phá hủy lăng mộ thì sau này sẽ không còn Đế vương kiếm, Vô Tà cũng sẽ không còn là hoàng thất chính thống để ngày đó đi tranh đoạt hoàng quyền." 

Vẻ mặt Tần Yến Quy vẫn vân đạm phong khinh như cũ, thậm chí thờ ơ không thèm để ý, giống như chẳng hề quan tâm với những thứ này: "Để cho nàng trải qua cuộc sống mà nàng nên có đi, nơi này nàng không cần bước vào mà cũng không cần thiết bước vào nữa."

Yến Vô Cực thật sự vì kết quả này mà vui mừng, trên khuôn mặt của hắn tràn đầy ý cười vui vẻ: "Cho nên ngươi tới đây là vì muốn giết ta phải không?  Thật ra thì ta đã sớm biết, ngươi không cần Tần Tĩnh vì ngươi làm hết mọi thứ, với năng lực của ngươi thì không có gì là không làm được, chẳng qua là sẽ trải qua nhiều khó khăn hơn mà thôi." Nếu Tần Yến Quy muốn bí mật này vĩnh viễn biến mất thì tự nhiên sẽ làm người biết chuyện này hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, nếu không thì với tính tình cố chấp của Vô Tà sẽ điều tra kỹ càng chuyện này, điều này không hề tốt chút nào.

Trên mặt Yến Vô Cực không hề có biểu cảm sợ hãi trước cái chết mà phản ứng của hắn vẫn bình tĩnh ôn hòa như vậy, giống như cái chết đối với hắn cũng chỉ là một giấc ngủ say kéo dài hơn mà thôi và lần ngủ say này sẽ rất tịch mịch nhưng hắn đã sống quá lâu cũng không còn sợ tịch mịch nữa...

Chỉ có Vô Tà ở bên ngoài bình chướng là sắc mặt trắng bệch, sống lưng cứng ngắc.

Tần Yến Quy không hy vọng nàng biết chuyện này cho nên muốn giết Yến Vô Cực.

Như vậy hắn tới nơi này có phải cũng là bởi vì nàng hay không? Hắn sợ nàng không đi ra được hay là sợ Yến Vô Cực sẽ đả thương nàng?

Trong lòng Vô Tà khiếp sợ, Yến Vô Cực từng nói hắn muốn bảo vệ chủ nhân Ưng lệnh, nhưng tại sao hắn lại nói phụ vương đưa Ưng lệnh cho Tần Yến Quy mà không phải là nàng...

Từ nhỏ phụ vương đã xem nàng như con trai, để nàng chịu trách nhiệm với huyết mạch hoàng thất, lấy thân phận con trai độc nhất của Tĩnh vương mà sống trên cõi đời này; để tất cả mọi người kiêng kỵ nàng, muốn diệt trừ nàng chỉ vì nàng là con trai độc nhất của Tĩnh vương. Một ngày nào đó sẽ lấy thân phận hoàng thất chính thống có được Đế vương kiếm rồi đoạt quyền soán vị, diệt trừ Kiến đế... Vô Tà nở nụ cười thê lương, có phải phụ vương đã sớm biết được nàng không thể sống mà không dựa vào Tần Yến Quy, bởi vì chỉ có hắn mới là ô dù của nàng, hắn cũng là người duy nhất nàng có thể tin được. Mặc dù ngày đó nàng đoạt được ngôi vị hoàng đế thì cũng là vì đoạt cho Tần Yến Quy...

Tần Yến Quy chắc chắn sẽ không làm phản vì nếu hắn muốn làm phản thì với bản lãnh của hắn đã sớm làm phản. Mặc dù hắn muốn ngôi vị hoàng đế nhưng hắn cũng phải danh chánh ngôn thuận lấy được. Hắn và Tần Xuyên không giống nhau.

Đây không phải là điều mà phụ vương hy vọng sao? 

Có nàng, phụ vương có thể ép Tần Yến Quy làm phản, bởi vì dù Tần Yến Quy có làm phản thì với sự tồn tại của nàng, Tần Yến Quy cũng là danh chánh ngôn thuận làm phản!

Huống chi nàng vẫn là một cô nương, thế gian này không có bất kỳ cô gái nào ở chung sớm chiều với một nam tử như Tần Yến Quy mà sẽ không thương hắn. Có lẽ phụ vương muốn chính là kết quả này, dù cho nàng biết được sự thật thì cũng sẽ cam tâm tình nguyện trở thành lý do để Tần Yến Quy làm phản?

Đáng tiếc, Tần Yến Quy không có nhận ý tốt của phụ vương, hắn cực kỳ xem thường nàng, hắn không chỉ cách nàng xa như vậy mà còn hết lần này tới lần khác muốn đẩy nàng ra xa hơn.

Vô Tà không hiểu vì sao nàng là con của phụ vương nhưng phụ vương lại không cần nàng?

Như vậy hiện tại Tần Yến Quy lại nói nàng nên trải qua cuộc sống mà nàng nên có? Hắn dao động sao? Hay là không đành lòng? Qua nhiều năm như vậy hắn vẫn lạnh nhạt với nàng, không phải là không quan tâm mà là hắn hy vọng nàng không vướng vào những thứ tình cảm ngu xuẩn kia, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ không lợi dụng nàng.

Người như hắn đối với bản thân còn vô tình tàn khốc thì sao có thể thương hại nàng nhưng tại sao bây giờ hắn lại như vậy chứ? Lúc này Vô Tà có chút buồn cười, hắn tự tát vào mặt mình sao? Rõ ràng hắn đã nói là thứ vô dụng nhất trên đời còn nói không hề quan tâm bất kỳ chuyện gì của nàng, dù nàng sống hay chết thành hay bại, nếu đây không phải là hắn tự đánh vào mặt mình thì điều nàng đang thấy là cái gì đây?

Lăng mộ sắp sụp xuống hoàn toàn, ngay cả Yến Vô Cực vẫn lẳng lặng ngồi ở trên giường sắc mặt đã tái nhợt nay càng tái nhợt hơn, lq./đ sau đó bình chướng ngăn những viên đá nhọn không thể đến gần bọn họ và nguy hiểm bên ngoài cũng càng ngày càng yếu, chợt Yến Vô Cực phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo ngả ra sau, bình chướng kia rốt cục hoàn toàn biến mất...

Bình chướng biến mất thì hơi thở của Vô Tà không giấu được Tần Yến Quy, quả nhiên ánh mắt hắn dời về phía nàng, thoáng kinh ngạc nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh, đôi mắt sâu thẳm lạnh nhạt lại càng thêm lạnh như băng, giữa không khí giương cung bạt kiếm khóe môi hắn khẽ cong lên giống như giận quá hóa cười.

Hắn không hề giải thích với Vô Tà, cũng không hỏi nàng vì sao quay lại, ánh mắt hắn lẳng lặng rời khỏi mặt nàng giống như chưa từng thấy, hắn đưa tay lên muốn làm y như lời nói lấy mạng Yến Vô Cực.

Vẻ mặt Yến Vô Cực cũng có chút kinh ngạc, ngay sau đó đôi mắt chưa từng mở ra trước mặt Vô Tà chậm rãi hé ra, đôi lông mi xinh đẹp mở ra để lộ đôi mắt mờ mịt không có tiêu cự, hắn quả nhiên không nhìn thấy gì, nhưng lúc này đôi mắt xám tro đó giống như lộ ra vẻ bi thương.

Cũng không phải vì mình sắp chết trong tay Tần Yến Quy mà bi thương, mà là bởi vì đôi mắt hắn giống như thấy được cảm xúc trên mặt Vô Tà trong cái chớp mắt mà bình chướng tan vỡ để hắn có chút hoảng sợ lúng túng, lại có chút tự trách, lại có chút tràn đầy hiền từ.

Nhưng vào lúc này, bóng dáng chật vật nhỏ gầy kia như một tia chớp nhảy vào, thậm chí còn là liều mạng, nhiều lần những tảng đá rơi xuống kia rơi sát bên người nàng nhưng nàng vẫn vọt tới trước mặt Tần Yến Quy, chắn giữa hai người.

Tần Yến Quy nhất thời cau mày, đáy mắt thoáng qua tia tức giận, chưởng lựa hướng về phía Yến Vô Cực lập tức thay đổi phương hướng, oanh một tiếng phá hủy một nửa cột đá, hắn lạnh lùng hừ một tiếng sau đó phất tay áo bỏ đi, nhìn cũng không nhìn Vô Tà một cái, mà những tảng đá rơi xuống lại không hề ảnh hưởng đến hắn.

Mặt Vô Tà tái nhợt chỉ vì mới vừa rồi nàng có chút mạo hiểm, với tính cách của Tần Yến Quy sao có thể quan tâm tới sống chết của người khác. Nhưng trong lòng của nàng lại loạn thành một đoàn, nàng cảm thấy hắn đối với nàng lại không giống như vậy, nếu không thì hôm nay hắn tới nơi này là vì cái gì...

"Vô Tà." Yến Vô Cực có chút bất đắc dĩ nhưng trên mặt vẫn là nụ cười bình tĩnh như lúc ban đầu, thánh khiết như nước suối trong lại dịu dàng thấu đáo: "Ngươi tội gì phải vậy?"

Vô Tà phục hồi lại tinh thần, nàng biết giờ phút này không phải là lúc nhiều nói, nàng không nói gì chỉ dùng cánh tay đầy vết thương và máu tươi cố gắng hết sức lôi kéo cánh tay của Yến Vô Cực, muốn kéo hắn đi: "Không có thời gian, lăng mộ này sắp sụp, chúng ta đi mau!" l./qd Nhưng Yến Vô Cực chỉ cười nhạt, lắc đầu một cái, nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang lôi kéo tay hắn của Vô Tà ra, ánh mắt của hắn lần nữa nhắm lại: " Vô Tà, ngươi có thể quay lại tìm ta, ta thật sự rất cao hứng, tâm ý của ngươi ta đã nhận được. Ngươi mau đi đi, chỉ cần ta vẫn còn ở nơi này thì lăng mộ sẽ không hoàn toàn sụp xuống, ít nhất... Có thể chống được đến lúc ngươi đi ra ngoài mới thôi." Khó trách Yến Vô Cực vẫn không rời khỏi chiếc giường đá đó!

Lúc này mặt hắn càng thêm tái nhợt, giống như đã sớm biết Vô Tà cố chấp nên Yến Vô Cực khẽ mỉm cười nói: “Vô Tà, ngươi không tin ta sao? Ngươi cũng biết người sống lâu như ta thì đã không phải là người bình thường, nếu đã nói ra thì nhất định có thể làm được. Ta sợ là đường cũ đã không còn giữ được, ngươi đi tìm Yến Quy đi, hắn sẽ dẫn ngươi tìm được đường ra ngoài." Yến Vô Cực không hề nói dối, lúc trước hắn còn có bản lãnh liên tục chống đỡ lối đi để cho Vô Tà có thời gian rời đi nhưng tình huống trước mắt... Mặt của hắn càng lúc càng tái nhợt, ngay cả nụ cười thánh khiết như sen cũng dần dần trở nên ảm đạm.

Giờ phút này hắn không có lòng tin có thể bảo đảm Vô Tà an toàn rời khỏi trước khi lăng mộ hoàn toàn sụp xuống nhưng nếu có Tần Yến Quy ở đây thì hắn tự nhiên sẽ an tâm hơn...

"Yến Vô Cực..."

Yến Vô Cực lắc đầu, hắn biết Vô Tà đang nghĩ gì, d đl.q-đ khẽ cười nói: "Ta biết. Hôm nay ngươi xả thân cứu ta một mạng vậy thì ta còn thiếu ngươi một mạng. Vả lại ngươi là chủ nhân Ưng lệnh mà ta là gia chủ Yến gia, không thể làm trái với lời thề. Sau khi ngươi đi ra khỏi cổ mộ này thì ta chắc chắn cũng sẽ còn sống rời đi." Lời thề của Yến gia là bảo vệ chủ nhân Ưng lệnh...

Mặc dù hắn nói như vậy nhưng Vô Tà vẫn không tin hắn.

Yến Vô Cực vẫn mỉm cười hòa ái như cũ: "Ngươi không tin ta sao? Mặc dù ta không nhìn thấy nhưng Vô Tà, ngươi đừng quên ta sống trong lăng mộ này lâu như vậy, cảm thụ đã sớm thay thế mắt thường. l/q/đ// Cổ mộ này có thể nhốt bất kỳ kẻ nào nhưng không thể nhốt được ta, ngươi quên ta là người bảo vệ, điều khiển nọi thứ ở nơi này sao. Mau đi đi, nếu không ta sẽ phải chống đỡ lâu hơn, lúc đó sẽ không có sức chạy trốn." Giọng điệu hắn vẫn dịu dàng như nhau lúc nói chuyện bình thường với Vô Tà, nở nụ cười hòa ái.

" Ngươi không gạt ta."

Yến Vô Cực chỉ gật đầu cười dịu dàng với Vô Tà rồi không nói gì nữa.

Sắc mặt Vô Tà trầm xuống, cắn răng đề khí rời đi, cuối cùng thì Tần Yến Quy cũng không có vì vậy mà nhẫn tâm bỏ nàng lại không quan tâm, Vô Tà vừa nhìn thấy hắn, tâm nhảy dựng, dưới chân cũng chậm lại nhưng cuối cùng vẫn từ từ nhích tới gần hắn.

Ánh mắt hắn vẫn cao nhã không thể với tới nhưng cảm xúc lại càng thâm trầm khó lường làm người ta nhìn không thấu hắn.

Hai người cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi, thấy Vô Tà đi tới, ánh mắt Tần Yến Quy nhìn nàng cả người chật vật, trên người lại dính đầy vết máu khẽ thở dài, vẻ mặt cũng dịu lại: "Có chuyện gì ra ngoài rồi nói." Vô Tà cắn môi, gật đầu một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play