Sau khi đi lấy thuốc trị thương thượng hạng xong, Vô Tà liền cầm cây kéo cùng với vải bố nhảy đến trước mặt của Tần Yến Quy, bởi vì hắn đang ngồi, nàng cũng không khỏi phải quỳ trước mặt hắn ở trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí bắt đầu dùng vải bố băng bó vết thương.
Vô Tà so với những đứa trẻ cùng tuổi cao nhiều, cho dù như thế, mỗi lần lúc Vô Tà quấn vải quanh người Tần Yến Quy, cả người phải kề sát vào mới thuận lợi chuyển băng gạt từ tay này sang tay khác để băng bó, mỗi lần như thế, mặt d!!!!!đ????l###q||||đ của nàng dường như kề sát vào lồng ngực của Tần Yến Quy, bên tai thậm chí còn nghe được tiếng tim đập thình thịch, trong không khí, còn ngửi thấy mùi vị quen thuộc của hắn, sắc mặt Vô Tà ngượng ngùng, gò má ửng đỏ, đầu nàng cuối thấp, thậm chí một khắc cũng không dám rời mắt khỏi vết thương của hắn đi nơi khác, vẻ mặt giống như vô cùng chuyên chú, trên thực tế, chẳng qua nàng cảm thấy khoảng cách gần gũi như vậy, làm cho nàng có chút bối rối.
Trong lòng nàng rối loạn, đầu óc cũng một mới hỗn độn, vải bố cầm trong tay, đã buộc mấy nút thắt, sắp hết vải băng mà vẫn không hay biết.
Tần Yến Quy cúi đầu nhìn Vô Tà dường như hết sức chăm chú băng bó cho hắn, từ đầu đến cuối Vô Tà chưa từng ngẩng đầu lên, chỉ dùng đỉnh đầu của mình hướng về phía hắn, từ góc độ của hắn, chỉ nhìn thấy phần gáy trắng ngần lộ ra từ cổ áo dần dần ửng đỏ lên đến tận mang tai.
Nhìn nàng tựa như hết sức chuyên chú, nhưng hiển nhiên là không chuyên tâm, nút thắt trong tay ngày một dày, Tần Yến Quy cũng không có ngăn cản nàng, hồi lâu, môi của hắn dường như nhàn nhạt nâng lên giống như đang cười, đôi mắt trong suốt, sâu lắng mà tĩnh lặng: "Vô Tà, ngươi muốn làm chuyện gì?"
Vô Tà vốn đang yên lặng mà nghe tiếng tim đập bỗng dưng truyền đến giọng nói của Tần Yến Quy, giọng nói trong trẻo như ngọc thạch, làm cho người trong lòng giật mình, dường như đang băn khoăn.
Nàng muốn làm chuyện gì.....
Nàng dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này, vô luận là kiếp trước cũng được, kiếp này cũng tốt, chưa từng có người nào cho nàng cơ hội lựa chọn, nói ra mình d!!!!!đ????l###q||||đ muốn cái gì. Từ khi nàng ra đời đến nay, mỗi bước đi của mình đều bị động, tất cả đều đã được sắp đặt trước, ngay cả việc đến bên người Tần Yến Quy cũng vậy, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới mình muốn cái gì, nhờ có hắn, nàng mới có thể bảo toàn tính mạng nữa.
Lúc trước là vì mạng sống của nàng, vậy bây giờ thì sao?
Nếu có một ngày, giang sơn này đổi chủ, Kiến đế cũng không còn là cố kỵ của nàng nữa, nhưng nàng muốn làm cái gì đây? Phụ vương rõ nàng biết nàng là nữ nhi, nhưng lại nuôi dưỡng nàng trở thành thế tử, mục đích của phụ vương là cái gì, đến Vô Tà cũng không biết được câu trả lời, khi Tần Tĩnh qua đời, nàng dường như cũng không có cách nào tìm được câu trả lời, chỉ có thể nghe theo sắp đặt của Tần Tĩnh vì nàng mà vạch ra đường đi thuận lợi về phía trước.
Nàng muốn... Trong lòng nàng tựa hồ có một đáp án rõ ràng.
Trên tay Vô Tà dừng lại một chút, sau đó giống như đang che dấu điều gì, tiếp tục băng bó....
Mặc dù nàng không ngẩn đầu, thế nhưng do thái độ quá mức rõ ràng, sau tay, dường như ngày càng đỏ thêm, đứa nhỏ này, rốt cuộc đã không còn bộ dáng như trước nữa, nàng giống như ngọc thạch, mặc dù chưa từng cảm thấy, nhưng vẻ đẹp kia, nhưng vẫn sẽ làm cho người ta nhận ra.
"Vô Tà, nếu như ngươi muốn vinh hoa phú quý cả đời, hoặc đứng đầu... Tự do, nếu ngươi cố gắng cầu xin, cho dù là ta, cũng d!!!!!đ????l###q||||đ sẽ không cách nào mà tự động gật đầu đồng ý với ngươi. Thế nhưng những lời ngày đó ta nói khi phạt ngươi, vẫn là ranh giới cuối cùng ngươi không cách nào đụng vào được, không phải là ta, người khác cũng không được." Tần Yến Quy nói với nàng một cách ôn hòa, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt hắn lại không chút vui vẻ nào.
Tay đang băng bó của Vô Tà cuối cùng cũng dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay lập tức chạm phải ánh mắt tao nhã mà lạnh nhạt không thể với tới của Tần Yến Quy, đáy mắt dường như có chút khinh thường cùng giễu cợt, lại tựa hồ như đang nói "Đừng nói ngươi không hiểu"...
Không thể là hắn, người khác cũng không được...
Ánh lửa nổi lên, phản ứng của Vô Tà lại cực kỳ nhanh chóng, "người khác" trong miệng hắn, là để chỉ Hiên Viên Nam Lăng? Quả nhiên, không có gì qua được ánh mắt của nàng, hắn đã sớm biết nàng nói láo với hắn, cũng biết trong hang động kia còn cất giấu một người, nhưng hắn lại không vạch trần nàng, nhưng đó không phải là khó khăn của nàng, nàng ở trong mắt của hắn tựa hồ giống như một tiểu hài tử đang làm loạn, không đáng để nhắc đến, bởi vì nàng gây rối thậm chí địa vị của nàng trong lòng hắn ngày càng nhỏ dần, cũng không còn trách phạt, cũng không chất vấn, lại tận tâm dạy dỗ, lại hết chức trách dạy bảo, đến bây giờ mới thôi chỉ dạy nàng.
Hắn cho là nàng lại nói dối với hắn, là bởi vì hắn không hi vọng Hiên Viên Nam Lăng bị giết? Hắn cho là nàng không nỡ khi Hiên Viên Nam Lăng gặp chuyện không may? Hắn nghĩ là nàng... thiếu nữ hoài xuân, ý nghĩ đang nảy nở, không thể là hắn, cho nên di tình biệt luyến coi trọng Hiên Viên Nam Lăng!
Mặc dù hắn cho rằng nàng đối với Hiên Viên Nam Lăng có tình ý, nhưng phản ứng của hắn lại bình tĩnh như vậy, thậm chí biết rõ nàng vì người khác mà lừa gạt hắn, hắn vẫn vân đạm phong kinh, không quan tâm, không tức giận, không tức giận!
Hắn đợi thái độ của nàng, để cho nàng có chút không thoải mái, tựa như một trưởng bối, đang cười nhạo nỗi lòng của thiếu nữ đang lớn, tại sao d!!!!!đ????l###q||||đ hắn lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, mặc dù trong mắt hắn nàng không phải là một cô gái, nhưng nào cũng không phải là một đứa trẻ, cùng hắn một chút quan hệ cũng không có, đừng nói hắn không phải là trưởng bối của nàng, nói đúng hơn, nàng mới là trưởng bối của hắn đấy!
Vô Tà cắn răng, bỗng chốc đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, hiển nhiên là có chút mất hứng.
Tần Yến Quy cũng chỉ cho rằng nàng nổi lên tính khí trẻ con, khẽ thở dài, chậm rãi mặc vào quần áo lúc nãy đã cởi ra, cũng không nhìn Vô Tà một cái: "Đêm đã khuya, trên người ngươi cũng bị thương, trở về nghỉ ngơi đi."
Nhưng Vô Tà không động đậy, nhìn về phía trước hồi lâu, nàng chợt nở nụ cười, ánh mắt ảm đạm có chút tự giễu: "Gần đây ta luôn suy nghĩ về lời dạy bảo hôm đó của ngươi đối với ta...."
Cuối cùng Tần Yến Quy cũng vì lời nói của nàng mà bước đi chợt dừng lại, đứng thẳng người, lẳng lặng mà nhìn nàng, tựa hồ đang chờ nàng nói tiếp.
Vô Tà cười cười, nụ cười giờ phút này, lại có chút sáng tỏ thông suốt, dưới ánh nến nó càng trở nên mê hoặc lòng người, trước ánh sáng lại nhã nhặn thanh tao, làn da trắng đến nõn nà vô cùng mịn màng, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền, tựa như hương thơm đào lí, trong lúc nhất thời, làm cho người ta nhìn thấy lại bỗng chốc thất thần.
"Lúc trước ta đối với ngươi đúng là nói gì nghe nấy, lời ngươi nói, ta xem là chân lý, là thánh chỉ. Nhưng hai ngày nay, thời điểm lượn một vòng ở quỷ môn quan, cuối cùng ta nhịn không được mà suy nghĩ, ta như vậy tin tưởng mỗi một câu nói của ngươi, có phải hay không chính là sai lầm rồi? Tựa như hiếu tử ngu hiếu, tín đồ ngu tín một loại?" Vô Tà nâng mắt lên, ánh mắt sáng rực, nhìn về người luôn ôn hòa nhưng d!!!!!đ????l###q||||đ lại thủy chung lạnh nhạt xa cách không thể chạm vào kia: "Nhưng hôm nay, ta không muốn nghe theo tất cả mệnh lệnh của ngươi nữa, ta cũng có suy nghĩ của chính bản thân mình, ta là một con người, cũng không phải vật sở hữu của ngươi, tại sao ngươi bảo ta đi hướng đông, nhất định ta phải đi hướng đông chứ? Ngược lại ta cảm thấy, lời ngươi nói tất cả cũng không phải là đúng, giống như lời hôm đó ngươi dạy bảo ta, nếu như người vì việc ta tự tiện rời kinh bị ngươi trách phạt, ta cam tâm tình nguyện, nhưng phạt ta do động lòng, thích người này mà không thích người kia, ta không phục."
Tần Yến Quy như cũ cũng không nói gì, chẳng qua ánh mắt khi nhìn nàng tựa hồ lại càng thêm sâu thẳm, tựa như muốn xuyên qua người của nàng, lúc lâu, hắn rốt cuộc cũng nâng môi lên, hơi híp mắt, chậm rãi mở miệng nói: "Đúng vậy há, ngươi có suy nghĩ của ngươi."
Gò má Vô Tà hồng lên, lời nói của Tần Yến Quy giống như đang châm chọc nàng.
Trong lòng Vô Tà tức giận, ở trong mắt của hắn, nàng vĩnh viễn không là cái gì, quả nhiên, Tần Yến Quy nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng một cái, nụ cười nơi khóe miệng đã dần dần biến mất, sau đó hắn liền xoay người rời đi, cũng không thèm nhìn nàng một cái, cho thấy ý tứ muốn đuổi khách rõ ràng.
Vô Tà nơi nào đồng ý, ngay lập tức tiến lên mấy bước kéo tay áo Tần Yến Quy lại, Tần Yến Quy giống như căn bản không nhìn thấy, phất tay áo rút ra, trong nháy mắt khi tay áo phất lên, từ trong người hắn bắn ra một trận gió lạnh thấu xương, rõ ràng có thể thấy không chút nào lưu tình, cả người Vô Tà chấn động, ngực ẩn ẩn đau, lui về phía sau mấy bước, trong miệng có mùi máu tanh tràn ra, nàng lấy tay chùi khóe miệng, sau đó chợt cười: "Ngươi không quan tâm ta so với trước có gì bất đồng sao, có lẽ ngươi cũng biết, nhưng lại khinh thường đi?"
Vừa nói, Vô Tà đột nhiên đứng dậy, chiêu vừa rồi của Tần Yến Quy tới cũng bị chút nội thương, chẳng qua với bản lãnh của Tần Yến Quy, nếu muốn người chết, thậm chí ngay cả đầu ngón tay cũng không cần động, làm sao chỉ có thể gây ra một chút nội thương cho nàng đây? Trong lòng Vô Tà cho rằng, Tần Yến Quy chính là xem thường nàng, cho nên ngay cả ra tay cũng không muốn.
Nàng bất chợt vận công hướng Tần Yến Quy đánh tới, Tần Yến Quy đưa lưng về phía nàng, thậm chí còn không xoay người lại, né sang một bên, tránh khỏi tấn công của Vô Tà, nàng thậm chí ngay cả tay áo của hắn cũng không chạm tới, so về nội lực, Vô Tà thật sự không phải đối thủ của hắn, nàng tất nhiên cũng không ngu ngốc mà so nội lực cùng hắn, lần này, Vô Tà ra tay nhanh như chớp, cuối cùng Tần Yến Quy cũng phải dùng một tay động thủ, để hóa giải chiêu của nàng, vậy mà Vô Tà tựa như một con báo con, không chớp mắt, dứt khoát tấn công không hề phòng thủ, để lộ tất cả điểm yếu của mình trước mặt Tần Yến Quy, chỉ một lòng tấn công hắn, tự nhiên Tần Yến Quy cũng không ra tay với nàng, chỉ hóa giải chiêu thức của nàng, như con báo nhỏ này thể lực dường như vô tận, không chút nào lui bước, ngược lại càng đánh càng hăng, Tần Yến Quy nhíu mày một cái, không muốn cùng nàng dây dưa.
Tiến bộ của nàng làm cho hắn có chút kinh ngạc, có lẽ thật lâu rồi hắn không có quan tâm đến đứa bé này, nàng lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, trừ nội lực có phần nóng vội không nói, tuổi còn nhỏ, thân thủ của nàng, đã được xem là cố một không hai, ngày thường nàng yên lặng, bình tĩnh, nhưng hôm nay ra tay, lại như một con dã thú nổi nóng, không chịu lưu lại nửa phần đường lui, cũng khó trách ở trên đường tới đây, sẽ có nhiều người tài trong tay nàng như vậy, xem ra, Ôn Thiển Nguyệt cũng đã dốc hết sức dạy dỗ nàng.
Tần Yến Quy khắp nói chỉ tránh né công kích của nàng, vốn dĩ với bản lĩnh của hắn, đối phó Vô Tà thật sự rất dễ dàng, nhưng hôm nay, Vô Tà đúng là cho hắn ột kinh hỉ lớn, chiêu thức nàng xuất thủ, nhiều chiêu thậm chí còn nhanh như chớp, nàng thậm chí cũng không muốn lưu lại nữa đường sống, Tần Yến Quy lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cuối cùng tới lúc Vô Tà nhắm đánh vào trong trái tim của hắn, khẽ thở dài, khí lực chợt yếu đi, động tác trong tay cũng hơi chậm lại, làm cho nàng đánh trúng vào hắn, khẽ thở dài, khí lực cạn kiệt, động tác trong tay cũng hơi chậm lại, làm cho nàng một chưởng đánh trúng hắn, dù chưa dùng tới nội công, nhưng sức lực thần kì, một chưởng làm hắn té ngã trên mặt đất, cả người áp chế hắn trên đất.
Vô Tà dùng ánh mắt đen nhánh nhưng cố chấp chống lại Tần Yến Quy, hắn vẫn không hề nhúc nhích, ngược lại còn buông lỏng thân thể, bởi vì nàng còn đè trên người áp chế hắn, ánh mắt lại lẳng lặng nhìn nàng, khóe miệng chậm rãi giơ lên, như có như không giễu cợt nàng.
Hắn tựa như đang nhìn một đứa bé đang cố tình gây sự, nàng chế trụ hắn, sau đó thì sao, là giết hắn cho hả giận?
Vô Tà cũng không phát hiện ra Tần Yến Quy có gì đó không đúng, thời điểm nàng áp chế Tần Yến Quy trên mặt đất, lúc đó liền ngây ngẩn cả người, dường như cũng có chút khó tin.
Đúng vậy, bằng thân thủ của nàng, làm sao có thể dễ dàng đánh hạ được Tần Yến Quy?
Nhưng Tần Yến Quy cũng không phải là người vì nàng ngang ngược mà miễn cưỡng bị nàng áp chế trên đất, vừa rồi chính xác là sức lực của Tần Yến Quy đã suy yếu, không thể tránh được đòn công kích kia, một chưởng kia của nàng, hắn cũng rất bất đắc dĩ, giờ phút này ngã trên mặt đất, miệng vết thương bắt đầu rỉ ra máu, nhìn thấy mà kinh người, hắn dường như cũng không còn sức lực đẩy nàng ra khỏi người, vì vậy mà lúc này nàng mới có thể ngồi ở trên người áp chế hắn.
Trong lòng Vô Tà chợt thông suốt mà đứng lên, hôm nay chính xác là Tần Yến Quy có cái gì đó không đúng, nếu không một trận gió lúc đó hắn xuất ra, làm sao chỉ có thể gây cho nàng một chút nội thương đi? Hắn tựa hồ thật sự mệt mỏi, huyết khí cũng không thông thuận, sắc mặt trắng bệch, giữa ấn đường nồng đậm mệt mỏi, ngay cả cả cử động so với thường ngày cũng chậm hơn một chút, ngay cả khi bắt đầu cũng như vậy.
Thương thế của Tần Yến Quy có chút kì lạ, chỉ bị một kiếm kia, dường như chưa đủ để làm cho tình trạng của hắn trở nên như vậy, nàng chợt nhớ tới trong lúc mình còn mơ hồ, hình như đã nhìn thấy sắc mặt Tần Yến Quy trắng bệch, khóe miệng còn rỉ máu, vả lại ngày thủ thành, hành động của hắn đối với chính bản thân mình, nàng cũng đã từng nghe nói, sự khác thường của hắn.
Thân thể của hắn vốn là chưa hồi phục, tối nay vì cứu mạng nàng, phải hao tổn rất lớn tinh thần, chỉ sợ không thể khôi phục, còn thêm nặng nữa, lại gặp nàng tối nay cậy mạnh mà còn nóng nảy quấn lấy, cũng khó trách lúc nãy khi Tần Yến Quy thời điểm tiếp chiêu của nàng mà còn mang vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tuy Vô Tà biết, mình chiếm tiện nghi của Tần Yến Quy, thắng không cần dùng võ, nhưng trong lòng cũng không nửa phần hổ thẹn, cũng không chịu buông lỏng kiềm chế với Tần Yến Quy, nằm ở trên người của hắn, khoảng cách hai người rất gần nhau, trên người hắn phảng phất hương thơm nhàn nhạt, dường như muốn làm rối loạn tinh thần nàng.
Tần Yến Quy bất đắc dĩ nhìn nàng: "Ngươi thắng, muốn xử trí như thế nào?"
Tâm trí Vô Tà bị bóng dáng của hắn làm cho thức tỉnh, lúc này mới nhớ tới, giằng co như vậy cũng không thích hợp, nàng chế phục hắn như vậy, dĩ nhiên không thể cứ như vậy mà chán chường liền buông lỏng tay liền đi.
Vô Tà nheo mắt lại, mím chặt môi, gò má ửng hồng, ngay cả cần cổ cũng nhiễm một tầng ửng hồng, dừng một chút, Vô Tà bá đạo cúi đầu, ở trên đôi môi d!!!!!đ????l###q||||đ không còn chút máu của Tần Yến Quy mà đi xuống, ngay cả Tần Yến Quy cũng không khỏi ngẩn người, không ngờ tới Vô Tà sẽ làm như vậy.
Nàng có chút chật vật, không dám ở lâu, chạm vào đôi môi mềm mại kia, giống như có một dòng điện chạy qua, làm cho Vô Tà sửng sốt, môi của hắn có chút lạnh, có lẽ nguyên nhân do mất máu, nhưng lại giống như cây hoa anh túc, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, nàng không dám nhìn tới ánh mắt của hắn, chỉ rủ mi mắt hung tợn gặm xuống, trong lòng tim đập hỗn loạn, hoàn toàn không có quy luật, nàng bất ngờ tập kích hắn, ngay lập tức nhảy lên trên, sau khi tách ra, cũng không thèm nhìn hắn một cái, bỏ lại một câu: "Ngươi nói người như chúng ta không xứng có cái gì, ta không biết, cũng không muốn nghe."
Dứt lời, nàng liền lao ra ngoài như một trận gió....
Tần Yến Quy ngồi dậy, tựa hồ có chút thất thần, ánh mắt trở nên u ám, trở nên sâu xa.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT