Tĩnh Vương phủ.

Lò bằng vàng tỏa khí nóng xua tan sương mù, Vô Tà ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt, nhìn giống như là nín thở định thần, cũng không biết đã sớm đi vào nơi nào trong cõi mộng, Ôn Thiển Nguyệt dạy nàng học võ trước tiên là tu tâm, một người xuất sắc thật sự phải có nội công thâm hậu, nếu có nội công thâm hậu, võ công chỉ là thứ yếu, ngày bình thường Vô Tà sẽ ở bên cạnh nàng nghỉ ngơi hết nửa ngày, Ôn Thiển Nguyệt cũng hết lòng dạy dỗ, nhưng hôm nay, nàng ở trước mặt Ôn Thiển Nguyệt, cũng là khẩu xà tâm phật.

Nhìn bộ dáng đứa nhỏ không yên lòng, Ôn Thiển Nguyệt lắc đầu một cái, thả châm tuyến trong tay xuống: “Tà Nhi.”

Vô Tà sửng sốt, mở mắt, Ôn Thiển Nguyệt đang ngồi trên tháp bên dưới tượng phật cuối đầu nhìn nàng, ánh mắt nàng dịu dàng, vẻ mặt tựa hồ có chút bất đắc dĩ, Vô Tà dừng một chút, hiểu ra đã bị nàng nhìn thấu, không khỏi có chút chột dạ đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên: “Mẫu phi......”

Lúc đầu Ôn Thiển Nguyệt còn sửa cách gọi của Vô Tà đối với nàng, dần dần liền cũng theo nàng đi, hai chữ “Mẫu phi” này, lúc trước nghe hết sức chói tai, hôm nay gọi mãi nên cũng thành thói quen......

”Tà nhi hôm nay không tập trung.” Ôn Thiển Nguyệt rũ tay áo xuống, rời khỏi nhuyễn tháp, đi đến trước lò hương, tiện tay bỏ thêm huân hương: “Thôi, ngươi đứng lên đi.”

”Mẫu phi....” Vô Tà thẹn ở trong lòng, tự hiểu vừa rồi trong lòng mình không yên, dường như đã làm Ôn Thiển Nguyệt không vui, nàng cúi đầu, tiến tới bên người Ôn Thiển Nguyệt, cánh tay nhỏ vươn ra kéo kéo tay áo Ôn Thiển Nguyệt, bộ dạng kia, giống hệt một đứa trẻ, nàng hướng Ôn Thiển Nguyệt làm nũng, ngược lại tiện thể hỏi thêm: “Người có phải hay không đang giận?”

Trong lòng Ôn Thiển Nguyệt vừa tức lại vừa buồn cười, đứa nhỏ này ngược lại trời sinh tính tình giảo hoạt, cùng Tần Tĩnh giống nhau như đúc, chỉ là trời sinh một bộ dáng mê hoặc lòng người nhưng thân xác thối tha mà thôi, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy bộ dáng buồn bực của Vô Tà, bực bội cũng tiêu tan: “Thôi, ngươi tới đây.”

Vô Tà nghe theo lời nàng đi qua, Ôn Thiển Nguyệt trở lại bên nhuyễn tháp, lấy ra nữa bộ đồ còn đang làm dở, so với thân hình Vô Tà, hơi cau mày: “Hình như là hơi lớn.”

Vô Tà ngơ ngác đứng ở đó, trong lòng khẽ động, đôi mắt mở to, kinh ngạc nhìn người đang cúi xuống trước mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc so với Ôn Thiển Nguyệt, đáy lòng nàng chợt ấm áp, lông mi khẽ run, mi mắt rũ xuống: “Mẫu phi, quần áo này, thật là cho Vô Tà sao?”

Ôn Thiển Nguyệt cũng không nhìn thấy vẻ mặt Vô Tà, chỉ thu tay về, ngồi trở lại nhuyễn tháp, chuyên chú dùng châm tuyến đánh dấu lên quần áo, sau đó muốn lấy kéo cắt bỏ làm lại, tùy ý mở miệng nói: “Qua năm, xuân đến, trong phủ mới phái người may ý phục cho ngươi....tháng này, ngươi cao hơn không ít, những y phục cũ kia đã ngắn hơn chân, liền vì ngươi làm vài bộ quần áo, nhưng đường may hơi thô, từ trước đến nay chưa bao giờ làm, cho dù là cha ngươi.....”Ôn Thiển Nguyệt dừng lại, dường như không muốn nhớ về chuyện cũ, ánh mắt lóe lên, chuyển sang chuyện khác: “Làm quần áo, có lẽ sửa lại cho tốt.”

Vô Tà vội vàng đè xuống cây kéo Ôn Thiển Nguyệt muốn nâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hất lên, khẽ nâng khóe miệng, đáy mắt lóe sáng, hàm chứa vui vẻ: “Như vậy rất tốt, Tà nhi lớn nhanh, chưa tới một tháng, là có thể cao hơn chút nữa, đến lúc đó liền có thể mặc vừa rồi.”

Ôn Thiển Nguyệt nhìn Vô Tà chăm chú, xưa nay nàng đối đãi với mọi người lạnh nhạt, đối với Vô Tà cũng không nóng không lạnh, nhưng kia một cây kim một sợi chỉ, lại làm trong lòng Vô Tà cảm nhận được một tia khác thường, nàng là thế tử Tĩnh Vương, thân phận tôn quý, cẩm y hoa phục tự nhiên không thiếu, những thứ trong tay Ôn Thiển Nguyệt đơn giản chỉ là áo bào bằng vải bông nguyệt lam, không mặc trên rụng, cũng để cho nàng cảm nhận được một hồi ấm áp.

Thấy Vô Tà kiên trì, Ôn Thiển Nguyệt cũng phải đành thôi, để Vô Tà ngồi xuống: “Cũng tốt, tiểu hài tử dáng dấp cũng là mau lớn. Nghe nói mấy ngày trước, ngươi không đón giao ở trong phủ, suy nghĩ thật là liều lĩnh?”

Vô Tà tuyệt đối không kinh ngạc khi những chuyện này truyền vào tai Ôn Thiển Nguyệt, nàng vốn là một người suy nghĩ liều lĩnh cũng được, hết lần này đến lần khác Tần Thương cao giọng trong cung yến, uống quá nhiều rượu nên cũng liều lĩnh hơn, chuyện này tự nhiên mọi người cũng đều biết, Kiến đế biết, dở khóc dở cười, liền dạy dỗ Tần Thương một trận, da mặt Tần Thương vốn dày, bị Kiến đế dạy dỗ sớm thành thói quen, không sợ hãi một chút nào, ngược lại nhân cơ hội đó cầu xin Kiến đế xóa bỏ lệnh trừng phạt đối với Tần Yến Quy, không nghĩ tới ý nguyện của hắn lại được chấp thuận, Kiến đế truyền ý chỉ, bãi bỏ lệnh phạt đối với Tần Yến Quy, cho hắn trở về Tuyên Vương phủ, suy nghĩ thật thâm sâu.

”Tần Yến Quy.....” Ôn Thiển Nguyệt nhếch môi, như có nhưng không cười lạnh:“Tà Nhi, ngươi ngược lại cùng hắn quá thân thiết......”

Vô Tà vừa muốn trả lời, chợt nghe hạ nhân ngoài cửa thấp giọng thông báo: “Thế tử gia, Thái tử đến.....”

Vô Tà nhíu mày một cái, hướng Ôn Thiển Nguyệt cáo lui, theo Dung Hề đi ra đại sảnh, dọc đường đi, khuôn mặt Vô Tà lúc nào cũng xụ mặt cao mày, bộ dáng không nóng không lạnh, tất nhiên là không mấy hoan nghênh người không mời mà tới như Tần Xuyên, Tĩnh Vương phủ của nàng cùng với Thái tử xưa nay không có qua lại, nàng cùng Tần Xuyên càng không có mấy phần giao tình, Tần Xuyên là một tên hồ ly giảo hoạt, như thế nào hôm nay lại đột nhiên đến phủ của nàng? Nàng cùng hắn giống như không có quen thuộc đến mức đó đi......

”Thế tử.” Dung Hề nhẹ giọng gọi Vô Tà một tiếng, lúc này Vô Tà mới hồi phục tinh thần, mới phát giác mình đã đi đến đại sảnh tiếp khách từ lúc nào, người làm hai bên nhìn thấy thế tử, rối rít cúi đầu vấn an, Vô Tà dừng một chút, lập tức thu lại khuôn mặt suy nghĩ sâu xa, ngẩng đầu lên, thần thái ung dung bước vào: “Như thế nào lại ngăn cản bản thế tử nói? Dung Hề tỷ tỷ, trừ bọn họ một tháng tiền lương, trừ toàn bộ.”

Dung Hề dạ một tiếng, ngược lại khuôn mặt tất cả những hạ nhân bị trừ tiền lương đều đau khổ, nhưng ai cũng biết thế tử là người ngang ngược không phân biệt phải trái. Lại là tiểu hoàng đệ mà hoàng thượng hết mực sủng ái, ai dám cùng nàng phân rõ phải trái đây? Chỉ đành cắn răng nuốt vào trong lòng, đành phải ăn vào thiệt thòi.

”Tiểu hoàng thúc sao lại phát hỏa khí lớn như vậy, bọn hạ nhân nếu không dùng được, không bằng ngày mai, đổi hết tất cả những người này đi, nếu tiểu hoàng thúc thích, có thể đến Xuyên phủ, toàn bộ người mặc cho người lựa chọn.” Một tiếng cười nhẹ vang lên, chỉ thấy một đạo cẩm bào màu thiển tử, bóng dáng thon dài thong thả chầm chậm bước vào, thắt lưng đeo đai ngọc, phóng khoáng mà ôn hòa, đôi mắt phượng hẹp dài đen nhánh thâm sâu, khóe miệng luôn hàm chứa nụ cười lười biếng, chính là Tần Xuyên.

Chân mày Vô Tà nhíu lại như có điều suy nghĩ, trong lòng đang nghĩ ý đồ mà Tần Xuyên đến đây, trên mặt bất động thanh sắc, không cho là đúng bĩu môi, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào một cách ổn định, lộ ra dáng vẻ một tiểu hoàng thúc: “Ngươi tới chỗ của ta làm cái gì? Nào có thái tử nào hẹp hòi giống như ngươi? Uống nhiều trà như vậy, cũng không trả tiền trà, ngày mai ta muốn lên chỗ hoàng huynh bẩm báo, bắt ngươi phải trả tiền cho ta.”

Nhìn người tinh xảo tựa như ngọc phía trước làm ra vẻ mắt cao hơn đầu, Tần Xuyên híp mắt cười như không cười, trên mặt có chút thành kính, quét mắt nhìn một ít nước trà còn sót lại trong chén, trong lòng có chút dở khóc dở cười, đầu óc tên tiểu quỷ này như thế nào lại keo kiệt đến như vậy, nếu hắn nhớ không lầm, phụ hoàng cũng ban thưởng không ít vàng bạc châu báo cho nàng nha, hôm nay thế nào lại so đo tính toán một ly trà với hắn.

Trà này, còn không phải là do dáng vẻ tiểu hoàng thúc quá lớn bắt hắn đợi quá lâu mà uống đi?

”Tiểu hoàng thúc hình như không hoan nghênh Xuyên nhi.” Trên mặt Tần Xuyên tỏ vẻ vô tội, đối với Vô Tà không có nữa điểm không cung kính, nhưng ý cười nơi đáy mắt kia, làm cho người ta thật không thích chút nào.

Vô Tà nhíu mày một cái quay ra chỗ khác, không muốn cùng lão hồ ly kia tiếp tục vòng vo: “Kia không phải là rất rõ ràng sao?”

Vô Tà trả lời một cách trực tiếp như vậy, ngược lại làm cho Tần Xuyên bị nghẹn một lúc, sờ mũi của mình một cái: “Là rất rõ ràng.”

Vô Tà nhịn không được nhảy lên cái ghế, bảo Dung Hề châm trà cho mình: “Ngươi uống trà của ta, ta là trưởng bối, không thể cùng ngươi tính toán chút tiền đó, nhưng ta sẽ không mời ngươi ở lại dùng bữa tối. Ngươi đến tìm ta muốn làm cái gì?”

Trong lòng Tần Vô Tà phân biệt rõ ràng đặc biệt tỉnh táo, đáy mắt trầm tĩnh như nước, nhưng đồng thời hiện lên vẻ mất kiên nhẫn trên khuôn mặt mình, làm cho Tần Xuyên đối với nàng ngược lại càng thêm bội phục, khóe miệng hắn không khỏi nâng lên, ý cười nơi đáy mắt càng thêm thâm thúy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play