*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trịnh Phương _ DĐLQĐ.

"Chúng ta nên đi, ở chỗ này lâu, không tốt đối với thân thể người." Đối với vấn đề của Vô Tà, Vệ Địch tránh không đáp. Hắn ôm Vô Tà, rời khỏi địa phương quỷ quái đó, cả hoàng cung giống như quỷ dị, một mảnh yên tĩnh, không có một ai, sạch sẽ, giống như là có người từng cố ý dọn dẹp, tuyết rơi xuống nước, trong không khí, đều là hơi lạnh, mặc dù dòng khí lạnh lẽo đã ép hơi thở nào đó xuống hết mức, nhưng trong không khí vẫn loáng thoáng có thể ngửi được một mùi máu tươi nhàn nhạt từ từ tản ra, cứ từng chút từng chút như vậy, kích thích thần kinh của mọi người, giống như nhắc nhở bọn họ, nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Vô Tà tái nhợt, nhưng hai cánh tay Yến Vô Cực cũng rất rắn chắc, thân hình cao lớn, đứng thẳng giống như một tòa núi lớn vô địch không gì thắng nổi, khuôn mặt người từng bị nàng nhạo báng là nam sủng kia, cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng, thiếu niên kiêu ngạo này, sớm đã thành một nam nhân cương nghị mạnh mẽ. Chỉ cần hắn nguyện ý, đôi tay này, không khó để cứu nàng ra khỏi hoàng cung, nhưng dù sao hắn cũng là người có máu thịt như bao người, không có ba đầu sáu tay, hẳn không thể đấu được với quá nhiều người......

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Vô Tà có chút ảm đạm, Vệ Địch sớm biết muốn thuận lợi khiến Vô Tà đi cùng bản thân cũng không dễ dàng, không khỏi cười nhạo một tiếng: "Yên tâm đi, người kia không chết được, nếu như ngươi ngay cả năng lực giữ mạng mình bản lãnh cũng không có, thì cũng đừng nghĩ tới sống chết của người khác!"

Lời này của Vệ Địch khiến Vô Tà hơi mờ mịt. Nàng giương mắt lên, trong con ngươi đen nhánh trong suốt có chút nghi hoặc, trên mặt Vệ Địch đều hiện lên vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với nàng cùng sự khinh thường tràn đầy đối với hoàng cung này. Ánh mắt khinh miệt không chút che giấu này, giống như chưa từng đặt bất kỳ ai ở trong mắt, hắn có năng lực mang Vô Tà đi, tự nhiên không phải là không có chuẩn bị mà đến.

Giờ phút này Vô Tà coi như dầu gì, cũng phát giác không được bình thường, cả hoàng cung, an tĩnh được quá mức không tầm thường, coi như vệ Địch bản lĩnh khá hơn nữa, đã qua d!đll/q.đ lâu như vậy, nên đã sớm kinh động trong cung này thủ vệ, nhưng từ vệ Địch xuất hiện tại trước mắt mình khắc thứ nhất lên, đừng nói là thủ vệ, Vô Tà ngay cả một người Ảnh Đô không nhìn thấy, ngược lại luôn là này vung chi không tiêu tan mùi máu tươi, đang nhắc nhở nàng cái gì......

Hoàng cung giờ phút này, sợ rằng đã bị thay máu (*) rất nhiều rồi, nhưng bằng sức lực của một mình Vệ Địch, phải ứng đối với binh lực sâm nghiêm trong cung này như thế nào? Huống chi...... Tần Yến Quy nào phải là người dễ đối phó như vậy......

(*) Thay máu: Ở đây có ý chỉ sự that đổi nhân lực.

Hình như là biết Vô Tà đang suy nghĩ gì, Vệ Địch có chút tự giễu gạt gạt môi: "Ta cũng không trực tiếp đụng phải Tần Yến Quy."

"Vệ Địch, ngày trước, ta thật sự là không nhìn thấu ngươi......" Vô Tà bật cười, ngụ ý, cho dù là hắn thay máu cả hoàng cung, hắn lại cũng có thể làm đến mức không kinh động Tần Yến Quy: "Nghĩ đến trong cung lúc này, khắp nơi cũng đã sớm là người của ngươi nhỉ? Thân phận của ngươi, là một dấu hỏi nha......"

Bàn về ẩn nhẫn, Vệ Địch sao lại kém hơn Tần Yến Quy chứ? Từ đứa bé ăn mày thuở mới gặp gỡ, cho tới người có thể im hơi lặng tiếng giải quyết hết thảy binh lính trong cung hiện tại, đã nhiều năm như vậy, lần này nếu không phải vì nàng, sợ rằng bằng tính tình Vệ Địch, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, ngày lại ngày, dần xâm nhập vào hoàng cung này, đối với hoàng cung thậm chí còn cả Biện quốc này đều rõ như lòng bàn tay, mục đích của hắn là cái gì chứ, hắn lại rốt cuộc là ai?

Năm đó gặp phải nàng, thật sự là trùng hợp sao? Vô Tà chợt phát hiện, nàng giống như chưa từng hiểu được thiếu niên kiêu ngạo này. Tựa như nàng chưa từng hiểu Tần Yến Quy...... A, nàng giống như, chưa từng hiểu bất cứ kẻ nào. Có lúc, nàng giống như ngay cả chính mình cũng gần như không thể hiểu nổi......

Vệ Địch ngẩn ra, chỉ cảm thấy ánh mắt an tĩnh, nụ cười nhạt này của Vô Tà quá mức sắc bén, phá vỡ tất cả lá chắn của hắn, đến mức không thể trốn tránh, đột nhiên tựa như bị người ta lột trần để nhiều người nhìn chằm chằm. Vệ Địch cảm thấy một trận luống cuống, ánh mắt của hắn lóe lên, rất nhanh quay mặt đi không nhìn Vô Tà nữa, chỉ là bước chân càng trở nên nhanh hơn: "Có lời gì, đợi vết thương của ngươi dưỡng xong rồi hãy nói."

"Được." Ngoài dự đoán của mọi người, Vô Tà thế nhưng không hỏi tới nữa, ánh mắt của nàng an tĩnh. Nàng cho tới bây giờ cũng mắt cao hơn đầu, giờ phút này lại yên lặng giống như con thú nhỏ bị thương, ánh mắt là bất đắc dĩ cùng mệt mỏi, lại cứ yếu đuối khiến lòng người thương cảm......

Hai người họ cũng sẽ không tiếp tục nói chuyện, chỉ còn lại tuyết xen lẫn nước mưa rơi xuống, lạnh như băng vỗ vào. Mấp máy môi mỏng lạnh giá, thật lâu sau, giọng nói nhỏ nhẹ trầm thấp của Vệ Địch, rốt cuộc trong màn đêm yên tĩnh quỷ dị này, bỗng nhiên vang lên: "Ngươi lại nguyện tin ta?"

Hắn không nói quá nhiều, cũng không giải thích quá nhiều. Chẳng cần biết hắn là ai, mục đích của hắn là gì, mặc kệ lần đầu tiên gặp nàng vào năm mười bốn tuổi ấy hắn từng ôm dạng tâm tình gì, nhưng việc hắn từng muốn trở nên mạnh mẽ, bảo vệ nàng, chưa bao giờ thay đổi...... Không liên quan đến ích lợi, không liên quan đến bất kỳ mục đích gì, mặc dù có điều giấu giếm với nàng, cũng chưa bao giờ từng lừa gạt nàng, cũng sẽ không có một ngày như vậy.

Thật ra thì hắn biết rõ, Vô Tà có bao nhiêu lạnh nhạt, có bao nhiêu trong sáng. Nàng cũng không phải một người tốt bụng, nếu nói nàng người bàng quang, nàng có thể thờ ơ lạnh nhạt, cũng có thể đầy bụng tâm cơ, tính toán lợi dụng, nhưng nếu nàng coi ai như thân nhân bằng hữu, dù là tới núi đao biển lửa, làm mình thương tích khắp người, vì người mình quan tâm, nàng lại có chuyện gì chưa từng làm đây?

Hắn không thể không thừa nhận, có đôi khi, hắn thật sự có chút hâm mộ người từng được Vô Tà thuần túy quý trọng như vậy......

Vô luận là thiếu niên mắt đỏ nhếch nhác kiêu ngạo năm đó cũng tốt, hay là bản thân đẫm máu mà lạnh lùng cương nghị hôm nay cũng thế, Vô Tà chưa từng thấy Vệ Địch cẩn thận như vậy, tựa như một đứa bé phạm sai lầm, vừa thấp thỏm vừa khẩn trương chờ đợi người lớn nói một câu tin tưởng hắn, ngay cả cặp mắt đỏ diêm dúa lẳng lơ luôn lộ ra vẻ khát máu kia, thế nhưng cũng trở nên khả ái như vậy......

Vô Tà sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được nở nụ cười thật nhẹ, mặc dù sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng đáy mắt lại hiện lên nụ cười thản nhiên. Nhìn thấy nàng cười, Vệ Địch không khỏi cảm thấy trái tim bất an trong lồng ngực mình, cũng theo đó lắng xuống, hắn quả thật giống như là một đứa bé xui xẻo tùy thời nhìn sắc mặt nàng mà làm việc......

Không biết có phải bởi vì vừa rồi có một luồng khí lạnh lùa vào phổi Vô Tà hay không, nàng chợt mày cau lại, sắc mặt cũng theo đó hơi đổi, ho kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò càng trở nên tái nhợt, ngay cả thân thể đã gầy đến không chịu nổi, cũng theo đó run rẩy co rút lại. Mưa tuyết từ trên trời trút xuống vỗ vào mặt Vô Tà, làm ướt cả tóc nàng......

Vệ Địch dừng một chút, lúc này cau mày, nghiêng người cởi dây áo choàng dùng để ngăn mưa tuyết trên người mình, thuận thế ủ cả người Vô Tà trong áo choàng. Vô Tà nhất thời chỉ cảm thấy một luồng ấm áp ập tới, ngăn cách gió lạnh cùng mưa tuyết, áo choàng trên người còn lưu lại hơi thở của nam tử từ trên người Vệ Địch. D&Đ;L$Q-Đ

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Vệ Địch, mặc dù trên người Vệ Địch chỉ còn lại có một chiếc áo đơn bạc, nhưng hình như gió rét lạnh lẽo kia không đáng kể chút nào với hắn, nhưng sắc mặt hắn rất không tốt, giống như là ý thức được thương thế của Vô Tà không thể để lỡ nữa: "Kiên trì một lát, ta lập tức dẫn ngươi đi."

Giống như là muốn đối nghịch cùng Vệ Địch, tiếng nói của hắn vừa dứt, màn đêm vốn là yên tĩnh ngay cả một bóng người cũng không có, lại chợt có một người đi ra từ trong bóng tối, tay người nọ cầm đèn lồng. Theo lý thuyết, Vệ Địch cũng không phải một người 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play