"Ngưng nhi." Phong Ngân đối với sự hờn dỗi vô cớ của nàng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, không biết Đường Vũ đã đắc tội gì với nàng.

Đường Vũ nghe vậy lớn tiếng nở nụ cười, nhìn về phía nàng lại nhìn về phía Phong Ngân, cười càng lớn tiếng hơn.

Nàng không thích Đường Vũ, vì vậy liền bỏ lại bọn họ, một mình chạy đi; chỉ còn lại hai sư huynh đệ trở lại phòng, ngồi xuống.

Đường Vũ nhìn vẻ mặt Phong Ngân bình tĩnh, không nhịn được mà cười .

"Ngươi rốt cuộc đang cười cái gì?" Phong Ngân hơi nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn người nào đó cười đến lạc cả giọng.

"Ngươi còn không thành thật khai báo?" Đường Vũ thật vất vả nhịn cười, vỗ vỗ đầu vai hắn.

"Khai báo cái gì?" Hắn không hiểu.

"Chính là ngươi và vị băng sơn mỹ nhân kia a? Trong Thanh Linh cốc lúc nào thì xuất hiện người này a?"

"Nàng ngoài ý muốn rơi xuống cốc, ta vô tình gặp, liền cứu nàng. . . . . ."

Hắn còn chưa nói hết, liền bị Đường Vũ cắt đứt.

"Sau đó, các ngươi liền lâu ngày sinh tình rồi hả ?" Hắn liếc xéo Phong Ngân, nhạo báng nói.

Mặt Phong Ngân ửng đỏ, không nói lời nào, coi như cam chịu.

"Ta thấy võ công của nàng không kém, nàng ở trên giang hồ có thể hay không có chút danh tiếng?"

"Nàng mất trí nhớ, không nhớ rõ những chuyện đã qua."

"Cái gì?" Đường Vũ kêu lên, "Nói như vậy, ngươi cũng không biết lai lịch của nàng?"

Phong Ngân gật đầu một cái, cười nhạt.

"Ngân." Đường Vũ nhíu mày, "Chuyện này không thích hợp, ngươi còn không rõ ràng nàng là người nào, đã bỏ xuống cảm giác phòng bị."

Phong Ngân khe khẽ thở dài một hơi, "Đây không phải là chuyện ta có thể khống chế được."

ĐườngVũ lắc lắc đầu, lông mày cau chặt, "Vậy ngươi định làm như thế nào?"

"Ta sẽ cưới nàng." Trong mắt của hắn tràn đầy nhu tình, giọng nói khó nén được hạnh phúc.

"Ngươi ‘sẽ’? Không phải là ‘nghĩ’ thôi hả ?" Đường Vũ mang biểu cảm xong đời nhìn hắn, "Trời ạ! Ngân, ngươi điên rồi phải không? Ngươi phải nói như thế nào với sư phụ? Ta lần này tới, cũng là vì truyền lời của sư phụ. Người nói, ngươi ở ẩn đủ rồi, ngươi dù sao vẫn là người của Quỷ Vực, cho nên muốn ngươi trở về."

Phong Ngân lắc đầu, "Ta không trở về. Ta nói rồi, ta sẽ không giết người nữa."

"Sư phụ bảo ngươi trở về, cũng không phải là muốn ngươi đi giết người! Hắn cũng hiểu ngươi không muốn làm sát thủ nữa, sư phụ tuổi tác đã cao, chỉ là muốn chúng ta đều ở bên cạnh người. Gần đây, lão nhân gia thân thể không được tốt." Nói xong, vẻ mặt Đường Vũ có chút ảm đạm.

"Sư phụ bị bệnh? Là bệnh gì?"

"Ngân, ngươi biết rõ, sư phụ chính là thần y, người cũng chỉ đem y thuật truyền cho ngươi và ’hắn’."

"Người kia. . . . . . Còn ở đó hay không?" Nghe được ‘hắn’ trong miệng Đường Vũ, Phong Ngân sắc mặt biến hóa.

"Kể từ sau khi ngươi đi, hắn cũng đi, bảo là muốn tìm ngươi, nhưng sư phụ không có nói tung tích của ngươi cho hắn. Mặc dù hắn là con trai độc nhất của sư phụ, nhưng trong suy nghĩ của sư phụ, chúng ta đều là con của người. Ngân, sư phụ rất thương nhớ ngươi, người vẫn luôn che chở ngươi."

Phong Ngân thần sắc ảm đạm, "Ta biết, sư phụ đối với ta rất tốt, nhưng mà, ta không muốn lại nhìn thấy người kia nữa."

"Đừng nhắc tới tên khốn kia! Coi như hắn trở lại, ta cùng Tuyết Phách cũng sẽ không cho hắn cơ hội tới gần ngươi! Gần đây sư phụ đã trao chủ vị của Quỷ Vực cho Tuyết Phách, ngày đại điển tế tự, ta biết rõ, Tuyết Phách muốn ngươi trở lại, ta cũng nghĩ vậy. Ngân, chớ quên, chúng ta là ‘Phong Vũ Tuyết’ tam sát a! Vĩnh viễn là huynh đệ tốt nhất! Làm sao ngươi có thể rời hai chúng ta đây?"

"Ta sẽ suy nghĩ một chút. Ta rời khỏi Quỷ Vực đã lâu, Tuyết cùng vị cô nương kia sao rồi?"

"Ngươi nói Lãnh Nghê Thường?" Đường Vũ cười khổ, "Đã chia tay, ngươi cũng biết sư phụ với nàng như nước với lửa, làm sao có thể cho phép Tuyết Phách cùng nàng ở chung một chỗ?"

Phong Ngân nhịn không được thở dài, "Tuyết chính là người rất có trách nhiệm, trong ba huynh đệ chúng ta, hắn cực khổ nhất."

"Huynh trưởng như cha a! Ai bảo hắn muốn làm lão đại làm chi a !" Đường Vũ sảng khoái cười.

Ngưng nhi rót trà, vốn là có ý tốt muốn đưa qua cho bọn họ, ai ngờ tiếng nói của hai người tiếng làm nàng dừng bước.

"Lãnh Nghê Thường cũng rất khổ sở." Đó là thanh âm của Đường Vũ.

"Đa tình lại giống như là vô tình." Phong Ngân thản nhiên nói: "Chỉ mong thời gian có thể hóa giải tất cả, Nghê Thường là một cô nương tốt."

Ngưng nhi đứng ngoài cửa không nhịn được cắn môi.

Nghê Thường là ai? Sao Ngân lại nói nữ nhân này tốt a!

"Chuyện hôn sự của ngươi rốt cuộc như thế nào? Sư phụ đã dặn dò rất kĩ a!" Đường Vũ lại nói.

"Đây là chuyện riêng của ta, ta sẽ tự mình quyết định." Phong Ngân nhàn nhạt nói, trong thanh âm có sự kiên định.

Nghe vậy, nàng cắn môi càng chặt hơn.

Hôn sự? Chẳng lẽ Ngân và nữ nhân kia đã có hôn ước?

Pằng! Thanh âm lanh lảnh vang lên, cái ly vỡ vụn trên mặt đất, nàng xoay người chạy đi.

Phong Ngân nghe được tiếng ly vỡ, đi ra ngoài, liền nhìn thấy bóng dáng hoảng hốt của nàng.

Nàng sao vậy?

"Ngưng nhi!" Hắn không tự chủ được đuổi theo.

Đường Vũ nhìn bóng lưng của hắn, không khỏi thở dài, lần này sợ là Phong Ngân đã bị luân hãm vào tình yêu rồi.

Ngưng nhi chạy đến bên hồ.

"Ngươi đừng đi theo ta!" Nàng tức giận kêu lên.

"Ngưng nhi." Phong Ngân đuổi theo nàng, vội vàng kéo nàng lại, không hiểu nàng chợt tức giận cái gì nữa.

"Buông ta ra!" Nàng giận dỗi nói, cố ý không nhìn chàng.

"Nàng sao vậy?" Phong Ngân thật sự không thể hiểu nổi tâm tư của nữ nhân.

"Hắn là tới làm mai cho ngươi sao? Sư đệ của ngươi, ta đã nghe các ngươi nói chuyện, nói về Nghê Thường gì đó! Nàng là ai? Nàng cũng thích ngươi, nàng muốn giành ngươi sao?"

Nàng càng nói càng tức, bởi vì tức giận, mà gò má trắng nõn có nhiễm chút hồng.

Phong Ngân bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó nở nụ cười.

"Ngươi còn cười?" Nàng không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, hất bàn tay của chàng ra, "Ngươi thực đáng giận! Ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa!"

Nàng tức giận dậm chân, xoay người muốn chạy, không có chú ý tới chân đã giẫm đến bên bờ, vừa bước một bước liền ngã xuống hồ.

"A!" Nàng sợ hãi kêu lên.

"Ngưng nhi!" Phong Ngân kinh hãi, vội vàng đưa tay ra kéo nàng, lại bị nàng kéo vào trong hồ.

Nàng chìm ở trong hồ, ra sức vỗ bọt nước."Cứu mạng! Ngân! Ta không biết bơi!"

Phong Ngân vội vàng bơi về phía nàng, cho đến khi ôm lấy thân thể mảnh mai lên bờ, tâm lúc này mới buông xuống.

Phong Ngân ôm nàng muốn lên bờ, người trong ngực chợt tránh khỏi vòng ôm của chàng, cũng lôi chàng đứng ở trong nước, đối diện với nàng, hai người đều ướt đẫm.

"Ngưng nhi, không nên tùy hứng." Lần này chàng cũng không thể theo ý nàng được, việc cấp thiết nhất của bọn họ bây giờ là thay bộ quần áo ướt đẫm này, nếu không hắn e nàng sẽ bị bệnh.

Nàng nhìn chằm chằm vào chàng, bỗng dưng hung hăng ôm lấy chàng, cánh tay quấn chặt lấy gáy của chàng.

Phong Ngân ngẩn ra, "Ngưng nhi. . . . . ."

"Chàng là của ta, chỉ có thể là người của ta!" Mặt của nàng dán trên cổ của chàng, sốt ruột hô to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play