Ai ngờ nửa ngày cũng không có tiếng động, nàng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ra Như Tuyết Ngưng đang ngồi xổm dưới đất, thân thể mảnh khảnh lạnh đến phát run.

Nàng không khỏi kinh hãi, "Cung chủ, người sao vậy?"

"Người đâu! Mau tới đây!" Nàng kinh hoảng gọi thị vệ tới.

Như Tuyết Ngưng ngủ một giấc thật lâu, lúc sắp hôn mê, trong đầu nàng thoáng qua một bóng dáng áo trắng càng ngày càng rõ, nàng nhìn thấy có người đi về phía nàng.

"Ngươi là ai?" Nàng hoảng hốt hỏi, rất muốn thấy rõ cái bóng dáng kia, nhưng lại sợ nhìn thấy hắn.

Hắn từng bước một đến gần, nàng lại từng bước một lui về phía sau.

"Ngươi là ai?" Thanh âm của nàng đã phát run.

Hắn chợt dừng lại, không đến gần nàng nữa, trong sương mù mờ mịt, nàng chỉ nghe được hắn gọi.

"Ngưng nhi." Giọng nói dịu dàng này làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân.

Sương mù theo tiếng hắn gọi dần dần phai nhạt. . . . . . Mặt của hắn từ từ xuất hiện trước mặt nàng, là hắn! Phong Ngân!

"Không!" Nàng kêu khẽ một tiếng, bỗng dưng từ trên giường ngồi dậy, hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng hít thở từng ngụm từng ngụm, mồ hôi lạnh thấm đầy mặt.

"Cung chủ, người tỉnh rồi hả?" Vọng Nguyệt vui mừng nói.

Như Tuyết Ngưng mờ mịt ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, "Ta sao lại thế này. . . . . ." Vừa mở miệng, nàng mới phát hiện ra giọng nói của mình khản đặc.

"Người mắc mưa, sốt cao, đã hôn mê một ngày một đêm rồi." Vọng Nguyệt lo lắng nói, vẻ mặt tỉnh táo lại, "Cũng may, hiện tại đã tỉnh." Nàng cầm một cái khăn, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Như Tuyết Ngưng.

Như Tuyết Ngưng từ từ hoàn hồn, không muốn nhớ đến giấc mơ vừa rồi, nhưng là trong đầu bóng dáng kia tựa như là dấu ấn, chẳng thể nào xua đuổi! Còn có tiếng hắn gọi, làm cho nàng tâm trạng lộn xộn khó tả .

Nàng kinh hoảng , có lẽ. . . . . . Có lẽ Phong Ngân chính là người đã tồn tại trong đoạn trí nhớ mà nàng quên; có lẽ, bọn họ sớm đã có dính líu.

Gương mặt trắng bệch hé ra nụ cười, bỗng dưng vén chăn mỏng lên, đứng dậy.

Nàng cử động làm Vọng Nguyệt giật mình, "Cung chủ, ngài muốn làm cái gì?"

Nàng lảo đảo đi ra ngoài cửa.

"Ta muốn đến phòng băng." Nàng khàn khàn mở miệng, trước mắt choáng váng, hít sâu một hơi, ổn định thân thể.

"Không được..., thân thể của ngài còn yếu. . . . . ."

Vọng Nguyệt còn chưa nói hết, đã bị Như Tuyết Ngưng đẩy ra, nàng quờ quạng, để cho mình đứng vững hơn. Nàng muốn đi, không ai có thể cản nàng!

Trong phòng băng khí lạnh lượn lờ, hơi lạnh thấu xương khiến Như Tuyết Ngưng rùng mình một cái, kéo áo lông trắng, từng bước một đi về phía băng điện.

Nàng phải đến, bởi vì nàng đem bí kíp tu la thần công chôn ở nơi đó; chỉ có Phi Tuyết cung chủ mới có thể tập luyện và tu sửa nó.

Nhưng theo ghi chép để lại, người tu luyện nghiêm túc rất ít: bởi vì biết ma công này mặc dù lợi hại, nhưng bởi vì thiếu hụt tâm pháp, cuối cùng không tránh được hủy hoại bản thân, nhưng tâm pháp lại không có người nào biết.

Nàng đã đọc thuộc bí kíp, không cần phải nhìn nữa. Nhưng mà, nàng hiện tại chợt ý thức được nàng quên một tờ cuối cùng vô cùng quan trọng; tờ cuối cùng này, nàng từng vội vã xem qua, bởi vì là thư của sư phụ lưu lại, cho nên cũng chưa nhìn kĩ.

Trong lòng nàng bỗng dưng căng thẳng, nghĩ đến hắn dạy cho nàng tâm pháp, hắn tại sao biết tâm pháp? Tại sao lại hiểu rõ tu la thần công như vậy chứ?

Trước kia tại sao nàng vẫn coi thường, coi thường sự hiểu biết của hắn đối với nàng? Nàng mắc phải lỗi lớn. Nàng chán nản nhắm mắt lại, mặc dù còn không biết đáp án là gì, nhưng lần đầu tiên trong đời, nàng tin chắc mình đã sai lầm rồi.

Run rẩy lật tới tờ cuối cùng, bút tích của sư phụ đập vào tầm mắt.

Tu la thần công là do tổ tiên của Phi Tuyết cung Tử La Sát sáng chế.

Năm đó, Tử La Sát cùng với Tuyết Khiếu Thiêu đại hiệp một đoạn tình yêu trong lúc sinh tử, nhưng kết thúc trong buồn bã.

Từng hàng nhìn xuống, nàng càng xem tâm càng lạnh, càng xem càng sợ. Thì ra là, Tuyết Khiếu Thiên lại có quan hệ mật thiết với Quỷ Vực; thì ra là từ đó về sau, giống như một loại ma chú, nữ tử Phi Tuyết cung với nam tử Quỷ Vực kết thúc đau thương, mới có thể rơi vào cảnh mấy trăm năm sau Phi Tuyết cung cùng Quỷ Vực tuyệt giao, trở thành cấm kỵ của đối phương.

Quỷ Vực, Quỷ Vực. . . . . . Nàng chán nản thì thầm.

Nhìn di ngôn của Tử La Sát, nàng ngây ngốc.

Tu la thâm sâu, Toái Tâm không có dấu vết; Toái Tâm là nhất định. Ta cả đời thống hận Tuyết Khiếu Thiên, Hắn lẽ nào không biết ta yêu hắn. Sáng chế tu la thần công, gửi gắm tình cảm Toái Tâm ấn, ta cũng là gửi tâm với hắn. . . . . .

"Tu la thâm sâu thần công, Toái Tâm không có dấu vết. . . . . ." Như Tuyết Ngưng si ngốc nỉ non hai câu này, nàng hiện tại mới hiểu được, thì ra là sư tôn đã sớm đem tâm pháp nói cho hậu nhân, chỉ là không người nào phát hiện. Người khác còn chỉ nói nàng khờ, nhưng thì ra là, cái tâm pháp này chính là Toái Tâm ấn của Quỷ Vực.

Nàng? Nếu không phải Phong Ngân tự mình truyền cho, cho dù nhìn lá thư này, nàng liệu có thể nhận ra đó là Toái Tâm ấn?

Nước mắt tràn mi, nàng nhịn không được nữa, ngã ngồi trên mặt đất, thất thanh khóc rống lên.

"Phong Ngân. . . . . . Phong Ngân, khó trách tên ngươi là Phong Ngân, Toái Tâm một chút cũng không có dấu vết. . . . . ." Nàng làm sao không biết, Toái Tâm ấn là tuyệt kỹ của Phong Vũ Tuyết tam sát.

Phong Ngân, nàng nhớ tới cái này tên, thân thể run rẩy dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt cũng trở nên rõ ràng, trong lòng đã có quyết định.

Chàng chờ ta! Chờ ta báo thù cho sư phụ, giết Tư Vô Phong, ta nhất định sẽ đi tìm chàng, biết rõ mọi chuyện, cho dù chúng ta kết thúc! Ngân, chàng. . . . . . Là người áo trắng trong đoạn trí nhớ bị mất của ta sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play