"Từ xưa đến nay quan hệ giữa Phi Tuyết cung cùng Quỷ Vực là tuyệt giao, như nước với lửa! Tổ tiên đã dặn dò, nếu người của Quỷ Vực có quan hệ với người của Phi Tuyết cung, sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào, ngươi hẳn rất rõ ràng." Cô Phong không lộ vẻ gì nhìn đồ đệ của chính mình.
"Con biết rõ." Phong Ngân tỉnh táo lại, "Phải chịu đòn, phải ăn độc Vĩnh Sinh, trục xuất khỏi Quỷ Vực!"
"Rất tốt, xem ra ngươi vô cùng rõ ràng phép tắc!" Cô Phong sâu sắc nhìn chàng.
"Sư phụ." Phong Ngân chợt ngẩng đầu, tròng mắt đen thoáng qua vẻ hiểu, "Ta muốn hỏi, tâm pháp điều khí của Tu La Thần công, nhất định là Toái Tâm ấn sao?"
Ánh mắt nghiêm túc của Cô Phong lóe sáng nhìn về phía chàng, "Không tệ!"
"Quả nhiên là như thế." Trên khuôn mặt Phong Ngân hiện lên một nụ cười an ủi.
Cô Phong cả giận, một chưởng đánh vào trên bàn đá, "Chẳng lẽ ngươi quyết ý muốn cứu nàng?"
Phong Ngân ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Cô Phong, "Dạ, sư phụ."
Phịch một tiếng nổ, bàn đá đã bị Cô Phong đánh nát, hắn nhìn chằm chằm Phong Ngân, "Ta sẽ không đồng ý!"
"Xin sư phụ thành toàn!" Phong Ngân quỳ xuống.
Gương mặt Cô Phong co quắp, trầm mặc hồi lâu, mới thở dài nói: "Vì cứu nàng, con thật nguyện ý dùng mạng mình để đổi sao?"
"Vâng" chàng thản nhiên nói.
"Nàng không có Toái Tâm ấn sẽ chết, nhưng con không giải độc Vĩnh Sinh cũng sẽ chết! Tuy đều là chết, nhưng cái chết của con có thể khổ sở hơn so với nàng! Con thật đã suy nghĩ kỹ rồi?" Cô Phong giọng nói mơ hồ có chút run rẩy hỏi.
"Sư phụ, khi còn bé người từng nói cho con biết, một đời người có thể gặp được một người yêu thương thật lòng là không hề dễ dàng; nếu như gặp được, thì nhất định không được bỏ qua, nếu không sẽ hối hận cả đời. Sư phụ, nét mặt khi người nói với con những lời này, con còn nhớ rất rõ ràng. Cho nên khi đó con liền tự nói với mình, ngàn vạn lần phải nhớ lời của sư phụ, không nên đi theo vết xe đổ của sư phụ. Nhiều năm như vậy, con đã nhìn thấu sự khổ sở của người rồi."
"Ngân. . . . . ." Cô Phong nhất thời im lặng, ánh mắt khổ sở đã tiết lộ tâm tình của mình, "Ta không nên nói cho con những thứ kia, không nên a. . . . . ."
"Y thuật của ta cũng truyền thụ cho con, con biết rõ độc Vĩnh Sinh, lợi hại ra sao, đáng sợ như thế nào! Con rõ ràng nhất!"
Âm thanh khàn khàn mang theo sự kích động cùng cô đơn, hắn thật sự không muốn ép ái đồ của mình đi đến đường cùng!
"Con biết, độc tính của nó rất mạnh, nhưng nó không thể làm thay đổi quyết định của con." Phong Ngân cười nhạt, "Sư phụ, sống trăm năm, muốn cầu cái gì a? Con chỉ muốn một phần tình cảm thuộc về mình, thành thực đối mặt với trái tim của mình. Như vậy cho dù chết, con cũng sẽ không tiếc nuối."
Cô Phong trầm mặc nhìn chàng hồi lâu, phát ra tiếng thở dài, "Ngân, vi sư năm đó nếu có dũng khí giống con, thì có lẽ hôm nay ta cũng không tiếc nuối. Ta tôn trọng quyết định của con!"
"Phong Ngân! Ngươi ra ngoài đi!" Bên ngoài truyền đến giọng nói tức giận của Đường Vũ.
Cửa được mở ra, người trước cửa mặc một thân quần áo màu trắng, Phong Ngân yên tĩnh nhìn hắn cười.
"Ngươi điên rồi!" Đường Vũ một phen túm lấy hắn, hung hăng níu vai hắn, "Ngươi có phải điên rồi hay không?"
"Đường, đừng như vậy." Phong Ngân lẳng lặng nhìn hắn.
"Tuyết, không phải ngươi cũng nên nói gì đó sao?" Đường Vũ lại kêu.
Phong Ngân lúc này mới phát hiện Tuyết Phách đang đứng bên cửa."Ngươi cũng tới rồi?" Chàng cười nhạt.
"Ngân." Tuyết Phách không thể giữ bộ mặt lạnh nhạt nữa, vội vàng nhìn chàng nói, "Ngươi thật muốn làm như vậy sao? Ngươi biết rõ là không thể mà!"
"Tuyết, ta còn cho là ngươi có thể hiểu được ta đấy."
Tuyết Phách lắc đầu một cái, "Lần này ta không đồng ý, cũng không muốn hiểu ngươi!" Ánh mắt luôn luôn không biết vui buồn, thế nhưng giờ phút này hiện ra nét khổ sở.
Đường Vũ nhìn chằm chằm Phong Ngân, "Ngươi hãy buông tha ý niệm này đi! Ta tuyệt đối không đồng ý! Ngươi làm như vậy không phải là tìm chết sao? Vì một nữ nhân, có đáng giá không?" Hắn đỏ mắt, "Ngân, van cầu ngươi nói cho ta biết, ngươi sẽ buông tha , ngươi sẽ không làm như vậy? Ngươi biết rõ nhất độc tính của độc Vĩnh Sinh hơn chúng ta mà, loại độc dược tà ác như vậy! Tại sao ngươi còn phải làm như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ lấy cỏ Đoạn Trường để duy trì cuộc sống sao? Ngươi sẽ bị đau đến chết! Ngân! Van cầu ngươi, buông tha đi! Đừng như vậy, ngươi có thể tìm nữ nhân tốt hơn a!"
"Đường." Phong Ngân ôm lấy hắn, "Ngươi vĩnh viễn là huynh đệ tốt của ta." Thanh âm khàn khàn có chút run rẩy.
"Kẻ ngu, kẻ ngu. . . . . ." Mắt Đường Vũ đã ướt, ôm chặt lấy chàng.
Phong Ngân nhìn về phía Tuyết Phách, đưa ra một cánh tay; Tuyết Phách tiến lên, vẻ mặt chán nản, ba người ôm nhau thật chặt.
Ở trong trí nhớ của Như Tuyết Ngưng có một đoạn trống không. Hôm đó nàng bị phản đồ trong cung đánh bị thượng nặng, chuyện về sau nàng không nhớ nữa. Chỉ là sau khi tỉnh táo, nàng phát hiện mình mặc trang phục quái dị, ở một địa phương hoàn toàn xa lạ, nàng trở lại Phi Tuyết cung, thế này mới biết mình đã mất tích hai tháng.
Trong hai tháng này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng cũng nhớ không nổi , chỉ là khi trở về nhìn thấy xiêm áo nàng đang mặc, làm nàng thấy có chút mất mát. Nàng không muốn nhiễu loạn lòng của mình, không hề suy nghĩ nữa.
Khuôn mặt trông cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn, nàng nhìn bản thân trong kính thật lâu, cặp mắt lạnh lùng thực không phù hợp với trang phục nàng đang mặc, cho nên nàng chán ghét bộ y phục này, liền đốt bộ này đi.
Có lúc nửa đêm nằm mộng, trong đầu sẽ xuất hiện một bóng trắng mơ hồ, nàng biết đó là một người đàn ông, nhưng hắn là ai? Bộ dáng của hắn quá mơ hồ, nàng không thể nào nhìn rõ hình dáng của hắn.
Nàng cũng từng về nơi cũ để tìm, nhưng vẫn là không thu hoạch được gì, sau này, nàng liền không tìm nữa.
Như Tuyết Ngưng thu hồi suy nghĩ rối gien, chống ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu của Phong Ngân.
Nàng không thích ánh mắt như thế của hắn, hình như có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, làm nàng vô cùng không thoải mái.
Đôi mày thanh tú khẽ chau lại, "Mấy câu tâm pháp ngươi đã viết xong chưa?"
Trị liệu mấy lần, cảm giác của nàng càng ngày càng tốt, mỗi lần khám và chữa bệnh Phong Ngân đều đưa cho nàng một tờ giấy, viết tâm pháp giúp điều hòa khí huyết; kỳ quái là, đó chính là tâm pháp mà nàng cần có. Từ lúc mười sáu tuổi tu luyện Tu La Thần công tới nay, nàng vẫn không có tâm pháp điều khí. Nhưng là cái này bỗng nhiên xuất hiện trên người hắn, tự dưng mang đến cho nàng thứ mà nàng cầu còn không được.
Như Tuyết ngưng nhìn chăm chú vào Phong Ngân, "Ngươi đến tột cùng là người nào? Tại sao đối với Tu La Thần công lại rõ ràng như vậy?"
"Ta là ai không quan trọng, điều nàng lo lắng chính là, ta sẽ gây bất lợi cho nàng?" Ánh mắt trong suốt của hắn nhìn nàng, đáy mắt âm u.
Lời của hắn khiến Như Tuyết Ngưng nghi ngờ giật mình, nhìn chăm chú vào mắt hắn càng lộ ra vẻ lạnh lùng, "Ngươi tốt nhất không nên giở trò gì!"
Phong Ngân cười nhạt, "Ta đã ăn tuyệt tình đan của nàng, nàng vẫn không tin ta sao?"
Như Tuyết ngưng cười lạnh một tiếng,
"Ngươi nhớ được là tốt nhất! Ngươi đã ăn tuyệt tình đan, sự sống chết của ngươi đều nằm trong tay ta."
"Tuyệt tình. . . . . . Đoạn trường. . . . . ." Hắn thì thầm nói, "Nàng có nghe qua cỏ Đoạn Trường hay không?"
"Cỏ đoạn trường." Sắc mặt nàng khẽ biến, "Thứ đó còn độc hơn so với tuyệt tình đan."
Phong Ngân nhìn lại nàng, ôn nhu cười, "Tâm pháp khẩu quyết nàng phải nhớ kỹ, làm theo ta nói, cách hai canh giờ vận khí một lần, còn nữa, nhất định không thể động chân khí."
Câu nói cuối cùng của hắn làm nàng cả kinh, giống như là bị cái gì đó bỗng nhiên đánh xuống, trong đầu mơ hồ thoáng qua một giọng nói.
Không thể động chân khí!
Nàng cũng hít một ngụm khí lạnh, có chút đờ đẫn, nhưng đoạn trí nhớ này quá nhanh, nàng vẫn không thể nào nắm bắt được.
"Nàng sao thế?" Phát hiện sự khác thường của nàng, chàng ân cần hỏi.
Nàng ngẩng đầu, con mắt âm u giữ chặt hắn, nhìn hắn hồi lâu, "Ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì?"
"Ta nói rồi, sau khi chữa khỏi bệnh cho nàng, ta sẽ nói lên yêu cầu của ta." Chàng bình tĩnh nói.
Phong Ngân đứng lên, rời phòng băng, chỉ còn lại một mình nàng ngồi đó: trái tim bởi vì hắn mà có chút không vui.
Phong Ngân xuyên qua viện, trở lại phòng của mình, lại đụng phải Bích U ra ngoài đổi trà.
"Cô nương." Chàng chợt gọi nàng lại.
"Công tử có gì phân phó?"
Lúc nhìn thấy chàng, khuôn mặt trắng nõn của Bích U hiện lên một mảnh đỏ ửng.
Phong Ngân cười nhạt, "Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Gần đây, khi ngủ ta nghe thấy tiếng một cô gái khóc, cảm thấy rất là kinh ngạc, cho nên muốn hỏi cô nương một chút."
Lời của chàng khiến sắc mặt Bích U đại biến.
"Cô gái khóc?" Nàng thì thầm, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, "Ta. . . . . . Ta không biết." Nàng giống như chạy trốn vội vã rời đi.
Phong Ngân nhìn nàng chạy xa, phản ứng của nàng chàng đã sớm đoán được. Xem ra, nữ nhân trong nhà lào dưới lòng đất chính là điều cấm kỵ của Phi Tuyết cung.
Chàng nhìn nhìn trong phòng đang đốt hương, bây giờ là thời cơ tốt nhất, Như Tuyết Ngưng đang vận công điều khí tại phòng băng. Nghĩ một chút, chàng liền xoay người đi ra ngoài, bóng dáng mơ hồ biến mất ở trong sân viện.
Cho dù là ban ngày, nhà lao vẫn là tối đen như mực.
Chàng dựa vào lửa mồi đi về phía trước.
"Ai?" Giọng nói của nữ nhân điên khùng trong nhà lao, mang theo ý chất vấn.
"Là ta." Phong Ngân đi tới trước mặt nàng, ánh lửa soi sáng hai người.
Nữ nhân nhìn chằm chằm chàng hồi lâu, cười hắc hắc, tiếng cười của nàng khô khốc khàn khàn, giống như tiếng đàn mà dây đàn đã bị rỉ sắt.
"Là ngươi, ngươi còn dám tới! Không sợ tiện nhân kia giết chết ngươi sao?" Thanh âm khàn khàn làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Nàng cười điên cuồng , "Ngươi rốt cuộc là ai? Lúc trước tiện nhân kia bắt gặp ngươi xông vào nhà lao, mà lại không giết ngươi? Chẳng lẽ nàng cũng giấu nam nhân? Ha ha. . . . . ."
Phong Ngân cau mày, "Ta tới nơi này, chỉ là muốn biết ân oán giữa người với nàng."
"Ân oán?" Nàng bỗng dưng dừng lại tiếng cười, gò má gầy hiện ra vẻ ra oán độc cùng phẫn hận, "Ân oán giữa ta và nàng, ta vì sao phải nói cho ngươi ?"
"Nếu ngươi nói ra, có lẽ ta có thể giúp ngươi đi ra ngoài." Phong Ngân nhàn nhạt nói, "Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời sóng tại nơi này sao?"
"Giúp ta đi ra ngoài?" Những lời này làm nàng có phản ứng, ngay sau đó lại xì một tiếng,
"Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?"
Phong Ngân nhìn nàng, "Nếu ta đoán không sai, năm đó ngươi là đại đệ tử của Phi Tuyết Tiên Tử, cũng chính là sư tỷ của Như Tuyết Ngưng, Thích Điệp Vũ, phải hay không?"
Lời của chàng khiến nữ nhân kia nhảy dựng lên, xích sắt trên người phát ra tiếng vang thật lớn.
"Ngươi đến tột cùng là ai?" Nàng quát lớn, trong mắt chứa mấy phần sợ hãi nhìn chàng, "Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ ngươi là người của Quỷ Vực?"
Phong Ngân nhìn nàng chăm chú, bình tĩnh nói: "Ngươi không cần kinh hoảng, ta không phải tới để tổn thương ngươi ."
"Quỷ Vực, Quỷ Vực. . . . . . Ta sớm nên nghĩ đến." Thích Điệp Vũ thì thầm nói, "Ngươi tại sao lại tới đây? Làm sao tiện nhân kia có thể cho một người của Quỷ Vực nghênh ngang vào đây?"
"Nàng không biết thân phận của ta, mà. . . . . . Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết chuyện giữa ngươi và nàng chưa?"
Thích Điệp Vũ trầm mặc một lát, lúc này mới vẻ mặt khổ sở ngồi xuống, giọng khàn khan nói: "Ngươi đoán không sai, ta chính là Thích Điệp Vũ, trước đây người ta gọi ta là Bạch Tuyết Phi Yến Thích Điệp Vũ!" Nàng cười thảm thiết, sờ lên gương mặt mình, "Không nghĩ tới sao? Bạch Tuyết Phi Yến Thích Điệp Vũ bây giờ lại có bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ? Tất cả đều là tiện nhân kia ban tặng! Tiện nhân, nữ ma đầu không tim không phổi!"
Nàng tàn nhẫn nói ra những lời này làm trái tim chàng có chút lạnh lẽo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT