“ Ha ha, nhất định là tới tìm ta, ta là hoa khôi của Bách Hoa lâu, cũng chỉ có ta mới xứng với nam nhân như vậy.” Dao Dao vừa rồi còn vì chuyện tối qua mà đau lòng muốn chết, bây giờ lập tức tỉnh táo, còn mang theo bộ mặt si mê, vui sướng, lẩm bẩm một mình.

Cắt, thật là vô sỉ, hôm qua vẫn còn đối với Mộ Thần nhớ mãi không quên, hôm nay đã quay sang si mê nam nhân khác. Aizzz! Diệp Sở lúc này có chút bất bình thay cho Mộ Thần.

Ngoài nàng, những cô nương khác nghe thấy lời của Dao Dao, mặc dù không nói gì nhưng trên mặt cũng đều lộ vẻ khinh bỉ. Nếu như lúc trước, nói là đến tìm nàng cũng là bình thường, nhưng hôm nay còn có một người so với nàng còn xinh đẹp hơn cơ mà.

“Vị nào là Tiểu Diệp cô nương? Chủ tử nhà ta có lời mời.” Một thanh âm mạnh mẽ vang lên giải khai nghi vấn của tất cả mọi người, thì ra người mà vị công tử kia muốn tìm là cô nương Tiểu Diệp mới tới, mọi người nhất loạt đưa ánh mắt “đồng cảm” nhìn về phía Dao Dao, hy vọng nàng ta không nên quá thương tâm.

“ Sao lại như vậy, sao lại là nàng ta, ta mới là hoa khôi, ta mới là người đẹp nhất.” Dao Dao không phục, muốn tìm Diệp Sở tranh luận, nhưng còn chưa tới gần Diệp Sở đã bị người tới truyền lời dùng nội lực đánh bay ra xa mấy trượng.

“ A!” Thấy Dao Dao bắn xa mấy trượng, miệng phun máu tươi, mọi người kinh hô thành tiếng, mặt trắng bệch, nội lực thật là lợi hại! Một thủ hạ nho nhỏ đã có bản lĩnh như này, không biết chủ nhân sẽ có võ công tuyệt thế như thế nào.

Đi theo nam tử kia đến đại sảnh, Diệp Sở đã thấy một nam tử đang ngồi quay lưng lại với mình, bạch y thắng tuyết, tóc đen như mực tung bay, bóng lưng thẳng tắp, rắn rỏi, mạnh mẽ. Không biết tại sao, Diệp Sở cảm thấy bóng lưng này rất quen. Mặc dù còn chưa nhìn thấy hình dạng hắn như thế nào, nhưng nhìn đám nữ tử không chớp mắt ở xung quanh đã có thể chắc chắn, đây là một cái tai họa tuấn mỹ.

“ Phiền công tử đợi lâu.” Diệp Sở tiến lên, hai tay nắm quyền (đây là nắm hai tay lại chào ấy nhé), mắt nhìn chằm chằm nam tử phía trước, tướng mạo nam tử này quả thực rất mê người, tướng mạo của hắn không giống yêu nghiệt ( chỉ Mộ Thần) mềm mỏng, quyến rũ mà là tuấn tú mang theo hơi thở nam tính.

Khuôn mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, môi dày mỏng vừa phải, đôi mắt tinh anh hút hồn, hợp với dáng người cao gầy, cường tráng, chẳng trách, những cô nương kia nhìn hắn chằm chằm, mắt cũng không chớp một cái.

Vừa nhìn thấy Diệp Sở, nam tử kia dường như khẽ run lên, nhưng lập tức khôi phục lại thần sắc bình thường: “ Ngồi đi.”

“ Không biết công tử tìm ta có chuyện gì? Hàn huyên tâm sự một nghìn hai, bồi ăn bồi uống năm nghìn hai, qua đêm thì …” Nhìn trang phục của hắn hẳn là người có tiền, nhưng không biết có phải là người ra tay hào phóng hay không, nếu như keo kiệt, bủn xỉn, nàng lập tức tiễn khách, nếu như hào phóng thì càng tốt, nàng có thể vừa cầm tiền vừa chậm rãi chỉnh hắn, dù sao mị thuốc cũng vẫn còn một ít.

“ Vì sao không trở về?” Nghe được những lời Diệp Sở nói, khóe miệng người nọ run rẩy, cẩn thận đưa mắt nhìn Diệp Sở một lần nữa, những lời vừa rồi là nàng nói? Nàng hình như thay đổi, lại còn nói với mình như vậy, từ trước tới nay, nàng luôn ngoan ngoãn, cung kính đối với mình, ăn nói lúc nào cũng khẽ khàng, nhỏ nhẹ.

“ Gì?” Trở về? Trở về đâu? Chẳng lẽ, hắn biết mình?

“ Ngươi biết ta?” Diệp Sở mừng rỡ chỉ vào mình. Bọn họ vậy mà lại biết nhau, không nghĩ tới nhanh như vậy có thể gặp được cố nhân. Không biết quan hệ giữa bọn họ là như thế nào a?

Người nọ lần nữa nhìn về phía Diệp Sở, trong mắt thoáng hiện lên kinh ngạc cùng lo lắng.

“ Dạ Sở, chuyện gì đã xảy ra với ngươi? Hắn là sư phụ của ngươi, đảo chủ của chúng ta, Dạ Tùy Phong.” Vân Dật không thể tin được nhìn về phía Diệp Sở, không phải là nàng bị mất trí nhớ chứ?

“ Đưa tay qua đây.” Không cần biết nàng mất trí thật hay giả vờ, hắn, quỷ y thánh thủ cũng có thể bắt mạch chẩn ra. Vân Dật xoay người một cái, tay đã đặt lên cổ tay Diệp Sở, đầu tiên là nhíu mày, sau đó nhấc tay lên, nhìn cổ tay nàng.

“ Sư phụ?” Đảo chủ? Hắn là sư phụ của thân thể này, chẳng trách vừa nhìn thấy hắn lại có cảm giác quen thuộc như vậy.

“ Vân Dật, nàng xảy ra chuyện gì?” Dạ Tùy Phong nhìn vết sẹo sắp biến mất trên cổ tay Diệp Sở, khẽ nhíu mày.

“ Có phải là mất trí nhớ thật hay không ta không biết, ta vừa nhìn trên đầu nàng rồi, không có thương tổn gì, nhưng khí huyết suy yếu, mạch đập hỗn loạn, ta nghĩ nàng chắc là bị thương rất nặng nên mới thành ra như vậy.” Vân Dật khẽ nhíu mày.

“ Đi tra rõ.” Lần này thời gian hắn ra ngoài chẳng qua chỉ hơi dài một chút, vậy mà lại có người dám hạ thủ với nàng. Trên mặt Dạ Tùy Phong không lộ ra vẻ gì khác thường, nhưng bàn tay đã siết chặt, Sở Sở ngày thường đối nhân xử thế rất thân thiện, còn nhát gan, sợ phiền phức, hơn nữa cũng chưa từng ra khỏi phủ, nếu như nói nàng chọc tới người khác tạo ra họa sát thân là không có khả năng, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là có người trong phủ hại nàng.

“ Dạ dảo chủ đã lâu không gặp, đúng lúc ta tìm ngươi có chút việc.” Mộ Thần không nghĩ tới, Dạ Tùy Phong nhanh như vậy đã tìm đến, xem ra nha đầu này rất quan trọng với hắn. Như vậy cũng tốt, có thể nhân cơ hội lừa gạt hắn nhiều một chút.

“ Thì ra là Mạc công tử, không biết tìm ta có việc gì?” Mộ Thần này lúc nào cũng bày ra bộ dáng điển hình của một hoa hoa công tử, làm việc không đàng hoàng, nhưng Dạ Tùy Phong biết rõ, đó chẳng qua chỉ là bề ngoài. Bọn họ mới chỉ tiếp xúc qua vài lần, không tính là thân thuộc, vô sự không đăng tam bảo điện, thật không biết hắn tìm mình có chuyện gì.

“ À, là thế này, vị ái đồ này của ngươi là ta từ trong núi hoang cứu trở về, lúc đó, toàn thân nàng đều là máu, làm dơ xe ngựa của ta, ăn hết toàn bộ khẩu phần lương thực của ta, dùng hết một lọ Bách hiệu cao, còn hạ mị dược đối với ta, hại ta phải dùng một viên Bách độc bất xâm duy nhất của ta, không biết Dạ đảo chủ có muốn thay nàng trả khoản nợ này?”

“ Thật không? Vậy trước tiên, tại hạ tạ ơn công tử. Chỉ là không hiểu, Mạc công tử cứu người thế nào lại cứu đến nơi này?” Ngụ ý chính là khoản nợ này thì ta nên tính với ngươi như thế nào?

“ Cái này thì không thể trách ta, ta vốn định ở lại nơi này một đêm, nên đem nàng giao cho người khác, nhưng chính nàng lén lút chạy ra ngoài, nên mới bị nghi là kẻ trộm bắt lại, hơn nữa, hai ngày nay, nàng hẳn là chơi rất vui đi.” Với cá tính của nàng, đi đến chỗ nào cũng sẽ không chịu thiệt, điểm này cùng với sư phụ nàng không phải rất giống nhau sao.

Nghe Mộ Thần nói, Diệp Sở trợn trắng mắt liếc hắn một cái, hắn vậy mà lại đem mọi tội lỗi đổ lên đầu nàng. Bảo sao hắn lại hảo tâm cứu mình như vậy, thì ra là đã nhận ra nàng, nói đúng hơn là nhận ra khối ngọc bội kia, bởi vì Diệp Sở mới chú ý đến Dạ Tùy Phong, sư phụ của nàng cũng có một khối ngọc bội giống y đúc.

“ Khoanh tay đứng nhìn còn muốn được đền ân, Mạc công tử đúng là khách khí nha…”

“ Lão bà đâu? Lăn ra đây cho ta, xem ta hôm nay lấy mạng ngươi như thế nào.” Ác bá tức giận mang theo một đại bang lưu manh đùng đùng chạy tới, xem tình hình này, có vẻ như là muốn phá hủy Bách hoa lâu.

Lão bà chỉ còn lại nửa cái mạng, vừa mới nhấc chân bước vào đại sảnh đã nghe thấy tiếng rống giận của Ác bá, tức khắc tứ chi như nhũn ra, quay đầu trở về, chuẩn bị cầm tiền chuồn đi. Nhưng mới đi được vài bước, cổ áo đã bị người ta nhấc lên: “ Định chạy đi đâu hả? Đánh cho ta!” Ác bá đem lão bà nâng lên qua đầu rồi hung hăng ném xuống, phân phó thủ hạ đánh.

“ Vương công tử tha mạng, đều là ta đáng chết, ta không có tự trọng …” Lão bà lăn một vòng đến dưới chân ác bá, tự tát mình mấy cái, lại liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, chỉ mấy cái, trên trán đã loang lổ vết máu, rất là dọa người.

“ Hừ, tha cho ngươi? Ngươi có chết tám lần cũng không thể giải mối hận trong lòng ta. Các ngươi đánh cho ta, đánh mạnh vào. Còn các ngươi đem Bách hoa lâu này phá hủy hết cho ta.” Ác bá đá văng lão bà ra lần nữa, ngoan tuyệt ra lệnh.

“ Vương công tử, Vương công tử, ta biết rồi. Đều là do Tiểu Diệp, đều do nàng ta giở trò quỷ, ngươi suy nghĩ kỹ một chút mà xem.” Mặc dù lão bà không xác định đúng là nàng hạ dược nhưng thấy Tiểu Diệp đứng đối diện mình, vẻ mặt nhàn nhã, cười xấu xa, lại sinh ra hận ý, đều do nàng ta làm hại, nếu không phải là nàng ta, nàng cũng sẽ không chọc đến ác bá nơi này.

“ Tiểu Diệp nhi.” Ác bá theo ánh mắt của lão bà nhìn thấy Diệp Sở, xoa xoa tay, cười hì hì đi tới.

“ Tiểu Diệp nhi nhớ ta không? Đợi lát nữa ta thu thập xong lão bà sẽ tới bồi ngươi ha.” Ác bá không đếm xỉa đến những người khác trên bàn, chớp chớp mắt nhìn Diệp Sở, nước miếng cũng thiếu chút nữa chảy ra ngoài, nhưng Diệp Sở lại nói một câu làm hắn hận đến nghiến răng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play