Đêm đó trời đổ mưa. Cơn mưa ngày thu, dai dẳng không thôi, lạnh lẽo lòng người. Linh Tố cuộn tròn trong chăn, chốc chốc lại mỉm cười, nghe tiếng mưa rơi, chìm vào giấc ngủ.

Đêm rất dài, giấc ngủ không sâu.

Trong mơ người mẹ đến thăm cô, mỉm cười hỏi: “Thế là mẹ có thể yên tâm được rồi.”

Sau đó là tiếng nói hoạt bát của em gái: “Chị ơi, em mừng thay cho chị.”

Người cuối cùng xuất hiện làm Linh Tố hết sức bất ngờ.

Lâm Lang vẫn mang bộ dạng của sáu năm trước, tóc dài váy trắng, thanh khiết thoát tục. Trên mặt cô nở một nụ cười hiền hòa: “Linh Tố, cậu đã vất vả nhiều rồi.”

Linh Tố kinh ngạc hỏi: “Cậu chưa đầu thai sao? Mấy năm nay cậu ở đâu?”

‘Mình cứ vất vưởng mãi trong những đêm trường tăm tối, chỉ để chờ ngày này mà thôi.”

“Đó là nơi nào?”

“Ha. Đó là nơi giao nhau giữa sự sống và cái chết, rất nhiều người tâm nguyện chưa thành không chịu đầu thai trôi dạt về đó. Nơi đó không có ánh sáng, cũng không cảm nhận được thời gian, tất cả chìm trong mịt mờ mông lung.”

Linh Tố mỉm cười, “Cậu hình dung nó giống nhân gian quá.”

Lâm Lang cũng cười, “Thời gian của mình hết rồi. Bọn họ nói, thể xác của mình đã chuyển kiếp thành người từ chín năm trước rồi, nhưng tại mình không chịu đầu thai nên đứa bé cứ ngây ngây ngô ngô. Bây giờ chân tướng sự việc được sáng tỏ, mình phải đi đây. Linh Tố, mình chúc phúc cậu, hãy bảo trọng nhé.”

Linh Tố đột nhiên thấy lạnh, cô rùng mình tỉnh giấc.

Khí lạnh toát ra từ một vong hồn vừa chui vào từ cửa sổ. Linh Tố nhắm mắt lại, cô quyết định trong vài năm tới sẽ không lo chuyện bao đồng. Cô có làm cho Hội chữ thập đỏ đâu, cũng có lúc thấy mệt chứ!

Tiếng bước chân khẽ khàng vang lên, sau khi tìm kiếm một lượt, cuối cùng cũng tìm đúng hướng nó bước vào phòng cô, dùng bàn tay khẽ đẩy cô.

Linh Tố cuộn chặt trong chăn, xoay người sang hướng khác.

Vong hồn đó không chịu thôi, lại đẩy cô cái nữa.

Linh Tố nói: “Hãy xem như ta đã chết, có chuyện gì thì đốt vàng mã.”

Vong hồn dùng lực đẩy cô thật mạnh.

Linh Tố điên tiết, quay người ngồi dậy, giây tiếp theo cô chết sững.

Vong hồn đứa bé đứng trước giường, toàn thân đầy máu, mặt mũi non choẹt, trên cổ còn một vệt dao chạm sâu vào xương.

Linh Tố cảm thấy không tin nổi vào mắt mình: “Bạch Hạo Cần?”

Đôi mắt đen nhánh của đứa bé nhìn cô chằm chằm.

“Cháu là Bạch Hạo Cần phải không? Không ngờ cháu lại đến tìm cô.”

Đứa bé chìa tay cho Linh Tố

Linh Tố ôm nó đặt lên đầu gối, cô dùng chút pháp thuật, vệt máu biến mất, vết thương trên cổ biến thành một vệt lờ mờ.

“Cháu không nói được sao?”

Đứa bé gật đầu, lấy tay giật áo Linh Tố.

“Cháu đang lo cho em trai?”

Đứa bé gật đầu như bổ củi.

Linh Tố buồn bã cảm thán. Đứa bé còn có tình nghĩa hơn người lớn, chết rồi vẫn lo lắng cho huynh đệ của nó. Người có khả năng thông linh có thể phát ra một loại khí thu hút các vong linh, đứa bé tìm được cô quả không dễ dàng gì.

Linh Tố sờ tóc nó, nói: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ cứu em cháu.”

Linh Tố đưa cho đứa bé giấy bút đã được yểm phép, đứa bé vẽ trên giấy một con thuyền, rồi giơ tay chỉ về phía tây nam.

Linh Tố gọi cho Hứa Minh Chính: “Minh Chính, ở cảng Tây Nam.”

“Cảng? Chỗ này bọn mình cũng từng nghĩ đến, ở đó giao thông phức tạp, rất nhiều kho hàng, muốn giấu một người hay một nhóm người cũng không thành vấn đề.”

“Chắc chắn là ở đó, không sai đâu.” Linh Tố nói, “Thời gian không còn nhiều, cậu phải nhanh lên.”

“Mình đi báo cáo ngay đây.”

Linh Tố đặt di động xuống. Bạch Hạo Cần dựa vào cô, phát ra tiếng rên rỉ như một con thú nhỏ. Linh Tố vuốt ve đầu nó: “Hãy kiên nhẫn chờ đợi. Lúc này cô vẫn chưa cảm thấy có người xấu muốn hại em cháu. Cháu phải tin cô.”

Bạch Hạo Cần nghe thế liền im bặt, đầu tựa vào ngực cô, dường như vô cùng tin tưởng cô.

Linh Tố ngồi cùng đứa bé một lát, sau đó không chống nổi cơn mệt mỏi, cô dựa vào thành giường ngủ thiếp đi. Di động không kêu thêm lần nào, chắc chắn Hứa Minh Chính đã bắt đầu hành động rồi.

Cô nằm trên giường lúc tỉnh lúc mơ, Bạch Hạo Cần đi đi lại lại trong phòng, phát ra tiếng động nho nhỏ.

Trong mơ màng, đột nhiên Linh Tố nghe thấy tiếng thở dốc yếu ớt của đứa bé và tiếng lôi kéo, cô giật mình mở trừng mắt.

Bạch Hạo Cần cũng cảm nhận được, vội lao đến túm lấy áo cô, nôn nóng hoa chân múa tay.

Đứng lúc này điện thoại vang lên, Hứa Minh Chính lo lắng nói: “Linh Tố, tên khốn đó chạy mất rồi.”

“Cái gì?”

“Bọn mình xông vào một kho hàng được Tống Cao thuê dưới tên khác, đồ đạc vẫn còn, nhưng không thấy người đâu.” Cậu ta giậm chân bình bịch, “Trên nền nhà có rất nhiều máu, không biết đứa trẻ còn sống hay đã chết.”

Bạch Hạo Cần không ngừng rên rỉ, vết thương trên cổ bỗng dưng đỏ chót.

Linh Tố nhìn mà thất kinh, “Mình lập tức đến đó.”

Cô ôm lấy Bạch Hạo Cần, “Đừng sợ, cô đưa cháu đi cứu em ngay đây.”

Lúc đó là bốn rưỡi sáng, trời đêm đen kịt, mọi người đang say trong cõi mộng. May mà mấy hôm nay Linh Tố mượn được xe của công ty, nên mới có thể phóng thẳng về phía cảng.

Đến nơi, một tòa nhà sáu tầng bị xe cảnh sát vây kín, Linh Tố vừa đến, Hứa Minh Chính đã chạy ra đón.

Hai người còn chưa kịp chào hỏi nhau, một bóng đen chợt nhảy bổ vào túm lấy Linh Tố. Linh Tố giật mình đánh thót, nhìn kĩ lại, hóa ra là Đồng Bội Hoa.

Đồng Bội Hoa tóc tai rũ rượi, sắc mặt trắng toát, hai mắt đỏ bừng, ai nhìn cũng tưởng là ma nữ. Móng tay cô ta như muốn chọc thủng cánh tay Linh Tố, lớn tiếng gào hét: “Tôi đã mất một đứa con rồi, không thể mất thêm một đứa nữa! Tuyệt đối không!”

Hứa Minh Chính và Bạch Khôn Nguyên đều chạy đến kéo cô ta ra. Nhưng Đồng Bội Hoa dùng hết sức bình sinh, túm chặt Linh Tố không chịu buông.

Đột nhiên cô ta khóc ầm lên: “Là lỗi của tôi! Ai bảo cô muốn cướp Khôn Nguyên của tôi! Từ bé đến lớn trong mắt mọi người chỉ có mình cô, cô được nuông chiều chăm bẵm, cô có gì tốt chứ? Tôi mới là người lo liệu việc nhà, tính toán chuyện làm ăn, tôi đã làm hết sức mình, tại sao anh ta không yêu tôi?” .

Linh Tố bị cô ta làm cô đau đớn, lại nghe những lời này, chỉ biết chán nản trợn mắt nhìn Bạch Khôn Nguyên.

Cô đã không đoán sai. Mọi chuyện đều do người đàn ông này mà ra!

Bạch Khôn Nguyên biết lúc này không thể nào che giấu sự thật được nữa, đành buông Đồng Bội Hoa ra!

Đồng Bội Hoa khóc lóc gào thét: “Nhưng tôi đâu muốn cô phải chết. Tôi chỉ muốn cô bị bệnh, loại thuốc đó chỉ khiến cô trở nên yếu ớt. Không ngờ sau khi cô bị bệnh, hai người càng thân thiết hơn. Tôi quá tức giận. Hai người còn định đính hôn… Tôi tuyệt đối không cho phép cô có được anh ta!”

Đám cảnh sát đứng bên há mồm trợn mắt nhìn nhau. Bạch Khôn Nguyên mặt mày u ám, mệt mỏi thở đài, nhắm mắt lại.

Đồng Bội Hoa vẫn khóc lóc điên cuồng: “Tống Cao, mày sẽ chết không toàn thây! Tao biến thành ma quỷ cũng không tha cho mày đâu! Vụ đầu độc dì mày cũng có phần! Mày không trốn được đâu!”

Linh Tố kinh hoàng.

Bà Bạch?

Một mình Lâm Lang còn chưa đủ, họ còn kéo cả người mẹ xuống âm gian làm bạn với cô?

Không ngờ lại có một người phụ nữ ác độc đến nhường này!

Hứa Minh Chính nhìn chướng mắt quá, bèn gọi bác sĩ tiêm thuốc vào cánh tay Đồng Bội Hoa, đưa cô ta đi. Bạch Khôn Nguyên đứng yên một bên, ánh mắt trống rỗng, như thể người bị kéo đi không phải là người vợ se duyên kết tóc của mình.

Linh Tố cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của Đồng Bội Hoa, cúi đầu nhìn, hai tay cô sưng đỏ tê dại.

Như thể cô ta đã luyện thành công Kim Cang Chỉ vậy. Lâm Lang liễu yếu đào tơ như thế, đương nhiên không chống nổi những chiêu thức độc địa của cô ta.

Hứa Minh Chính đưa cô vào tòa nhà, cho cô xem qua kho hàng.

Kho hàng rộng hơn ba trăm mét vuông, bên trong có chất một ít gang thép, góc tường có vài tờ giấy rách, nền nhà có một chiếc bát sứt, cơm trong bát đã nguội ngắt. Trên tường có một vệt máu thâm sì, cho dù Linh Tố chưa học qua nghề trinh sát, chỉ cần nhìn cô cũng biết đó là máu bắn ra từ động mạch.

“Ở đây.” Linh Tố khẽ gật đầu, “Bạch Hạo Cần đã bị giết hại tại đây.”

“Còn phát hiện ra máu của người thứ hai, có lẽ là của Bạch Hạo Miễn. Máu vẫn còn nóng.”

Đột nhiên có người chạy vào báo cáo: “Đội trưởng Hứa, đã phát hiện ra tên tiểu tử Tống Cao rồi. Hắn đang chạy về hướng đông.”

Hứa Minh Chính mặt mày sáng bừng, hạ lệnh: “Đuổi theo!”

Linh Tố theo bọn họ chạy ra ngoài, đang định lên xe thì Bạch Hạo Cần đột nhiên kéo áo cô.

Đứa bé lắc đầu nguầy nguậy, sau đó chỉ về hướng con thuyền không xa.

Linh Tố vội vàng quay đầu hét lên: “Minh Chính, không phải hướng đó!”

Nhưng Hứa Minh Chính đã lên xe lâu rồi, cửa xe đóng lại, cả đại đội lao về phía trước.

”Anh đi cùng em!” Không biết Bạch Khôn Nguyên chạy đến bên cô từ lúc nào.

Linh Tô nhìn anh ta một cái, lúc này Lý Quốc Cường cũng chạy tới: “Tiểu Thẩm, tôi đưa vài người theo em “

Linh Tố gật đầu, chạy như bay về phía cảng.

Bạch Hạo Cần chỉ về phía mấy chiếc du thuyền trắng muốt đậu ở đầu cảng, rõ ràng là tài sản riêng của người có tiền. Không có lệnh khám xét, bọn Tiểu Lý cũng không dám ngang nhiên xông vào.

Linh Tố hừ một tiếng, dẫn đầu trèo lên con thuyền. Bạch Khôn Nguyên đi sát phía sau.

Linh Tố chui vào trong khoang thuyền. Cửa bên dưới không khóa, xung quanh tối đen như mực, Linh Tố lần mò công tắc, nhưng có lẽ cầu giao đã bị kéo xuống, vì đèn bật mãi không sáng.

Bạch Khôn Nguyên luôn miệng gọi tên con, hốt hoảng tìm kiếm. Linh Tố cảm thấy có một bàn tay nhỏ lạnh toát dắt tay cô, tiến sâu vào bóng tối.

Đến một góc chết, cô cúi xuống tìm kiếm, thì sờ thấy một cơ thể nóng hổi ở sau rèm cửa. Cô vội vàng ôm đứa trẻ lên, hét lớn: “Khôn Nguyên, chỗ này…”

Linh Tố cảm thấy có gì đó không ổn. Đứa bé trong lòng mềm nhũn, mạch không chuyển động.

Cô căng thẳng tột độ.

Không không! Ít nhất cũng phải cứu được một đứa!

Chính trong khoảng khắc đó, một cơn gió cuộn lên từ lòng cô, sức mạnh kì dị khủng khiếp đó làm cô ngã nhào xuống đất. Không gian co giật méo mó. Trong cơn hỗn loạn có thứ gì đó bị hút đi. Chỉ thấy lồng ngực Bạch Hạo Miễn phát sáng, rồi tan biến ngay lập tức. Tiếng tim đập vang lên, Bạch Hạo Miễn rên một tiếng, nó đã có thể thở được rồi.

Trong lúc Linh Tố còn chưa hết bàng hoàng, Bạch Khôn Nguyên chạy lại đón lấy đứa bé trên tay cô, ôm chặt vào lòng.

***

Số mệnh đã an bài, trời đang hửng sáng, trên cành chim hót véo von.

Linh Tố ngẩng đầu đón tia nắng đầu tiên trong ngày, cô khẽ nheo mắt, vẻ mặt thanh thản nhẹ nhõm.

Xe của giới truyền thông nhanh chóng vây kín trụ sở Cục cảnh sát, đèn flash nhấp nháy liên hồi, ai nấy đều muốn biết quá trình cụ thể của sự việc. Chuyện sinh ly tử biệt của gia đình người ta không liên quan đến họ, cái họ cần là một câu chuyện kịch tính mà thôi.

“Vụ án bắt cóc hai đứa trẻ nhà họ Bạch hôm nay đã có bước đột phá, rạng sáng cảnh sát đã giải cứu đứa con út Bạch Hạo Miễn từ một con thuyền đậu ngoài cảng, còn đứa con trưởng Bạch Hạo Cần đã bị giết hại mười một ngày trước, thi thể đứa bé được… Cảnh sát đã bắt được kẻ tình nghi, vụ án đang trong quá trình thẩm lý…”

Hứa Minh Chính đã đến bên cạnh cô lúc nào không hay, anh cũng nhìn xuống đám kí giả lúc nhúc như kiến dưới lầu.

Rất lâu sau anh mới nói: “Đồng Bội Hoa sẽ phải làm giám định thần kinh.”

Đó là chuyện ai cũng đoán trước được.

“Cô ta đầu độc Lâm Lang, nhưng không thấy kết quả, bèn tăng liều lượng, khiến Lâm Lang phải thiệt mạng.”

Chỉ sợ cái đêm Lâm Lang và Bạch Khôn Nguyên cãi nhau đó mới là cội nguồn của tội lỗi, trong cơn kích động, bệnh tình tái phát, Lâm Lang đã ra đi mãi mãi.

“Mẹ của Quan Lâm Lang đã phát hiện ra gì đó. Đồng Bội Hoa đâm lao phải theo lao, bằng cách cũ, cô ta đầu độc luôn người mẹ.”

Số mệnh cũng thật công bằng, bây giờ cô ta mất một đứa con, bản thân lại điên điên khùng khùng.

Rốt cuộc ông trời vẫn có mắt.

“Tống Cao biết rõ sự tình nên muốn dùng chuyện này để uy hiếp. Vốn dĩ Tống Cao là bác sĩ riêng của gia đình họ.”

Thế nên mới có câu nếu sợ người khác biết, tốt nhất đừng có làm.

Linh Tố hỏi: “Tống Cao có mâu thuẫn gì với cô ta?”

“Bọn họ là đối tác làm ăn. Tống Cao bị thua lỗ, muốn Đồng Bội Hoa bù vào. Đồng Bội Hoa không đồng ý, muốn tách riêng ra.”

Linh Tố đột nhiên mỉm cười: “Không ngại nói với cậu. Xưa nay nghĩ đến Đồng Bội Hoa mình thường hình dung ra mấy chữ nhanh nhẹn tháo vát, giỏi giang xuất chúng. Dù rất ghét cô ta, nhưng mình vẫn khâm phục cô ta. Bây giờ nhìn lại, hóa ra cô ta còn khốn khổ hơn mình nhiều.”

Hứa Minh Chính như trút được gánh nặng ngàn cân: “Tống Cao đã nhận tội giết hại Bạch Hạo Cần. Còn chuyện của mẹ con Quan Lâm Lang, có thể khởi tố theo trình tự.”

“Bạch Khôn Nguyên thì sao?”

“Hiện nay anh ta không có điểm gì đáng nghi cả.”

“Sợ rằng anh ta biết chuyện nhưng không chịu khai báo.”

“Cổ phiếu Bạch gia trượt giá thảm hại, anh ta đang suy sụp nghiêm trọng, cần một khoảng thời gian dài để hồi phục lại.”

“Cổ phiếu còn có thể lên giá, nhưng đứa con chết rồi thì không bao giờ sống lại được nữa.”

“Đúng thế.” Hứa Minh Chính cảm khái.

Đột nhiên có tiếng con gái lanh lảnh từ ngoài vọng vào: “Hứa Minh Chính ở đâu thế? Minh Chính, bạn cũ từ Mỹ đến thăm này, còn không mau tiếp đón.”

Linh Tố và Hứa Minh Chính đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Hứa lúng túng: “Hình như là một người bạn tìm đến. Ừm… một cô em khóa dưới, hiếu thắng lắm, lúc nào cũng muốn so tài cao thấp với mình, đi đến đâu cũng đuổi theo bằng được…”

Linh Tố cười: “Được con gái theo đuổi là một chuyện đáng tự hào mà. Sao không mau ra tiếp đón người ta?”

Hứa Minh Chính đỏ mặt, đành bước ra ngoài. Linh Tố nghe thấy tiếng hoan hô của cô gái ấy.

Trong Cục cảnh sát, mọi người đang bận tối mắt tối mũi, Linh Tố quyết định im lặng ra về.

Đi đến đầu cầu thang, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng hút thuốc trong góc.

Linh Tố dừng lại trước mặt anh ta, hỏi: “Đứa bé không sao chứ?”

Bạch Khôn Nguyên nói: “Bác sĩ đang kiểm tra.”

“May mà còn nhỏ, dần dần nó sẽ quên hết.”

Bạch Khôn Nguyên mệt mỏi tiều tụy, im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên nói: “Cô ấy là một trợ thủ đắc lực, một người mẹ hoàn hảo.”

Không không. Một người mẹ sẽ không bao giờ hi sinh đứa con để bảo vệ lợi ích của mình, trong hoàn cảnh đó một người mẹ sẽ sẵn sàng khai báo tất cả để cứu lấy đứa con. Đồng Bội Hoa có thể là một trợ thủ đắc lực, nhưng cô ta không phải một người mẹ tốt.

Linh Tố không nhịn được hỏi: “Những chuyện này anh đều biết cả sao?”

Bạch Khôn Nguyên cười chua xót: “Anh đã luôn tự khuyên mình những nghi hoặc của mình chỉ là hiểu lầm. Anh không có chứng cứ, cũng không muốn bọn trẻ không có mẹ.”

“Hồi đó anh đâu cần phải lấy cô ta?”

“Linh Tố, em thì hiểu gì? Người như bọn anh, xét trên một mức độ nào đó thì lấy ai chẳng được, dù sao cũng không cần yêu đương, phù hợp lợi ích là được rồi.”

“Lâm Lang không tốt sao?”

Bạch Khôn Nguyên cúi đầu, “Tối đó, anh và Lâm Lang cãi nhau, chỉ vì anh đã ngỏ lời cầu hôn.”

Cầu hôn mà cũng quay ra cãi nhau được sao?

“Lâm Lang nói anh vì cổ phiếu nên mới cầu hôn.”

Linh Tố lập tức hiểu ra vấn để: “Có thế thấy cô ấy tương đối hiểu anh.”

Bạch Khôn Nguyên ngẩng đầu nhìn thẳng mắt cô, nói rành rọt từng chữ: “Không hiểu, em cũng không hiểu anh. Lâm Lang là người con gái duy nhất trên đời anh muốn lấy làm vợ chỉ vì yêu cô ấy.”

Linh Tố nhắm mắt lại, bây giờ có nói gì cũng vô dụng, người ta đã đầu thai kiếp khác rồi.

Không biết Bạch Sùng Quang xuất hiện từ bao giờ, anh bước đến vỗ nhẹ lên vai Bạch Khôn Nguyên.

Hai chú cháu nhìn nhau không nói gì.

Bạch Khôn Nguyên nói: “Chú, hãy về nhà đi.”

Bạch Sùng Quang và Linh Tố đều giật mình.

“Hôm công bố di chúc tôi đã giở trò, đổi trắng thay đen, thực ra đó là bản di chúc đầu tiên của Lâm Lang. Bản di chúc được sửa lại đã bị tiêu hủy rồi.”

Bạch Sùng Quang cảm thấy nực cười: “Bây giờ mới nói ra có tác dụng gì chứ?”

Bạch Khôn Nguyên nói: “Đồng Bội Hoa ghen tị với Lâm Lang, chẳng lẽ tôi lại không ghen tị với chú sao? Người mà bố thương yêu nhất là chú, ông ấy nuông chiều cho chú thỏa sức chơi bời, nhưng lại bắt tôi phải gánh vác trách nhiệm gia tộc, việc học đã chiếm trọn tuổi thơ ấu của tôi, còn chú thì được ngao du khắp chốn. Tuổi trẻ hiếu thắng, tôi không nuốt được cơn uất ức này. Bây giờ mới thấy sinh tử ngắn ngủi, ngày trước thật nực cười. Chú về nhà đi. Dù cổ phiếu trượt giá, nhưng bất động sản vẫn là của chú.”

Bạch Sùng Quang mỉm cười lắc đầu: “Khôn Nguyên, cậu ghen tị với tôi, nhưng tôi lại ngưỡng mộ cậu. Anh trai lúc nào cũng tự hào về cậu, cậu là người kế nghiệp duy nhất của ông. Tôi không bao giờ có thể làm tốt được như cậu cả… Ôi chao, nói những thứ này để mà làm gì? Hai chúng ta cộng lại cũng hơn sáu bảy chục tuổi rồi, ân oán đã qua thì cho qua hẳn đi. Bây giờ tôi sống tốt lắm, tôi yêu công việc của mình. Còn về tiền, nên học theo Linh Tố, dùng không hết thì nên quyên góp cho người cần nó.”

Linh Tố nửa cười nửa không: “Sao lại lôi em vào làm gì?”

Bạch Sùng Quang nháy mắt với cô: “Đại công tử Tiêu gia đối xử với em thế nào?”

Linh Tố cắn môi: “Mới có vài ngày, ngày tháng sau này còn dài lắm. Để từ từ xem.”

Bạch Sùng Quang gật đầu: “Ngày tháng sau này mới quan trọng.”

Linh Tố từ biệt bọn họ, bước xuống cầu thang.

Lúc này Bạch Hạo Miễn được bác sĩ đẩy ra từ phòng khám.

Bác sĩ nói: “Đứa trẻ sợ hãi quá mức, cơ thể thiếu chất dinh dưỡng, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là không sao.”

Bạch Khôn Nguyên cảm ơn bác sĩ.

“Bạch tiên sinh, tôi đề nghị ông nên đưa đứa trẻ đến gặp bác sĩ tâm lý.”

“Vâng.” Bạch Khôn Nguyên ôm lấy con trai, “Tiểu Miễn, bố đưa con về nhà nhé.”

Bạch Hạo Miễn chau mày, cất giọng lanh lảnh: “Bố, con là Tiểu Cần.”

Linh Tố đứng sững, quay đầu lại nhìn.

Bạch Khôn Nguyên vẫn chưa hiểu ra vấn đề, anh ta buồn bã ôm chặt con, nói: “Tiểu Miễn, Tiểu Cần đã đến một nơi rất xa rồi, sau này các con không được gặp lại nhau nữa. Chúng ta đều rất nhớ anh con.”

Bạch Hạo Miễn cố chấp lắc đầu: “Bố, con là Tiểu Cần!”

Bạch Khôn Nguyên rầu rĩ, xem ra đứa bé chắc chắn phải đến gặp bác sĩ tâm lý rồi.

“Không phải, con là Bạch Hạo Miễn.”

Bạch Hạo Miễn không giải thích nữa, chợt nó nhìn thấy một cô gái trẻ trung đứng dưới cầu thang. Ánh mắt sâu thẳm thông minh của cô gái đang nhìn nó chằm chằm. Cô gái khẽ lắc đầu với nó.

Bạch Hạo Miễn hiểu chuyện sớm hơn bạn bè đồng trang lứa, nó định thần lại, nói, “Vâng, con là Tiểu Miễn.”

Người bố nghe thế thở phào một cái, ôm chặt lấy con.

Linh Tố nhìn Bạch Khôn Nguyên ôm đứa bé đi mất. Đứa bé cứ nhìn cô mãi cho đến khi khuất bóng mới thôi.

Linh Tố có dự cảm, sau này họ còn gặp lại nhau.

Lúc bước đến cổng lớn của Cục cảnh sát, di động reo lên.

Giọng nói trầm thấp của Tiêu Phong vọng đến: “Chúc mừng em.”

“Anh đang ở đâu?”

“Anh vừa đến Ả Rập, có chút chuyện làm ăn.”

“Sao chỉ trong vòng một buổi tối mà anh đã chạy đến nửa kia bán cầu thế?”

Tiêu Phong cười nói: “Em cứ yên tâm, anh sẽ theo kịp em mà.”

Linh Tố nắm di động trong tay, mỉm cười hiền hòa.

“Anh bận việc của anh đi. Em phải đi làm visa.”

”Em định đi đâu?”

Giám đốc gửi em sang New York đào tạo, hình như phải mất bốn tháng.”

“Ở Mỹ lộn xộn lắm, em phải cẩn thận đấy.”

Linh Tố bật cười.

Hôm cô lên đường, Phùng Hiểu Nhiễm và Đoàn Giác đến tiễn. Hai người đang bàn chuyện hôn sự, họ định nhanh chóng kết hôn sinh con.

Linh Tố cảm thán nói: “Lúc quen nhau chúng ta mới là sinh viên năm hai, còn trẻ con lắm. Mình nhớ cậu chẳng bao giờ chịu làm bài về nhà, toàn bắt mình viết luận hộ. Thế mà chớp mắt cậu đã sắp yên bề gia thất. Sang năm chắc em bé cũng chào đời rồi nhỉ?”

Phùng Hiểu Nhiễm đỏ mắt nói, “Thời gian trôi qua nhanh thật.”

“Một đời người rồi cũng nhanh chóng trôi qua.”

“Cậu sang Mỹ phải cẩn thận đó, bên ấy người ta ai cũng có súng ống.”

“Mình đi học mà, đâu xâm nhập gì đời sống xã hội đen.”

“Mình và Đoàn Giác sẽ kết hôn tháng chín này.”

“Yên tâm, nhất định mình sẽ về kịp. Rượu hỉ đương nhiên phải uống, phù dâu đương nhiên cũng thuộc phần mình.”

“Có gì hay ho thì mang về nhé. Nhớ nhìn kĩ nhãn mác, đừng mua hàng Trung Quốc về đấy.” Phùng Hiểu Nhiễm dặn dò.

Đoàn Giác liếc nhìn đồng hồ, “Đến lúc đi rồi, còn phải qua hải quan nữa.”

Hành lý của Linh Tố rất đơn giản, cô xách trên tay, sau khi ôm Phùng Hiểu Nhiễm một cái, cô bước về phía hải quan.

Còn một lúc nữa mới đến giờ lên máy bay, Linh Tố ngồi một mình trong phòng chờ. Di động đột nhiên vang lên.

Cô nhìn dãy số rồi bắt máy: “Thế nào rồi?”

Người đàn ông xa lạ nói: “Rất xin lỗi, Thẩm tiểu thư, chúng tôi không điều tra được gì.”

Linh Tố thất vọng, mãi không nói gì.

“Thông tin của cô mơ hồ quá. Chúng tôi đã đến ga tàu hỏa đó điều tra, mỗi năm họ lại nhặt được vài đứa trẻ bị bỏ rơi, nên căn bản không để tâm nhiều. Năm đó cũng khác bây giờ, hệ thống quản lý nhà ga còn lỏng lẻo.”

“Dù sao cũng phải có một hướng nào đó chứ?”

“Ga tàu này nối liền hai miền nam bắc, chúng tôi quả thực không biết phải điều tra từ đâu. Thành thật xin lỗi cô.”

Linh Tố chậm rãi gập máy lại.

Thật ra cô cũng đoán sẽ không điều tra được gì. Thực tế cô có thể đăng trên các mặt báo toàn quốc: “Vào ngày x tháng x năm x, một người nào đó đã để quên một đứa bé ở ga tàu hỏa x thành phố x. Hiện nay đứa bé đã trưởng thành, có cuộc sống ổn định, mong muốn được gặp lại người thân.”

Nhưng cô đã không làm thế, cô rất sợ phải trực tiếp đối diện với chuyện này.

Có lẽ mẹ ruột cô là người chưa chồng đã có con, có lẽ người ta chê cô là con gái nên mới bỏ rơi cô, nhiều lý do lắm, tóm lại cô đã bị bỏ rơi trên chiếc ghế dài lạnh lẽo vào hai mươi bốn năm trước.

Thôi thì cũng đến lúc để chuyện này lùi vào dĩ vãng rồi.

Nhân viên bắt đầu kiểm tra vé. Linh Tố theo đoàn người bước lên máy bay, tìm đúng chỗ ngồi, đặt hành lý xong xuôi, cô ngồi xuống.

Cô ngồi ngay cạnh cửa sổ, máy bay cất cánh, nhìn ra ngoài cửa, trời xanh mây trắng. Ánh nắng chiếu lên người cô ấm áp, cô dần thiếp đi.

Linh Tố tỉnh dậy lúc tiếp viên hàng không bắt đầu phát đồ uống. Mặt trời đã nghiêng hẳn sang một bên, theo tính toán thì lúc này bọn họ đang ở bên trên Thái Bình Dương.

Máy bay bay rất êm, Linh Tố khẽ vươn vai một cái, lúc này mới phát hiện chiếc ghế không người bên cạnh mình đã có người ngồi từ lúc nào không hay.

Cô quay sang nhìn, nhất thời sững sờ.

Người đàn ông mỉm cười với cô: “Sao thế? Anh đã nói, anh sẽ đuổi kịp em mà.”

“Lúc nãy anh ở đâu?”

“Khoang VIP.”

Linh Tố cười đến run người.

“Sao thế?”

“Em còn tưởng anh sẽ lái một chiếc không quân đuổi theo cơ đấy.”

Tiêu Phong chau mày, nhìn cô bực bội, nhưng cuối cùng lại bật cười.

Một đám mây rực rỡ khẽ lướt qua khung kính cửa sổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play