Kid từ từ tiến lại gần nó…nhẹ nhàng như lá bay.

‘’ Xin lỗi vì lúc nãy đã vô tình ôm cậu’’



‘’Đừng nhắc lại chuyện đó nữa’’

Khả Nhi lắc đầu , chẳng muốn suy nghĩ thêm gì nữa…dù sao hắn cũng không làm gì sai…nhưng liệu nó có quá đáng không khi vừa muốn ai đó giúp đỡ vừa không muốn cảm thấy quá yếu đuối.

‘’Có lẽ …mình là một kẻ tồi tệ’’

Đôi mắt buồn tênh của nó vẫn nhìn phía kia…giọng nói rất trong , chẳng hỗn tạp âm gì…đó là câu nói của một thiên thần .

‘’Tồi tệ ???’’

Hắn phản ứng ngay với câu nói của nó.

Cảm giác con người nó rất bí hiểm…lúc lạnh lùng , tỏ vẻ mạnh mẽ, để rồi giận dữ một cách vô cớ , đến khi lại như một đứa bé mỉm cười sau khi khóc đòi ăn.

‘’Phải…là một kẻ rất tồi…luôn chỉ biết nghĩ cho bản thân…và…’’

Không kìm nén được một hơi cay đang phả vào khóe mắt…nó vụt đứng dậy…

định chạy đi…nhưng cố bước nhẹ và đều…để giấu cảm xúc vào không tĩnh.

‘’Nhưng cảm ơn cậu …rất nhiều…vì hôm nay !’’

‘’…’’

Con người cô là gì …mà tôi không thể điều kiển bản chất của mình.

Hắn đã muốn đi theo bước chân nó , để ***…nhưng….cái gì đó đã cản lại…phải chăng là dòng máu lạnh lùng và nhẫn tâm của kẻ nối dõi gia tộc Blackstealing.

Hắn cảm nhận được con người hắn đã thay đổi từ khi gặp Ngọc Khả Nhi.

Một khoảng lặng đã tồn tại trong trái tim của một kẻ máu lạnh nhưng hắn phải ngăn chặn điều đó bởi vì …hắn là ai ? là con trai của thế giới vương quyền…

người ba độc đoán của hắn sẽ bóp nát hắn ra nếu biết được đứa con trai của ông đang giành tình cảm cho một đứa con gái.

Bởi vậy nên từ nhỏ đến giờ , Kid chỉ biết nghe lời ba và luôn thực hiện ba nguyên tắc để sống sót.

Nguyên tắc một : Sống vì quyền lực

Nguyên tắc hai : Cấm có tình cảm riêng tư.

Nguyên tắc ba: ***

Đó là một nguyên tắc ghê sợ mà Kid đã bị trừng phạt một lần cách đây 7 năm vì bảo vệ cho một người đàn bà đã cố trốn chạy – là mẹ của Kid…sự trừng trị ấy đủ giết chết tâm hồn trong trẻo của một cậu bé 10 tuổi…biến Kid thành một con người khô khan…vết sẹo ở lòng bàn tay cứ nhức nhối để ghi nhớ …

Giờ đây ,Kid đang cảm thấy có một điều gì không may sắp sửa đến…chợt thở dài…hắn bước đi , ngược hướng với con đường Khả Nhi đã đi…có lẽ sẽ chỉ đến đây thôi…Kid ta sẽ phải đi hướng khác rồi…vì nếu có thể…nó sẽ phải chết !!!

Con đường của nó đi sẽ là một đoạn đường chông gai, đầy khó khăn…liệu nó có đến được đích đến của hạnh phúc…và thỏa mãn tâm hồn bướng bỉnh đang gào thét , đốt cháy trái tim mang tình yêu thuần khiết?!

Màn đêm lại buông xuống…mỗi ngày…nhưng lại trở nên quá nhàm chán với ai đó.

Dù mùi hương của liễu hồng có xoa dịu đi nỗi đau không ngừng nhức nhối trong tim , nhưng không thể xóa dứt hết được.

Mỗi cái giật của bớt đỏ hình ngôi sao , tâm hồn nó đang bị sự oán giận tiêu khiển…đôi mắt đỏ ngầu , thần kinh căng thẳng đang cố lao vào học tập.

Một nữ sinh luôn đứng đầu trường như nó nhưng với sự xuất hiện của 4 nhân vật kia…liệu rằng , nó sẽ không thể giữ được vị trí của nó nữa, nhất là ngày mai là cuộc thi tổng dợt vị trí học sinh toàn trường.

Khoảng 4 giờ sáng , nó mới buông chiếc bút xuống bàn…cái buông rất nhẹ như không có sức sống…bởi nó ngủ quên.

Được 30 phút sau , cảm giác lo sợ đến với nó , khiến nó thức giấc đột ngột …chiếc bút lại được cầm lên và ngí ngoáy …

‘’Mình làm sao thế này…’’

Rồi nó lao đầu vào học tiếp đến khi mặt trời ló dạng…

‘’Haizz…’’

‘’10 phút nữa là thi rồi đó…sao mặt mày căng thẳng vậy’’



‘’một đứa luôn đứng đầu trường như mày thì lo gì nhỉ, tao đúng là ngốc mà…tao nên lo cho thân tao thì hơn , bao năm cứ đứng vị trí thứ 300 của trường’’ (cái giề , bạn của Khả Nhi mà đứng thứ 300 trên tổng số 3000 học sinh …cũng rất may…@_@)

‘’Im đi , mày đừng nói nữa’’

Tiếng quát lớn của Khả Nhi làm cả lớp đang chăm chú vào đống sách vở cũng phải ngẩng đầu lên.

Đàng kia , có ai đó đang nhếch mép cười…không phải một mà là có trên hai…làm nó bỗng dưng lạnh cả xương sống…

‘’Các em ổn định chỗ ngồi để vào thi’’

Tiếng giám thị quát lớn át cả tiếng ve đang lao xao đánh dương cầm ngoài kia.

Khoảng 2 tiếng rưỡi sau…

‘’chị Vy, làm được bài không ?’’

An Nhược mặt ủ rũ nhìn cô chị đang hí hửng đi bên cạnh Vương Hàn Phong. (nhìn mặt hí hửng thấy ghét , chắc làm được bài rồi, còn hỏi #_#)

‘’Con nhỏ này, mày biết chị mày là ai mà hỏi câu ngớ ngẩn vậy’’



An Vy mỉm cười hiền dịu , véo vào khuôn mặt đang buồn sầu não của nhỏ , trêu đùa.

‘’Biết rồi…em lại hỏi thừa’’



‘’Ha…ha…ha’’

Ngay tiếng đáp đầy tức giận của An Nhược ( ko pit người ta đang đau khổ mà cười thế ), tiếng cười của Kinen đang xối vào mặt nhỏ ngọn lửa đang cháy phừng phừng.

‘’Sao cười’’

Bình thường , nụ cười của Kinen làm nhỏ say mê mệt nhưng hôm nay sao thấy ghét quá chừng.

‘’Không biết đấy thôi, An Vy phải nói là học sinh xuất sắc ở Mỹ , với cuộc thi đoạt bằng xuất sắc châu Âu , còn làm ngon huống hồ cuộc thi như thế này…tôi đứng sau còn làm được …nếu nói đến Hàn Phong và Kid thì phải nói là dễ như ăn cháo…quên hớp không khí chứ…hai anh chàng …ngang sức như nhau này…đứng đầu trong tất cả các kì thi…của trường ĐH Habridge danh giá…ha’’



‘’Đừng có nói lắm…làm em tui sợ đó’’

Một cái tát nhẹ xợt qua khuôn mặt đẹp trai của Hoàng tử nụ cười…

‘’dễ như ăn xương thì có’’

An Nhược cười gượng , đang điên trong người…chợt nhỏ nhìn Khả Nhi đang đi bên cạnh .

Gương mặt có chút giận dữ…bàn tay đang nắm chặt.

Lần đầu tiên , nhỏ thấy nó như vậy …bao nhiêu năm học cùng , nó luôn cười tươi trêu nhỏ sau khi thi xong mà…sao bây giờ lại…

‘’Khả Nhi…’’

‘’Thôi tao về trước…’’

Nhỏ vừa cất tiếng kêu thì nó cũng lên tiếng , rồi chạy đi .

‘’Ơ kìa…mày đi đâu vậy…Khả Nhi…’’

Nhỏ đột ngột gọi lại nhưng nó cố tình tỏ ra không nghe thấy.

Vẻ mặt của ai đó bất chợt tối sầm lại…còn ai kia vẫn bình thản, không nói gì.

‘’Nghe nói , Khả Nhi là học sinh xuất sắc đứng đầu trường phải không ?’’

An Vy xen ngang , giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy ẩn ý…nếu để ý kỹ , ánh mắt ả đang lóe lên một ánh sáng lạ …

‘’Dạ , chị biết không, Khả Nhi giỏi lắm…nhiều khi bên cạnh nó , em cảm thấy mình rất kém cỏi nhưng với nó…cứ cười tươi hà…chẳng để ý đến học tập hay gì hết…nó vô tư lắm…’’

‘’Thế à…’’

Kid bỗng lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play