Một người
đàn ông đang khom lưng điều chỉnh máy chụp hình trên giá ba chân, trang
bị flash cỡ lớn trên máy chụp hình chắc chắn là nguồn gốc của ánh sáng
mạnh vừa rồi. Người đó có thân hình cao gầy, mặc áo sơ mi trắng rộng
thùng thình và quần tây màu nhạt, tóc đen nhánh chải ra sau đầu, có vài
sợi từ trán vương xuống khóe mắt, sườn mặt gầy gò nhìn sơ rất nhợt nhạt, mang theo vẻ bệnh tật.
Đường Mật theo ống kính của hắn nhìn về phía hồ nước, mặt nước màu xanh sẫm
có các đường gợn sóng rất nhỏ, từng vòng từng vòng một, giống như vật
thể linh hoạt nào đó mới vừa lướt qua nhưng thân hình lại nhanh chóng
biến mất, chỉ để lại sóng gợn lăn tăn làm người ta thất vọng. "Là dơi
sao?", cô ngẩng đầu nhìn cây Euphorbia bên kia hồ nước, giữa cành lá rậm rạp có thể nhìn thấy thân hình bọn chúng không ngừng bay.
"Đúng vậy, nhưng chúng bay nhanh quá, đèn flash căn bản còn chưa kịp chớp
lên." Người đàn ông kia nhìn máy chụp hình mà đáp lại, đôi mắt từ đầu
đến cuối không hề nâng lên, giống như đã dính vào ống ngắm rồi vậy.
"Tốc độ khi bay của dơi có thể đạt tới 20 dặm Anh, mắt người thậm chí không
thể nhìn thấy dơi vỗ cánh, anh không theo kịp chúng là rất bình thường,
hơn nữa đèn flash của anh cũng không đủ mạnh, ít nhất phải đạt tới 3500
volt mới đủ." Đường Mật chăm chú nhìn đèn flash kia một chút, từ từ nói
ra suy nghĩ của mình.
Rốt cục người đàn ông cũng ngẩng đầu lên, trông có vẻ chừng 35 tuổi, lông
mày rậm cùng xương lông mày thấp là đặc trưng của người Địa Trung Hải,
nhưng làn da trắng nõn quá mức chứng minh hắn là con lai. Lông mi của
hắn rất dài, con ngươi màu xanh thẳm, khóe mắt thoáng cụp xuống cùng đôi má gầy gò làm cho hắn nhìn sơ có loại khí chất u buồn của thi nhân,
khiến người ta bất giác nghĩ rằng người này hẳn sẽ có một trái tim tinh
tế mà nhạy cảm.
"Một người nghiệp dư yêu thích chụp ảnh." Đường Mật quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của hắn, trong lòng thầm suy đoán.
"Cô nói mắt người không theo kịp chúng, vậy làm thế nào mới chụp được hình
ảnh rõ nét? Tôi muốn chụp được dáng vẻ lúc dơi uống nước." Người đàn ông tóc đen đồng thời cũng đang chăm chú nhìn Đường Mật, trên khuôn mặt
nhợt nhạt thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bình tĩnh.
Đường Mật dọc theo hồ nước chậm rãi đi đi lại lại, quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh
xung quanh, vừa đi vừa nói: "Đầu tiên anh phải lắp thêm một thiết bị
nghe cho máy chụp hình, thiết bị ấy có thể nghe được sóng siêu âm mà dơi phát ra. Sau khi nghe được tiếng kêu của dơi, nó sẽ phát ra một chùm
tia hồng ngoại, vào ngay lúc dơi lao về phía mặt hồ uống nước liền chạm
vào đèn flash máy chụp hình. Còn nữa, chỉ dựa vào một cái đèn flash thì
vô cùng không đủ, nhất là buổi tối, ít nhất anh phải lắp đặt bốn nguồn
sáng, chiếu sáng ở bốn hướng phía trước ống kính."
Lúc cô diễn tả những thứ ấy, người đàn ông kia luôn dùng ánh mắt phức tạp
tra xét cô, có hiếu kỳ, thưởng thức cùng với một chút sắc bén không dễ
dàng phát giác. "Nhưng nếu như vậy, bốn phía sẽ rất sáng, mà giữa hồ
nước thì lại rất tối, bình thường những tên nhóc kia đều thích uống nước ở giữa hồ." Giọng nói của hắn trong ôn hòa mang theo tiết tấu chậm rãi, có một loại sức hút kỳ lạ, làm cho người ta bất giác sẽ tĩnh tâm nghe
hắn nói từng chữ.
"Vì thế tốt nhất anh nên chuẩn bị thêm cái đèn flash thứ năm, từ nơi này
dùng cái giá treo lên đưa ra tới phía trên hồ nước, giống như cái cần
câu ấy, như vậy tuyệt đối sẽ không thiếu sót gì được." Đường Mật bước
lên một tảng đá nhỏ, cúi người dò xét tình hình giữa hồ nước cho rõ,
giống như bình thường lúc cô làm việc vậy, không hề ý thức rằng mình
đang mặc bộ lễ phục có làn váy rất dài, vải tơ tằm trắng tinh phiêu dật
kia lập tức thòng xuống mặt nước, bị một đám rêu xanh sẫm dính vào.
Thấy cô chỉ lo khoa tay múa chân tả phương hướng vị trí cái giá, mà đối với
‘tình trạng thảm hại’ của làn váy xinh đẹp lại hồn nhiên không biết,
lông mày hơi nhíu của người nọ rốt cục cũng giãn ra, khóe miệng cong
lên, ánh mắt lộ ra nụ cười vui vẻ, bước nhanh đến gần Đường Mật, kéo
giúp cô làn váy ướt sũng lên. "Xuống đây rồi nói tiếp, mặt nước rất
lạnh, tôi không muốn nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy lại vì tôi mà bị
lạnh đâu." Hắn ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười chìa một bàn tay ra, trong
con ngươi màu lam chiết ra một đường sáng bạc đẹp đẽ, thoáng như ánh
sáng lấp lánh của sóng ở Địa Trung Hải vào đêm trăng rằm, bập bềnh mà
lại sâu không thấy đáy.
Lúc này Đường Mật mới phát hiện tình trạng thảm hại của quần áo trên người, cô không hề thấy có vấn đề gì mà nhún nhún vai, nắm vào tay người kia
đi xuống từ tảng đá.
"Tôi tên là Emile, rất hân hạnh được biết cô." Hắn bắt tay Đường Mật, ánh
mắt dừng lại trên mặt nhẫn ngọc lục bảo ở ngón giữa của cô, nhìn lướt
qua vài lần rồi dời đến khuôn mặt cô, độ cong của khóe miệng từ từ sâu
hơn, mang theo thâm ý khó phân biệt.
Đường Mật chú ý đến da chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ cùng với trên ngón trỏ
của hắn đặc biệt thô ráp, đó là vết chai do nhiều năm cầm súng để lại,
giống như Arthur vậy. Ánh mắt cô tối đi một chút, nhưng lập tức nở nụ
cười, nắm chặt bàn tay hắn nói: "Tôi tên là An, rất hân hạnh được biết
anh, tù trưởng Emile."
Người nghiệp dư yêu thích chụp ảnh có loại khí chất u buồn của thi nhân này
chính là thủ lĩnh phản quân nước Z - tù trưởng Emile, cũng là nhân vật
mục tiêu trong nhiệm vụ lần này của bọn họ, từ khoảnh khắc đầu tiên
Đường Mật nhìn thấy hắn cũng đã biết, chỉ là cô không ngờ hắn ngoài đời
thật lại bình thường hướng nội như thế, trang phục bình thường, giọng ôn hòa, ánh mắt trong trầm tĩnh mang theo khiêm tốn, sẽ chỉ làm người ta
liên tưởng đến nghệ thuật và ánh trăng, chứ không phải chiến tranh và
máu tươi, bên cạnh hắn thậm chí ngay cả một vệ sĩ cũng không mang theo.
Cô suýt nữa đã cho rằng tin tình báo của Arthur phải chăng đã nhầm lẫn
rồi hay không, nhưng việc ấy là không thể, Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu
nổi tiếng thế giới làm sao phạm sai lầm cấp thấp như thế được?
"Em yêu, thì ra em ở đây." Giọng nói Arthur đúng lúc truyền đến từ phía
sau, không sớm một khắc, cũng không muộn một khắc, giống như đã sắp xếp
trình tự đâu vào đấy từ trước, vào thời gian thích hợp, địa điểm thích
hợp sẽ tự động vận hành, tỉ mỉ chính xác đạt đến không lầm một giây.
Đường Mật nở nụ cười, đúng vậy, Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu sẽ không phạm sai lầm, thân là đội trưởng đội đặc nhiệm Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu thì
anh ta sẽ càng không phạm sai lầm, chắc hẳn màn kịch bên hồ nước vừa rồi anh ta đã sớm nhìn thấy hết, chỉ là chờ thời cơ cuối cùng mới tráng lệ
hiện thân mà thôi. Bóng đêm sâu thẳm giống như sân khấu khổng lồ, màn
sân khấu đã chậm rãi kéo lên, vậy diễn viên chính hoàn hảo như anh ta
chính sẽ diễn đặc sắc đến thế nào nhỉ? Đường Mật thật đúng là có chút
mong đợi với việc này.
"Arthur", cô uyển chuyển xoay người, ngay lúc Arthur duỗi cánh tay ra, ngón tay
liền vô cùng tự nhiên giao nắm cùng anh, giống như động tác này cô đã
làm vô số lần vậy.
"Em đang làm gì thế? Anh tìm em rất lâu rồi đấy." Arthur nhíu mày, trong
giọng nói nuông chiều mang theo chút trách cứ ngọt ngào.
"Em đang cùng tù trưởng Emile thảo luận việc làm sao chụp được dơi, anh
biết mà, việc này vô cùng thú vị." Đôi môi Đường Mật vẽ ra đường vòng
cung xinh đẹp, sau đó nhìn về phía Emile.
"Ồ?" Arthur ngẩng đầu, tao nhã ung dung chìa bàn tay ra với Emile trước mắt: "Chào anh, tù trưởng Emile."
"Chào anh, anh Arthur. Solomon. Anderson đã nói rất nhiều về anh với tôi,
nhưng vẫn luôn không có duyên gặp gỡ, nào ngờ lần này lại gặp được phu
nhân của anh trước, thật là vô cùng vinh hạnh." Emile gật đầu một cái
rồi bắt tay Arthur.
"Chúng tôi chỉ mới đính hôn, vẫn chưa....", Đường Mật khẽ phản bác, trên mặt lại lộ vẻ hạnh phúc mà hơi ngượng ngùng đúng mức.
"Đó là chuyện sớm muộn thôi." Arthur ôm vai cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô,
giống như đại đa số các chàng trai đắm chìm trong biển tình vậy.
"Người trong tình yêu cuồng nhiệt luôn làm người ta vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Người đảo Sicily chúng tôi vô cùng chú trọng gia đình, người đàn ông nếu chưa kết hôn sẽ bị cho là không đáng tin, mà chẳng ai lại thích làm ăn
với người không đáng tin cả. Cho nên, chúc mừng anh, anh Solomon, hi
vọng anh có thể mau chóng có gia đình của chính mình."
Emile nhìn hai người đẹp đôi trước mắt nở một nụ cười chúc phúc, nhưng nụ
cười này trong mắt Đường Mật lại khiến cô có chút không rét mà run. Ánh
mắt Emile vẫn khiêm tốn có lễ, nhưng lại hoàn toàn khác hẳn vừa rồi, có
thể cảm giác được rõ ràng một áp lực vô hình cùng uy nghiêm từ phần trầm tĩnh kia từ từ thẩm thấu ra, tựa như vật sắc bén nào đó bị áp chế ở bên trong, mà bạn không biết lúc nào nó sẽ chọc thủng không khí mà đâm về
phía mình.
Sức mạnh bị ẩn dấu mới là thứ đáng sợ nhất. Nếu như Arthur là khẩu Barrett
hung hãn công khai, thì Emile kia lại là quả mìn chôn dưới bùn đất,
không ai có thể dự tính được uy lực khi nó bùng nổ.
Bên tai truyền đến một hồi tiếng ‘xèo xèo’ rất nhỏ, Đường Mật nghiêng mặt
sang nhìn, vài con dơi lướt qua mặt hồ yên ả, hệt như u linh phá rối
bóng trăng trong hồ vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT