Đèn báo hiệu màu đỏ trước phòng cấp cứu vẫn đang chớp tắt, trên hành lang
ảm đạm mọi thứ đều lờ mờ, thỉnh thoảng xuất hiện bóng áo trắng của bác
sĩ và y tá, thoáng như những u hồn tự do.
Đường Mật ngồi trước phòng cấp cứu, hai tay đan vào nhau, cả người cảm thấy
như đang chìm dưới đáy hồ, tuy khí lạnh xuyên thấu qua lễ phục dạ hội
mỏng manh thâm nhập vào mỗi lỗ chân lông, nhưng trong lồng ngực lại như
có một ngọn lửa thiêu đốt, nôn nóng đến đốt cháy cả trái tim. Mặc dù
Makin chỉ bị bắn trúng xương bả vai, bác sĩ cũng nói tình trạng vết
thương như vậy trong tình huống bình thường sẽ không nguy hiểm đến tính
mạng, nhưng cô vẫn khó có thể bình tĩnh. Trong tình huống bình thường
đúng là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu như gặp phải tình huống không bình thường thì sao? Cho dù rủi ro chỉ là một phần mười triệu thì cũng là nỗi đau không thể chịu đựng, cô đã mất đi cha mẹ, không thể lại mất thêm Makin nữa.
Cô cảm thấy càng lúc càng lạnh, ca phẫu thuật vẫn đang tiến hành, máy điều hòa trên đỉnh đầu chạy vù vù, phả ra từng đợt khí lạnh, xen lẫn mùi cồn gay mũi phảng phất trên hành lang. Đột nhiên, một chiếc áo vest nam phủ xuống đầu vai cô, trong vải vóc phẳng phiu còn vương lại nhiệt độ cơ
thể, tựa như một đôi vai rắn chắc thay cô chặn lạnh lẽo lại. Cô ngẩng
đầu thì thấy Arthur đang đứng trước mặt, đưa cho cô một ly giấy nói:
"Trong cà phê bỏ thêm Whiskey, có thể định thần."
Hớp ngụm cà phê nóng hổi, thần kinh căng thẳng quả nhiên thả lỏng được một
chút, Đường Mật rủ lông mi xuống nói: "Cảm ơn". Giọng nói khô khốc mất
tự nhiên, trên hành lang vắng vẻ dường như có chút chói tai, đến cả bản
thân cô nghe cũng cảm thấy hết sức châm chọc. Mấy giờ trước cô và người
này còn như nước với lửa, thế mà bây giờ cô còn phải nói tiếng ‘cảm ơn’
với anh ta, bỏ tất cả vui buồn qua một bên, khách quan, thật lòng nói
cảm ơn. Viên đạn kia vốn muốn bắn vào tim Makin, nhưng nhờ Arthur kịp
thời nhào về phía ông nên viên đạn mới đi chệch hướng mà bắn vào vai,
Makin tuy bị thương nhưng không mất đi tính mạng.
Nghe thấy lời cảm ơn của cô, Arthur khẽ gật đầu, trên mặt cũng không có
nhiều biểu cảm lắm, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, từ từ uống cà phê,
tựa như đang suy tư gì đó.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai muốn giết Makin? Các anh là ai?" Đường
Mật nhìn anh một cái, rồi lại nhìn về phía mấy người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng đứng cách đó không xa, cô nhận ra hai người trong số đó chính là
hai người mặc quần áo đen vừa rồi bảo hộ cô và Makin trốn vào phòng chứa đồ.
"Em hỏi ba vấn đề, tôi trả lời em vấn đề thứ nhất trước. Nước A vẫn luôn
tranh giành quyền khai thác hạng mục địa nhiệt của nước Z, mà ông Makin
là người đánh giá hạng mục khai thác địa nhiệt của nước Z, nhưng trong
báo cáo đánh giá gần đây ông đã bác bỏ phương án của nước A, điều đó
cũng có nghĩa là số lượng lớn tiền bạc cùng tài nguyên mà nước A đã đầu
tư vào hạng mục này trước đó đều đổ sông đổ biển." Arthur dừng lại một
chút, chăm chú nhìn vào ánh mắt cô, như đang quan sát phản ứng của cô
vậy.
Chuyện về hạng mục địa nhiệt của nước Z Đường Mật đã biết, vào ngày đầu tiên
trở về Makin đã nói với cô, ý kiến đánh giá của ông không thể nghi ngờ
là tổn hại đến lợi ích của nước A, lẽ nào nước A vì trả thù đồng thời để tiêu diệt chướng ngại nên đã phái sát thủ ám sát Makin? Nghĩ đến ánh mắt kinh hoàng lúc nhận được bức thư kỳ
lạ kia của Makin, cô đã có chút manh mối về nguyên nhân Makin bị tập
kích.
"Ý anh là vì Makin bác bỏ phương án khai thác của nước A nên nước A muốn diệt trừ ông?" Đường Mật hỏi.
"Trên thực tế, người nước A đã từng nhiều lần lén lút liên lạc với ông Makin, có ý đồ hối lộ ông ấy nhưng đều bị cự tuyệt, nếu đã không có cách thu
mua, chỉ đành phải diệt trừ." Arthur đáp.
Đối với lời anh ta nói Đường Mật cũng không nghi ngờ, cô hiểu rất rõ tính
tình ba nuôi mình, mặc dù bề ngoài Makin có vẻ hiền hoà cởi mở, còn thêm chút hồn nhiên, nhưng một khi liên quan đến nguyên tắc của mình thì ông sẽ quật cường bất khuất hơn bất cứ người nào. Phỏng chừng bức thư lần trước ông nhận được chính là thư hăm dọa
mà nước A gửi tới, sớm biết như vậy lúc ấy cô đã lập tức báo cảnh sát,
nếu thế thì sẽ không thể có chuyện xảy ra hôm nay. Nhưng vấn đề là, làm
thế nào Arthur lại biết được chuyện này? Hơn nữa, tại sao anh ta phải
bảo vệ Makin.
Rất nhanh Đường Mật đã nghĩ ra đáp án, bọn họ là người nước H, hoặc nói là
người làm việc cho nước H. Bởi vì nước H vẫn luôn là đối thủ mạnh nhất
trong cuộc tranh giành tài nguyên địa nhiệt với nước A nên Makin còn
sống không thể nghi ngờ là sự trợ giúp cùng cam đoan đắc lực để bọn họ
đánh bại nước A. Nhưng ngược lại, nếu như Makin không còn, vậy thì thành quả thắng lợi sắp tới tay của nước H rất có khả năng sẽ hóa thành bọt
biển, cho nên bảo vệ an nguy của ông chẳng khác nào bảo vệ lợi ích của
bọn họ.
"Nói như vậy, các anh là người nước H?" Đường Mật nhìn chằm chằm vào anh hỏi.
Arthur mỉm cười không lên tiếng, trong mắt thoáng hiện một tia tán thưởng, sự
thông minh của cô vẫn luôn là một trong những ma lực hấp dẫn anh.
‘Anh ta không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.’ Đường Mật quan sát vẻ
mặt Arthur, trong lòng đồng thời cũng bắt đầu hiểu ra, vì sao lúc trước
anh ta có thể trong thời gian quen biết chưa đến một ngày đã nắm được tư liệu về thân thế của cô. Tổ chức tình báo của nước H nổi tiếng thế
giới, vệ tinh gián điệp của bọn họ rải rác khắp địa cầu, xúc tu dò tìm
có thể dò đến từng góc mà người ta không cho ai biết, muốn có được toàn
bộ tư liệu của cô chẳng qua chỉ là động vài ngón tay ấn mấy phím liên
lạc. Cô nhìn bờ môi mỏng dưới chóp mũi cao thẳng của anh nhếch lên, lại
nghĩ tới cuộc tranh đấu trong màn mưa đêm đó, trong lòng dâng lên tức
giận mơ hồ, không tự chủ được trào phúng nói: "Vậy tại sao anh lại buôn
bán vũ khí ở nước Z? Chẳng lẽ nhân viên chính phủ nước H còn phải dựa
vào những thứ ấy để kiếm thêm thu nhập?"
"Đây là vấn đề thứ tư của em." Đối với sự châm chọc của Đường Mật, Arthur
chỉ hơi nhướng mày, ung dung nhìn ly cà phê trên tay, nhẹ nhàng bâng quơ cản vấn đề này lại.
Nhưng Đường Mật không hề nổi giận, tất cả mọi chuyện đều liên quan đến an
nguy của Makin, cô nhất định phải từ miệng người đàn ông này có được
nhiều tin tức nhất có thể, cho dù anh ta có là một đối thủ khó chơi đến
cỡ nào chăng nữa: "Không thích thứ tư? Vậy phỏng chừng anh sẽ thích vấn
đề thứ năm đấy. Mục đích anh xuất hiện hôm nay chính là để bảo vệ
Makin?"
"Chỉ là một nửa nguyên nhân, nửa còn lại là vì em." Arthur đặt cái ly xuống, lẳng lặng nhìn cô, trong đôi mắt xanh sắc bén giấu đi tất cả tâm tình,
không có hài hước cùng sắc sảo, cũng không có bất cứ tính xâm lược nào,
chỉ có nhìn chăm chú đơn thuần.
"Vì tôi?", Đường Mật khẽ hé môi, anh đột nhiên trưng ra vẻ mặt nghiêm túc
khiến cô ngạc nhiên, nhất thời nhìn không thấu ý đồ trong mắt anh.
"Đường Mật tiểu thư, tôi thay mặt Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu của nước H muốn
mời em hợp tác với chúng tôi, trên thực tế là muốn nhờ em giúp một việc. Căn cứ theo tin tình báo của chúng tôi, nước A vẫn luôn bí mật hỗ trợ
cho tổ chức phản quân của nước Z, âm thầm cung cấp số lượng lớn vũ khí
và tài chính cho bọn họ. Mà tù trưởng Emile, thủ lĩnh phản quân nước Z
vừa mới ký kết một hợp đồng giao dịch với nhà máy công nghiệp quân sự
của nước A, số lượng và chủng loại vũ khí trong đó cũng đủ gây nên một
tai nạn hủy diệt trong cảnh nội Châu Phi, bởi vì trong đó còn bao gồm cả đầu đạn hạt nhân." Arthur nghiêng người về phía trước, tập trung nhìn
vào đôi mắt cô, trên mặt lộ ra thành khẩn và trịnh trọng, giống như
những việc đã qua trước kia của cô và anh ta hoàn toàn là mây bay, mà
giờ khắc này mới là lần đầu hai người gặp gỡ.
"Vậy vì sao anh còn bán vũ khí cho quân đội của Anderson? Mà những việc anh nói thì lại có liên quan gì đến tôi?" Nghe anh nói xong, Đường Mật càng cảm thấy mơ hồ. Thân phận thật sự của Arthur chính là nhân viên đặc
công của nước H, điểm này không cần nghi ngờ, hơn nữa có thể toàn quyền
thay mặt Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu, chứng tỏ cấp bậc của anh ta hiển
nhiên không thấp, vậy sao anh ta còn phải "hạ mình giáng quý" giả trang
thành thương nhân vũ khí tiếp xúc với loại nhân vật như Anderson? Hơn
nữa trong những việc này thì cô có thể làm nên trò trống gì chứ?
"Để ngăn cản hành vi điên cuồng của Emile và nước A, chúng tôi phải đem bản hợp đồng vũ khí công bố cho thế giới trước khi nó được thực hiện, như
vậy mới có thể làm cho chính phủ đương quyền nước Z hoàn toàn cắt đứt sự hợp tác với phía chính phủ nước A. Nhưng điều kiện tiên quyết trên hết là phải có được bản hợp đồng kia, chúng
tôi đã dùng rất nhiều cách, thậm chí đã giả trang thành thương nhân vũ
khí để đến gần Emile, nhưng hiệu quả không cao. Lòng nghi ngờ của hắn
rất lớn, tính cảnh giác cũng rất mạnh, sự vụ thông thường đều chỉ giao
cho thủ hạ Anderson đi xử lý, cho tới bây giờ chúng tôi vẫn không có
cách nào gặp được Emile ngoài đời thật. Nhưng mà, chúng tôi thăm dò được hắn là một kẻ say mê động vật hoang dã và thích chụp ảnh, thích thuần
dưỡng các loại động vật quý hiếm, vì vậy, chúng tôi cho rằng không ai có thể lấy được tín nhiệm của ắn hơn một nhà động vật học kiêm nhiếp ảnh
gia xuất sắc. Mà em -- Đường Mật tiểu thư, em vừa là nhiếp ảnh gia lại
có công năng đặc biệt có thể giao tiếp với động vật, cộng thêm đầu óc
cùng phản ứng nhanh nhạy, trên thế giới tìm không được ứng cử viên nào
xứng đáng hơn em nữa."
"Anh muốn bảo tôi làm gián điệp tiếp cận Emile, sau đó giúp các anh lấy trộm bản hợp đồng vũ khí kia?" Đường Mật lui người về phía sau, áo vest của
Arthur từ đầu vai trượt xuống, khí lạnh lại lần nữa bao phủ cô.
"Đúng vậy. Đương nhiên, chúng tôi sẽ dùng thù lao hậu hĩnh để hồi báo vất vả
của em, chỉ cần em đưa ra điều kiện." Thấy cô lùi về phía sau, cơ thể
Arthur lặng lẽ nhích gần về phía trước một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT