"Póc" một tiếng, nút gỗ từ chai champagne bật tung ra, bọt trắng bắn khắp bốn phía, chất lỏng vàng óng ánh trút xuống những ly thủy tinh được xếp chồng như Kim Tự Tháp, hương rượu ngọt ngào hòa quyện với dải ruy băng có biểu tượng chim bồ câu hòa bình màu trắng xanh rủ xuống trên trần nhà bị gió thổi nhẹ đang phất phơ, các khách mời sôi nổi nâng ly, phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Tối nay là vũ hội từ thiện do Tổ chức Hòa bình xanh cử hành mừng ngày thế giới động vật, Đường Mật và Makin cũng nhận lời mời đến đây. Vì là kỷ niệm một trăm năm, nên vũ hội cử hành khá long trọng, chẳng những tất cả thành viên của Tổ chức Hòa bình xanh và những người trong ngành bảo vệ môi trường đều được mời, mà ngay cả các quan chức chính phủ, các nhân vật nổi tiếng trong xã hội, siêu sao điện ảnh và truyền hình cũng được xếp vào danh sách khách mời, nói phô trương một chút cũng không thua kém bất kỳ dạ tiệc nào của những nhà giàu sang quyền quý.
Đường Mật cầm ly champagne lạnh buốt ngắm nhìn xung quanh, đây là câu lạc bộ tư nhân xa hoa nhất trong thành phố, điều kiện dĩ nhiên là xa hoa, còn cung ứng champagne và trứng cá muối cao cấp không giới hạn số lượng, nhưng những thứ ấy thì có liên quan gì đến động vật? Cô nghĩ, một món châu báu bất kỳ nào trên người một vị khách nữ cũng đủ quyên góp một khoản kinh phí không nhỏ cho gấu Bắc cực hoặc cá mập đảo Sumatra rồi, thay vì cử hành những nghi thức hào nhoáng bên ngoài này không bằng chiết khấu ra một khoản giúp động vật còn thực tế hơn. Bất quá, đằng sau tất cả các buổi từ thiện cho tới bây giờ đều không thể rời khỏi sự chống lưng của quyền lực và tiền tài, những người quyền quý cũng cần các buổi từ thiện này để đội vương miện cao thượng trang điểm cho giá trị con người của mình. Đây là hiện thực, cũng là cách sinh tồn của xã hội loài người.
Trong lúc Đường Mật đang suy nghĩ miên man, tiếng nhạc du dương đúng lúc vang lên, người bạn nam bên cạnh rất có phong độ chìa bàn tay về phía cô: "Tôi có vinh hạnh mời cô nhảy điệu đầu tiên hay không?"
Đường Mật ngẩng đầu mỉm cười, chăm chú nhìn khuôn mặt nho nhã lại trang điểm tỉ mỉ của người bạn nam, trong đầu suy nghĩ nên mượn cớ gì để khéo léo từ chối mới tốt. Anh ta là công tử của bộ trưởng Marshall, người tổ chức vũ hội đêm nay, vẻ vang tốt nghiệp Học viện Luật bậc nhất, cũng là luật sư nổi tiếng, tinh anh nòng cốt trong Sở Hành Chính, hoàn toàn phù hợp với hình tượng thanh niên tài tuấn mà Makin đã miêu tả. Còn về nguyên nhân tại sao anh ta lại thành bạn nhảy của mình đêm nay, thì từ trong nụ cười chứa đầy ẩn ý của ba nuôi và bộ trưởng Marshall, Đường Mật cũng có thể đoán được vài phần.
"Xin lỗi anh, hôm nay giày của tôi có chút không vừa chân.", Đường Mật hạ khóe mắt xuống, lộ ra vẻ mặt lúng túng. Kỳ thực trong lòng cô cũng không kháng cự Marshall con, ngoại trừ ánh mắt khôn khéo do nghề nghiệp luật sư ra, anh ta cũng là một người đàn ông khiến người ta thích, đặc biệt là điểm chu đáo hiểu lòng người lại cư xử đúng mực, chẳng qua sự điềm đạm đong đếm quá chuẩn cũng giống như tiêu bản(mẫu vật dùng để thí nghiệm) trong hộp thủy tinh được đóng kín để bảo tồn, hoàn mỹ, an toàn nhưng không có sức sống. Huống chi hôm nay quả thật giày làm cho cô không thoải mái lắm, gót cao mảnh khảnh yếu ớt như cành hoa, so với giày leo núi ngày thường chênh lệch quá lớn, cô không cách nào tưởng tượng mình làm sao đi nó mà xoay vòng điệu Foxtrot cần kỹ thuật cao trên sàn nhảy.
Đang nói chuyện, trong đám người đột nhiên nảy sinh xôn xao nho nhỏ, Đường Mật nâng mắt nhìn lại, ở lối vào đại sảnh mọi người tự động nhường ra một lối đi, nương theo tiếng thảo luận rất nhỏ cùng ánh mắt hâm mộ của những phụ nữ, một thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa.
Ánh đèn vì nguyên nhân khiêu vũ mà cố ý chỉnh tối đi, Đường Mật có chút không nhìn rõ mặt người nọ, chỉ thấy được đôi chân dài thẳng tắp nhàn tản nện bước bên dưới chiếc quần tây ưu nhã, tiếp tục hướng lên trên chính là phần eo thon gọn cùng lồng ngực rộng lớn ẩn giấu trong bộ lễ phục màu xám bạc. Người nọ đi rất chậm, giống như đang tản bộ, nhưng bạn có thể cảm thấy rõ ràng sức mạnh đang thong thả tản mát ra từ cơ thể rắn chắc dưới lớp vải vóc.
Trong phút chốc, Đường Mật nghĩ tới ‘thảo nguyên, báo hoang, săn bắn’, những từ ngữ tưởng như không có chút liên hệ nào với nhau, còn cả cây súng bắn tỉa Barrett M82 cho tới bây giờ vẫn khiến cô từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh kia. Tựa như totem(con quay) c 《 》ủa Cobb trong Inception [1], ‘súng’ là totem đánh thức nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng cô, ký ức đêm mưa trên thảo nguyên mấy tháng trước như sóng thần chợt ập đến, hô hấp của cô trở nên dồn dập, tim vô cớ đập ‘thình thịch’. Mà lúc này, người nọ đang đi tới dưới ánh đèn chiếu rọi, một đôi mắt xanh biếc đang nhìn cô lộ ra nụ cười chân thành mà thân mật, giống như đang nói: "Hi!, Mật Đường yêu dấu của tôi."
[1]Inception: một bộ phim hành động viễn tưởng của Mỹ, còn có tên Đánh cắp giấc mơ.
Các nhà thống kê từng nói rằng ‘tỷ lệ gặp phải tai nạn máy bay trong đời của một người là 5/10000, nếu như bạn gặp phải tai nạn máy bay đến hai lần thì chính là kỳ tích’, mà Đường Mật vừa vặn gặp phải kỳ tích ngàn năm một thuở, bởi vì người trước mắt này đây chính là người đã gây ra tai nạn lần trước của cô - Arthur. Phản ứng của bản năng nhanh hơn suy nghĩ rất nhiều, lúc Đường Mật còn chưa kịp hiểu rõ vì sao anh ta lại xuất hiện ở vũ hội, thì đầu của cô đã cúi thấp xuống, lợi dụng bả vai của Marshall con che chắn thân hình của mình, nhanh chóng giống như lúc trước tránh né viên đạn của Arthur vậy.
"Cô làm sao thế?" Marshall con thấy cử chỉ khác thường cùng sắc mặt trắng bệch của cô, không khỏi khó hiểu hỏi.
"Ách, không có gì, không phải anh vừa mới nói khiêu vũ sao? Tôi đột nhiên rất muốn nhảy!" Đường Mật cúi thấp mặt nên không nhìn thấy tình hình phía trước, nhưng cô có thể cảm thấy ánh mắt Arthur giống như ống ngắm đang chuẩn xác tập trung vào mình, thoát khỏi tầm mắt của anh ta là viêc duy nhất cô có thể nghĩ đến hiện giờ. Bất chấp sự kinh ngạc của Marshall con, cô kéo cánh tay anh ta bước nhanh về phía sàn nhảy, ánh đèn lờ mờ cùng bóng người chập chờn là vật che chắn tốt nhất lúc này.
Trong tiếng nhạc của điệu nhảy, thân thể Đường Mật càng không ngừng xoay tròn, nghiêng về sau hoặc ngả tới trước, chân linh hoạt đá lên làn váy phiêu dật, mũi chân nhỏ nhắn bước những bước nhảy duyên dáng, thấp thoáng như hồ ly giảo hoạt đang lúc trốn tránh đuổi bắt nhưng vẫn duy trì được phần ưu nhã cùng thong dong kia, thậm chí ngay cả Marshall con cũng bất ngờ về cô gái thoạt nhìn lạnh lùng cộng thêm dè dặt thế mà lúc nhảy lại lột xác thành Carmen[2] phong tình vạn chủng. Nhưng chỉ có Đường Mật mới biết rõ, bước nhảy lộng lẫy của mình thật ra là nhịp điệu lánh nạn, né tránh ánh mắt săn bắn cùng nguy hiểm của người thợ săn kia, mà ánh đèn mông lung mờ ảo cùng vũ khúc lại không hợp thời mà kể lên câu chuyện tình yêu vô cùng quyến luyến.
[2]Carmen: tên một nữ nhân vật trong phim Tên nàng là Carmen.
"Cô nhảy rất tốt, vừa rồi vì sao..." Marshall con lúc này đã hoàn toàn bị sức hấp dẫn của Đường Mật làm say mê, mồm miệng vốn lanh lợi cũng trở nên trì trệ, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của cô ngây ngốc ngẩn người, sự trấn định cùng nhạy bén khi đối mặt với nguy cấp khiến khuôn mặt cô như phủ một vầng sáng thần bí khó lường.
"Người vừa mới vào kia là ai vậy?" Đường Mật không nhìn thấy vẻ say đắm trên mặt Marshall con, hai mắt chỉ lo nhìn chằm chằm bóng dáng ở phía xa làm lòng cô lạnh đi kia. Còn may Arthur tựa như biến mất, giống như giọt nước chìm ngập vào trong biển người, có lẽ vừa rồi nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo giác, cô lạc quan an ủi chính mình.
"Cô nói người vóc dáng cao mặc lễ phục màu xám bạc kia sao? Anh ta tên là Keino. Solomon, nghe nói là thương nhân tới từ phương Bắc, làm trong ngành vận tải đường thuỷ, vì quyên góp không ít tiền cho Tổ chức Hòa bình xanh, nên đã nhận được thiệp mời." Marshall con thận trọng lựa chọn từ ngữ, cẩn thận tránh một vài hình dung từ, anh ta cũng không hy vọng cô gái mình ngưỡng mộ trong lòng bị một người xứ khác không rõ lai lịch cướp mất sự chú ý.
"À, vậy ư." Đường Mật hơi hạ cằm, trong lòng trào phúng nghĩ, làm trong ngành vận tải đường thuỷ? Đương nhiên, vận chuyển súng ống đạn dược cũng coi như một trong những ngành vận tải đường thuỷ, chẳng qua điều khiến cô bất ngờ chính là Arthur rõ ràng có thể làm giả thân phận, còn lừa được tín nhiệm của Tổ chức bảo vệ môi trường xanh, xem ra người này tuyệt đối không đơn giản là thương nhân vũ khí bình thường như vậy.
Âm nhạc ngừng lại, đám người cũng dần dần phân tán, Đường Mật mắt thấy ‘ô dù’ của mình sắp biến mất, cảm thấy trước hết nên rời khỏi đây, trốn đến một nơi an toàn mới là thượng sách. Cô nở nụ cười có lỗi với Marshall con: "Xin lỗi, tôi muốn đi nhà vệ sinh một lát." Sau đó liền vội vã rời khỏi đại sảnh.
Chạy ra ban công, Đường Mật dựa vào lan can khẽ thở hổn hển, đồng thời cũng kinh ngạc vì mình đi giày cao gót 10 cm thế mà lại có thể chạy nhanh như vậy, xem ra người đang lúc nguy cấp vẫn có thể bộc phát ra tiềm năng không tưởng được. Theo tình hình hiện tại cô cần phải lập tức rời khỏi câu lạc bộ, nhưng làm sao để giải thích với Makin lý do mình đột ngột rời khỏi bây giờ? Mặc kệ, cứ nói bỗng nhiên cảm thấy trong người khó chịu, ông sẽ hiểu thôi. Cầm di động, khi đang chuẩn bị gọi cho Makin, cô cảm thấy hình như có người đứng ở sau lưng, đang không nói tiếng nào nhìn mình chằm chằm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT